Buổi trưa canh ba, đan trạch sau viện, chỗ phòng xí gồm có ba tầng trong và ba tầng ngoài, tiếng người huyên náo, nhốn nha nhốn nháo, con kiến chui cũng không lọt, thậm chí có tên háo sắc thừa cơ mà vào, thỉnh thoảng có tiếng cười bén nhọn chói tai, lời nói kinh khủng truyền đến, nhưng rơi vào trong tai Tây Môn nhã, so với tiếng đàn cao thâm còn dễ nghe hơn.
"Ban ngày ban mặt, hành vi như vậy, thật là đồi phong bại tục!"
"Ha ha, mới vừa rồi ta thấy được thân thể sáng lên, thật sự là sợ hết hồn."
"Rất lâu chưa nhìn thấy chuyện như vậy, muốn ngực có ngực, muốn cái mông có rắm cái đùi, da cũng rất trắng."
Mấy tên tên háo sắc bỉ ổi nhìn chằm chằm thân thể trước mặt trắng như tuyết, nước miếng đã chảy đầy đất, Tây Môn nhã nghe thoải mái, nhưng thật ra thì trong lòng đang đố kỵ.
Lúc này, mấy nữ đệ tử của Vô Cực Môn bên trong đan trạch mím môi, từ trong đám người chui ra, cười nói: "Ông trời có mắt , lại là hai người bọn họ, ngày thường làm mưa làm gió, không ngờ sẽ có ác hữu ác báo!"
Nghe nói như thế. . . . . . Tây Môn nhã bỗng nhiên kinh hãi, đẩy đám người ra, chen vào.
Đập vào mắt là nơi đầy đất dơ bẩn, bồn cầu đầy đất, còn có hai nữ nhân không mảnh vải che thân!

Hai nữ tử này chính là cận thân mà nàng tâm phúc, mới vừa bị nàng gọi đi khi dễ Lâm Tuyết Nhan , hôm nay cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hai người lại ngốc trệ, ôm bồn cầu trong ngực, từng bước từng bước đi tới hồ cá, đem thùng ném vào bên trong rồi từ từ rửa sạch, cũng không ngại dơ bẩn, tựa như trúng tà thuật .
Nhìn thấy tình hình trước mắt, đầu Tây Môn Nhã lập tức vang một tiếng "Ông", thân thể quơ quơ.
Trước không nói hai tên thủ hạ này làm mất hết mặt mũi của nàng, đã vậy họ còn đem hồ cá của Phượng U Trần làm cho dơ bẩn đi, mười mấy con con cá quý báu từng tung bay ở trong ao, giờ cái bụng lại bị lật lên! Nàng biết rõ Phượng U Trần sach sẽ, mà hồ cá là đương kim thái tử kiến tạo cho hắn một vật làm cảnh trí, tổng cộng là ba ngàn lượng hoàng kim, mỗi con cá cũng có giá trị xa xỉ, hôm nay cư nhiên biến thành ao phân rửa sạch bồn cầu, làm sao mà Nhị Sư Huynh còn giao phó cho nàng nữa?
Còn có cái Lâm Tuyết nhan chết tiệt kia, rốt cuộc sử dụng cái tà thuật gì?
Đầu sỏ gây nên cũng đã không thấy bóng dáng, đúng là nàng đã coi thường người này, nhưng Tây Môn Nhã biết, nhất định Lâm Tuyết nhan đang ở gần đan trạch, rất tốt, rất tốt, chỉ mong nàng đừng để cho nhìn thấy được, nếu không sẽ không tha cho nàng dễ dàng như vậy nữa đâu.
Đuổi mọi người đi, Tây Môn Nhã cố gắng đem hai người kéo về, nhưng hai người hết sức cố chấp, vô luận như thế nào cũng không chịu rời đi chỗ này.
Tây Môn Nhã cắn chặt hàm răng, lại hết lần này tới lần khác là không thể làm gì!
Cách đó không xa, hoa hòe trên cây, hoa rụng bay tán loạn, thiếu nữ trên cao nhìn xuống, lẳng lặng nhìn cảnh tượng sau viện, cười ngạo nghễ, cánh hoa màu hồng bay lướt qua gò má nàng tuyệt đẹp, mái tóc lắc lắc, tóc đen tung bay theo gió, áo trắng rộng rãi mặc ở trên người nàng có vẻ thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần. Nàng thở dài một tiếng, xoay chuyển ánh mắt, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, thấy mày kiếm hắn gảy nhẹ, bên môi cười nhẹ, cười lười biếng mà mê người, mắt phượng chuyển một cái mị như tơ, mà phong tình vạn chủng chỉ chuyên thuộc về Mộ Dung Thanh Li.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?" Tuyết nhan hơi ngẩn ra, hồi nãy nàng không nhìn thấy bóng dáng của hắn xuất hiện ở phòng xí.

"Đương nhiên là tới tìm ngươi." mắt phượng Mộ Dung Thanh li chuyển một cái, giữa lông mày uyển chuyển như vẽ, hắn biết rõ nàng như trở bàn tay, sau khi từ vườn cúc ra ngoài, chạy thẳng tới nơi này, ánh mắt hắn trong suốt nhìn nàng, giọng nói cùng hắn lười biếng khác với vẻ mặt , lại mang theo nghiêm túc nhàn nhạt: "Về sau. . . . . . Tiểu sư muội đi tới chỗ của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi, thế nào?"
"Có ý tứ gì?" Tuyết nhan trừng mắt nhìn, trong lòng cũng không biết.
"Bởi vì đan trạch Nhị Sư Huynh không thích hợp ngươi, huống chi, hôm nay ngươi gặp được loại chuyện như vậy, lần sau khó đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!" Hắn nói hợp tình hợp lý.
"Cám ơn, không cần." Tuyết nhan không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt hắn, dù sao, nàng cũng không muốn ở trong Vô Cực Môn dựa vào bất luận kẻ nào.
"Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn đi đến chỗ Duẫn Ngọc." Mộ Dung Thanh Li cũng không miễn cưỡng Tuyết Nhan, hắn khẽ mỉm cười, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hắn nhớ trước khí nàng mất trí nhớ, đã từng không ngừng dây dưa mình, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ không cự tuyệt , nào biết lại cự tuyệt nhanh như vậy, giống như là thay đổi một người khác vậy!
Nghe nói tên Duẫn Ngọc, trong lòng Tuyết Nhan khẽ nhúc nhích, nhưng là kể từ nàng đi tới nơi địa phương xa lạ này, mỗi ngày Duẫn Ngọc làm bạn với nàng, hình như nàng đã có thói quen người đàn ông này làm bạn, rời đi cuộc sống của hắn, có chút nhàm chán, cảm giác bên cạnh thiếu đi cái gì, không khỏi thở dài một tiếng, suy nghĩ một chút ,thói quen cũng là một loại rất đáng sợ!
Cũng không biết mấy ngày nay, chuyện ở Ôn Tuyền trong lòng hắn đã khôi phục như cũ chưa?
Chỉ là vóc người hoàn mỹ Duẫn Ngọc hiện ra trong đầu Tuyết Nhan , làm Tuyết Nhan tim đập như hươu chạy.

Lại không biết khi nàng thầm nghĩ Duẫn Ngọc, mặt mũi cũng xuất hiện vẻ mặt ngượng ngùng , nàng cũng không phải hoa si sắc nữ, gặp qua vô số mỹ nam, vậy mà đối với thân thể Duẫn Ngọc nhớ mãi không quên, cảm thấy thật là không ổn, nàng thường thường suy tư, chẳng lẽ là do nhiều năm qua nàng vẫn không nhìn nam nhân?
"Cái đó. . . . . . Tam Sư Huynh, Duẫn Ngọc hắn. . . . . . hiện tại Ngũ Sư Huynh ra sao?" Tuyết nhan không nhịn được hỏi.
"Hắn rất tốt." khi Mộ Dung Thanh li đang nói chuyện, ánh mắt lại nhìn hướng phòng xí, nơi đó vừa mới xuất hiện bóng dáng của Phượng U Trần. Mộ Dung Thanh Li nhìn kịch hay nửa ngày, không nhịn được ôm vai cười khẽ.
"Tiểu sư muội, hiện tại bên kia rất náo nhiệt đấy!"
"Khiếm nhã chớ nhìn, thế nhưng Tam Sư Huynh lại nhìn lâu như vậy! Huynh không biết thẹn thùng sao?" Tuyết nhan lập tức liếc xéo hắn.
"Loại cự ly này, cũng không thấy rõ cái gì , huống chi vóc người của họ không có gì đáng xem." tâm tư Mộ Dung Thanh li cũng không ở trên người nữ nhân trần chuồng, đầu lưỡi vẫn độc như trước.
Có hay không đáng xem trong lòng Tuyết Nhan hiểu rõ, vóc người của nàng so với họ mà nói, hơi có vẻ trẻ trung, nếu là vóc người đầy đặn như vậy cũng không đáng xem, đại khái hắn thật sự là đồng tính rồi, giờ phút này chợt nghĩ đến về mấy cái lời đồn đãi kia của Phượng U Trần, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Dung Thanh Li chợt hiện lên kỳ quái, đột nhiên hỏi: "Tam Sư Huynh, ngươi có phải đồng tính hay không?"
Dứt lời, nàng không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng, được rồi, hồi nãy nàng nói có hơi quá!
Con ngươi Mộ Dung Thanh Li lập tức lóe như ánh sáng băng tuyết, lại nghe câu nói của nàng: "Cái đó. . . . . . Coi như ta chưa nói gì."
Mộ Dung Thanh li chợt cười nhạt, vẻ mặt cũng biến thành lạnh nhạt: "Đáng tiếc, ta không phải đồng tính, để cho ngươi thất vọng."

"Yên tâm, dù là như thế, ta cũng vậy sẽ không kỳ thị ngươi." Tuyết nhan nhún vai một cái, xòe hai tay ra, che giấu trong nội tâm đang còn xấu hổ .
. . . . . . Mặt trời dần dần chuyển hướng tây.
. . . . . . Ánh trăng mọc lên!
Hai người cô gái cơ hồ đem uế vật trong bồn cầu rót vào hồ cá, tay chân Tây Môn nhã luống cuống, nhưng nàng không dám tìm Phượng U Trần trợ giúp, mặc dù Nhị Sư Huynh là đệ tử của đệ nhất thiên hạ Đan Dược Sư , nhưng ngoại trừ luyện đan, đánh đàn, thư họa, đánh cờ, uống rượu, thưởng thức trà ra, đối với y thuật cũng không tinh thông , mà mấy sự tình này, hắn cũng chẳng quan tâm.
Việc cấp bách, không thể làm gì khác hơn là phái người đánh hai người cô gái mê đi.
Ai ngờ sau khi họ tỉnh lại, hai mắt vô thần, tựa như rút mất linh hồn, không nhúc nhích, mọi người nhanh chóng bao vây lại.
Nghe nói thần y bạch đại phu ở thị trấn Thần Long mới vừa đến đan trạch, Tây Môn nhã lập tức phái người đem bạch đại phu mời tới, hi vọng hắn có thể giúp nàng giải quyết chuyện này.
Ước chừng thời gian một nén nhang, bạch đại phu xem qua bệnh tình của hai người cô gái, đôi tay run lên, trong lòng vô cùng khiếp sợ, nghĩ thầm điều này sao lại có thể? Nhưng đây rõ ràng chính là châm pháp độc môn của quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán, hơn hai mươi năm trước hắn đã từng gặp một lần gặp một lần, nghe nói thuật này có thể khống chế lòng của người ta hiệu quả! Năm đó lão quán chủ còn gọi đó là" châm pháp Khống Tâm " .
Nhưng rõ ràng lão quán chủ đã qua đời mười mấy năm trước, ngay cả quán chủ mới nhậm chức cũng là tráng niên mất sớm.
Vì sao loại châm pháp này biến mất trong nhiều năm sau lại tái hiện giang hồ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play