Edit: Panh Hoang
Chưa suy nghĩ xong, chợt thấy một đôi cánh tay ngọc ôm trên cổ của hắn. Tuyết Nhan ôm hắn, hài hước nói :
“Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì thế? Có phải suy nghĩ đến chuyện đêm hôm đó hay không?”
Nghe vậy, hai má của Thượng Quan Ngâm thoáng cái đỏ ửng, Tuyết Nhan cười nhạt, người nam nhân này đêm đó rõ ràng điên cuồng muốn chết, lại ở chỗ này đỏ mặt!
Hai tay Tuyết Nhan chặt chẽ, hai chân bỗng nhiên quấn ở ngang hông của hắn “Thượng Quan Ngâm, rốt cuộc ta có đẹp hay không?”
Giọng nói của nàng mềm mại nhẹ nhàng, khẽ lượn lờ trong đầu của hắn, Thượng Quan Ngâm hơi ngẩn ra. Không ngờ nàng cũng sẽ hỏi như thế, hắn đỏ mặt, nhìn khuôn mặt trơn bóng như ngọc của nàng, cái miệng nhỏ nhắn hồng như quả anh đào, bỗng nhiên dâng lên một chút xúc động muốn hôn nàng, còn nàng thì đưa mắt nhìn hắn. Vẫn không nhúc nhích, giống như đang gọi mời hắn, cho nên, hắn không kìm lòng được đưa tay nhẹ nhàng ôm ngang hông Tuyết Nhan, lúc này Thượng Quan Ngâm thâm tình chân thành cúi người xuống, Tuyết Nhan cảm thấy Thượng Quan Ngâm đã cúi người chậm rãi dò xét xuống dưới.
Hơi thở ấm áp phun lên trên hai má của nàng, sau đó là hai cánh môi mỏng, mang theo run rẩy nhẹ nhàng áp xuống, cùng mềm mại và lạnh lẻo nhưng môi hai người chỉ là cùng lúc chạm vào nhau.
Ánh mắt của Thượng Quan Ngâm gắt gao nhắm chặt, khuôn mặt của hắn có chút bối rối, không tự chủ được đỏ lên quyến rũ giống như ngọn lửa, ánh mắt gắp gao nhắm chặt, một chút cũng không dám mở, dụng tâm cảm giác ngoài miệng giống như sóng lớn nhẹ nhàng đẩy ra, trong lòng hắn nổi lên sóng nước lăn tăn. Nàng tỉnh táo, không có cự tuyệt hắn, giờ phút này, nụ hôn này trân quý giống như nụ hôn đầu, nghĩ đến điều này hắn nhịn không được lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm môi của nàng.
Hoàn toàn không giống cảm xúc mãnh liệt đêm đó, loại nhu tình này đúng là vô cùng thoải mái dịu dàng!
Cứ như vậy! Giống như qua thật lâu! Lại giống như là rong nháy mắt!
Thượng Quan Ngâm từ từ mở mắt, trong mắt tràn đầy sủng nịch, giờ phút này Thượng Quan Ngâm ngồi ở trên ghế, còn nàng nằm úp lên lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Thân thể hai người thế nhưng vô cùng hài hòa.
“Vì sao muốn hôn ta?” Tuyết Nhan chợt thản nhiên hỏi.
“Bởi vì. . . . . Ta. . . Ta giống như thích. . .”
“Bịch Bịch.” Tim của hắn bỗng nhiên dùng sức đập mạnh hai hồi, hắn lập tức cúi đầu nhìn nữ tử tuyệt sắc ở trước người, nàng quyến rũ như vậy nằm úp sấp ở trên người mình, ánh mắt yêu mị động lòng người. Nhìn thấy môi nàng đỏ bừng, bị hắn hôn đến nổi lên màu sắc mê người, hơi thở không khỏi dồn dập, bỗng nhiên dục vọng nam tính mạnh mẽ trào lên.
“Thích gì cơ? Không hiểu?” Tuyết Nhan rõ ràng cảm thụ được tiếng tim đập của hắn, hai mắt mê ly, người nam tử này hình như chưa bao giờ biết nói dối đi!
“Ta thích ngươi!” Nam tử ở trong nghi ngờ của nàng, cắn răng, rốt cục thổ lộ tình cảm, hắn thích nàng, đúng vậy, hắn thích nàng! Vô cùng vô cùng độc hoan! Vì thế, lại một lần nữa nhịn không được cúi đầu hôn môi của Tuyết Nhan, lúc này Thượng Quan Ngâm đã chưa đủ gãi không đúng chỗ ngứa, hai má vừa phiếm hồng, vừa hôn môi nàng thật sâu!
Nóng, nóng quá, vì sao hôm nay lại nóng như vậy? Tuyết Nhan mê mê mang mang suy nghĩ, đúng vậy, mùa hè đến rồi!
Ánh mắt hơi liếc, con chó trắng kia thế nhưng lại thẹn thùng chạy đi!
. . . Đề lời nói với người xa lạ. . .
Văn bản tường tận trên cơ bản cũng sắp ra, ngày mai Ngâm Ngâm hảo hảo biểu hiện, Ngấn cũng sắp trở lại…