❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎”Ba, hai, một…”◎

Đêm khuya,  trong từ đường nhà họ Triệu ở huyện Xương Tây. 

Từ đường này rộng khoảng 2.000m2, gian giữa ngoài bàn thờ, xung quanh còn có vài bộ bàn ghế mây.

Mấy chục người họ Triệu cùng 6 cảnh sát hình sự đối đầu nhau ngay giữa sảnh từ đường.

“Đóng cửa lại cho tôi!” Triệu Giang Hải nói, “Các người nghĩ hôm nay đến được đây thì vẫn có thể bước chân ra ngoài được sao? ”

Ông ta vừa vung ta, đã có người đóng cửa từ đường lại, để phòng ngừa bọn họ chạy ra ngoài, những người đó còn dùng xích sắt khóa lại. 

Con trai Triệu Giang Hải, Triệu Chấn Cương kéo bức màn dưới bàn thờ, phía dưới có một ít thanh thép và gậy gỗ, thậm chí cả một số vũ khí sắc bén.

Những người này đã sớm có chuẩn bị. 

Thẩm Quân Từ nhỏ giọng nói: “Ở đây không có tín hiệu điện thoại di động.”

Cố Ngôn Sâm vẫn giữ được sự bình tĩnh: “Trước khi hành động, anh đã liên hệ với đặc cảnh, đội tiếp ứng sắp đến rồi.”

Hắn chưa bao giờ đi đánh trận mà không chuẩn bị trước, đã sớm báo cáo hành động với cục thành phố, nhưng huyện Xương Tây này thực sự hơi xa, tính toán thời gian, đặc cảnh sẽ mất ít nhất 20 phút để đến.

Cố Ngôn Sâm kéo chốt an toàn, nổ súng cảnh cáo: “Tập kích cảnh sát là trọng tội, ai dám động thủ, đừng trách tôi không nhắc trước!”

Triệu Chấn Cương khuyên nhủ những người đó: “Đừng sợ bọn họ! Đạn dược của cảnh sát cũng không nhiều đâu!”

Triệu Giang Hải cũng chỉ vào mấy tên cảnh sát đang đứng vây quanh nói: “Chờ cứu viện tới, để những người đó thu thập xác cho các ngươi vậy! Mọi người lên hết cho tôi!”

Người nhà họ Triệu cầm hung khí trong tay, vây quanh cảnh sát. 

Vài cảnh sát tựa vào nhau, những cảnh sát khác cũng lăm lăm vũ khí trên tay, sẵn sàng nghênh chiến.

Một trận chiến lớn sắp xảy ra.

“Các công cụ thực thi pháp luật đều đã được bật, nhớ ghi lại. Cố Ngôn Sâm nhắc nhở, sau đó hắn nói với Thẩm Quân Từ, “Quân Từ, em bảo vệ Lâm Vũ Kiều.”

Thẩm Quân Từ đáp ứng, kéo Lâm Vũ Kiều trốn sang một bên. Tay cậu đút trong túi áo khoác, một con dao giải phẫu sắc bén nằm gọn trong tay.

Mấy thanh niên dẫn đầu xông lên, cơ bắp căng lên, cây gậy trong tay múa như gió.

Triệu Giang Hải ở phía sau hét lên: “Hôm nay là thời điểm sinh tử tồn vong nhà họ Triệu, ai không ra tay, người đó không phải là người nhà họ Triệu! Chỉ cần bước ra khỏi đất sẽ bị người nhà họ Triệu ruồng bỏ!”

Những người đó bị tẩy não trong một thời gian dài, đã sớm tin tưởng vào quyết định của gia tộc. Một đám bạo dân biến thành những con thiêu thân, lao về phía trước bất chấp sống chết, hiện trường thăng cấp thành một trận quần đấu. 

Lúc đầu, các cảnh sát còn e dè, không muốn làm hại đến tính mạng của những người đó. Đối phương lại hoàn toàn liều mạng lao về phía trước. 

Cảnh sát hình sự đã chiến đấu với họ một lúc. Những cảnh sát này đều đã được đào tạo, nhưng cũng không phải đối thủ của người nhà họ Triệu người đông thế mạnh kia. 

Có người vọt tới trước người Cố Ngôn Sâm, hắn cúi người tránh được một đòn,dùng trái tay siết chặt nắm đấm của người trước mặt, đồng thời vặn cổ tay người đó ra sau. Người đàn ông hét lên trong đau đớn, nhưng Cố Ngôn Sâm không buông tay, hắn kéo người nọ ra làm lá chắn, giúp hắn chặn lại vài cái gậy sắt đánh tới. 

Sau đó hắn đưa tay ngăn cản một thanh sắt đánh về phía đỉnh đầu, bổ mạnh vào vai người nọ. 

Những người đó lại lao đến, Cố Ngôn Sâm nhấc đầu gối lên, đá thẳng vào ngực một người,dùng tay trái nhặt một thanh sắt rơi xuống, quét ngang một vòng. 

Đám đông bao vây từng lớp rút lui, mở đường đột phá.

Cố Ngôn Sâm không lưu tình nữa, tay phải giơ súng bắn một phát vào chân Triệu Chấn Cương. 

Hai bên cách nhau vài mét, Triệu Chấn Cương hét thảm một tiếng, ngã xuống đất. 

Cố Ngôn Sâm tiến lên vài bước, đá rơi hung khí trong tay Triệu Chấn Cương, còng tay gã lại, quay lại bắn thêm một phát, trúng vào chân một người đàn ông.

Tiếng súng nổ liên hồi không làm người nhà họ Triệu nhụt chí, những người đó vẫn điên cuồng tấn công.

Có người chạy tới, muốn thừa dịp hỗn loạn bắt lấy Lâm Vũ Kiều, nhưng vừa vươn tay kéo tóc Lâm Vũ Kiều, người phụ nữ bất ngờ hét lên.

Thẩm Quân Từ đã sớm có phòng bị, con dao giải phẫu trong tay giống như tia chớp đâm vào mu bàn tay người nọ, trong nháy mắt đã đâm thủng tay đối phương, máu tươi phun ra. 

Thẩm Quân Từ vẫn chưa dừng tay, nắm lấy cơ hội đá vào háng hắn ta. 

Người đàn ông bị trúng nhiều phát, ngã xuống đất trong đau đớn. 

Trong đại sảnh mọi người đều chém giết đến đỏ mắt, cho dù thân thủ của các cảnh sát có tốt đến mấy, cũng khó tránh khỏi bị thương trong trận hỗn chiến này. 

Đánh tiếp không phải là lựa chọn hay. 

Cố Ngôn Sâm nhảy lên chiếc ghế mây bên cạnh, đứng ở chỗ cao tìm kiếm Triệu Giang Hải, hắn bước về phía trước vài bước, nhảy xuống, vươn tay kéo lấy ông lão đang trốn phía sau đám người. 

Khẩu súng trong tay Cố Ngôn Sâm chĩa vào đầu Triệu Giang Hải, hét lên: “Dừng lại!”

Tộc trưởng bị người bắt, những người khác cuối cùng cũng dừng dừng tay lại, im lặng.

Nhìn thấy một màn này, họ chần chừ không dám tiến lên.

Trận chiến này đã thấy máu, bốn năm người ngã trên mặt đất, nếu phát triển thêm nữa, thật sự sẽ chết người.

Cố Ngôn Sâm dùng khuỷu tay kẹp cổ Triệu Giang Hải, chĩa khẩu súng trong tay vào đám đông trước mặt nói: “Tất cả các người đều muốn chết à? Tất cả đều muốn vào tù phải không?”

“Mấy người làm con trai tôi bị thương, có bản lĩnh thì các người giết tôi đi!” Triệu Giang Hải th ở dốc, giãy giụa, “Cậu… Cậu không hiểu, nơi này chỉ có bọn tôi sống… nơi này là địa bàn của bọn tôi, con cháu bọn tôi đều sinh sống ở đây, nhiều vô số kể! Sẽ có người báo thù cho bọn tôi, chỉ cần bọn tôi vẫn đoàn kết…”

“Ông thường dùng những lời ngu xuẩn như vậy để lừa người à?!” Cố Ngôn Sâm siết chặt cổ họng ông ta, cắt ngang lời, “Bao che cho hung thủ, sai khiến người khác giết người, bắt nạt phụ nữ! Bọn tôi đều ghi lại tất cả rồi! Bằng chứng vững như núi!”

Hắn chỉ vào máy ghi âm trước mặt mình: “Ông tưởng tội ác của ông sẽ không có ai biết sao? Chỉ cần đóng cửa lại là không có người phát hiện ra à? Trong xã hội hiện đại, tội ác nào cũng phải trả giá!”

Cái gọi là dòng tộc, chẳng qua chỉ đang vi phạm pháp luật với cái giá là hy sinh lợi ích của phần lớn người trong dòng tộc, để một số ít người được sống tốt hơn!

Trước mắt bao người, Cố Ngôn Sâm lấy ra một chiếc còng tay, đeo vào tay Triệu Giang Hải. Lợi dụng sơ hở này, những cảnh sát khác cũng đã còng tay mấy người vừa mới bị thương, bắt đầu tìm Triệu Chí Tín. 

Hai tay Triệu Giang Hải giãy giụa, khuôn mặt dữ tợn: “Mấy người bắt được tôi thì sao, lửa cháy mãi không tàn, gió xuân lại thổi lên thôi.”

“Ông lừa được những người đó nhất thời, không lừa được bọn họ cả đời!” Cố Ngôn Sâm nói đến đây, quay đầu nhìn về phía mọi người, “Nếu bây giờ các người giao Triệu Chí Tín ra, những người còn lại còn có thể sẽ được giảm án!”

Chủ mưu đã bị bắt, những người khác mới bình tĩnh lại, tình hình đã được kiểm soát.

Họ Triệu thất bại là chuyện đã định, những người đó nhao nhao vứt bỏ hung khí đang cầm trong tay đi, hai mặt nhìn nhau. Hỗn chiến vừa rồi quá hỗn loạn, những người họ Triệu kia lúc này mới tỉnh táo lại, đi tìm Triệu Chí Tín. 

“Ở đằng kia!” Có người chỉ về phía sau, Triệu Chí Tín thừa lúc không có người chú ý, luồn ra phía sau đám người, với tay lấy đèn hoa sen trên bàn thờ.

Lúc này, trên khuôn mặt rạch đầy hình thập tự giá, Triệu Chí Tín nở nụ cười dữ tợn, nhiều năm nay, gã ở trong từ đường giống như phòng giam này, gã nghĩ kĩ rồi…

Còn lâu gã mới giơ tay chịu trói, cảnh sát cũng thế, người họ Triệu cũng thế, tất cả đều đáng chết! 

Cố Ngôn Sâm nhận ra Triệu Chí Tín định làm gì, hắn không chút  do dự giơ súng lên, bùm một tiếng. 

Một viên đạn bắn trúng thắt lưng Triệu Chí Tín, khiến gã bị thương nặng.

Nhưng tay Triệu Chí Tín vẫn chạm được vào đài đèn hoa sen, dầu bên trong đổ ra, làm bức màn bên cạnh bắt lửa.

Vải dễ cháy được thêm dầu và lửa, ngọn lửa phút chốc bốc cao ngang đầu người.

Sau đó ngọn lửa lan rộng, cháy lên đến bàn thờ, toàn bộ từ đường đều làm bằng gỗ, ngọn lửa cuộn lên với tốc độ cực nhanh như hình con rắn, đốt cháy các xà nhà của từ đường. 

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc, người nhà họ Triệu lập tức hoảng sợ. Trước ngọn lửa, họ tràn về phía cửa, tìm cách cạy cửa từ đường để thoát ra ngoài.

Vừa rồi họ đóng cửa để bao vây các nhân viên cảnh sát, nhưng bây giờ chính nó lại vây họ đến chết.

Lúc trước vì giấu Triệu Chí Tín ở trong từ đường, bọn họ đã sửa lại cửa sổ và cửa ra vào, các cửa sổ đều được gia cố và bịt kín, cửa ra vào cũng được trang bị khóa đặc biệt.

Giờ đây, những thiết kế ấy lại trở thành chiếc lồ ng giam cầm họ.

Triệu Giang Hải nhìn thấy ngọn lửa thiêu rụi bàn thờ, điên cuồng thoát khỏi xiềng xích của cảnh sát, nhào tới đó: “Bài vị của tổ tiên! Không thể để bài vị của tổ tiên bị cháy!”

Ông ta giống như một con thiêu thân nhảy vào ngọn lửa, quần áo trên người rất nhanh bị đốt cháy,  cả người bị bao bọc thành một quả cầu lửa. Ông ta liên tục kêu thảm thiết, nhưng không ai dám tiến lên. 

“Chìa khóa đâu! ”

“Đừng chen, chìa khóa ở trên người Triệu Giang Hải! ”

“Lão già chết tiệt! Ông ta giấu tội phạm giết người ở trong từ đường thì thôi, bây giờ lại còn đốt cả từ đường, vây chúng ta ở đây, định cho họ Triệu tuyệt hậu chắc!?”

“Cứu! Ai cứu chúng tôi với!”

Người phía trước muốn mở cửa, nhưng những người phía sau lại nhao lên, rất nhiều người, cánh cửa bị khóa bằng dây xích. Làm sao có thể trốn thoát?

Đã thế, bọn họ lại còn bịt kín cửa, giẫm đạp lên nhau, khóc lóc. Có người bị bỏng, làn da nhanh chóng phồng rộp lên.

Lúc này, cái gọi là danh dự gia tộc, gia quy, kính lão, yêu trẻ đều bị bỏ lại phía sau.

Đám cháy bùng phát từ chính giữa từ đường, rồi nhanh chóng lan theo xà ra xung quanh. Người chưa từng trải qua hỏa hoạn sẽ không bao giờ biết được sự khủng khiếp của hỏa hoạn, chỉ trong nửa phút, ngọn lửa đã bao trùm toàn bộ gian từ đường, căn phòng ngập trong khói dày đặc.

Mạt cưa rơi xuống cùng ngọn lửa, ghế mây cũng bốc cháy, trong nhà tổ có nhiều chỗ dễ bắt lửa, khói bốc lên dày đặc.

Toàn bộ từ đường biến thành một chiếc hộp bịt kín, khói bụi mịt mù, ngọn lửa càng lúc càng lớn, cho dù là hai người đứng sát gần nhau cũng không thấy rõ mặt đối phương, người người hoảng loạn kêu la thảm thiết. 

Thẩm Quân Từ giao Lâm Vũ Kiều cho một cảnh sát, ngẩng đầu lên muốn tìm Cố Ngôn Sâm, lại phát hiện trong làn khói dày đặc này rất khó phân biệt phương hướng. 

Cổ họng cậu vốn đã không thoải mái, bị sặc khói, Thẩm Quân Từ cúi người xuống liên tục ho khan, trong phòng thiếu oxy, khí độc lan rộng, cậu cảm thấy khó thở, trước mắt tối sầm, tay chân mềm nhũn, quỳ một gối trên mặt đất mới có thể duy trì thăng bằng. 

Ngay lúc đó, Thẩm Quân Từ nhớ tới những thi thể bị thiêu chết mà mình từng thấy, làn da đen sạm, máu thịt cháy thành than, cậu cũng nhớ đến nguyên nhân tử vong của những thi thể trong đám cháy đó, hầu hết nạn nhân của những vụ hỏa hoạn đó đều chết vì carbon monoxide và khí độc ……

Cậu cũng sẽ chết ở đây sao? 

Không, cậu đã chết từ mấy năm trước rồi, sinh mệnh này là do mượn về, bây giờ đã báo thù xong, cậu còn gì lưu luyến chứ? Cậu chỉ không yên tâm Cố Ngôn Sâm. 

Bỗng có một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy thân thể cậu. Thẩm Quân Từ mượn lực chống đỡ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người quen thuộc. 

Là Cố Ngôn Sâm tìm được cậu…

Xung quanh là ngọn lửa đỏ rực, người họ Triệu kêu la thảm thiết, môi Thẩm Quân Từ khô nứt, cảm giác toàn thân đều đang bị nướng chí, cậu lẩm bẩm mở miệng: “Em sợ…”

Cố Ngôn Sâm ôm lấy cậu nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Thẩm Quân Từ lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại, cau mày, nói xong: “Đừng để ý đến em, em sợ mình sẽ liên lụy đến anh.”

Làm pháp y, làm người đã chết một lần, cậu không sợ chết. Cậu chỉ có chút lực bất tòng tâm, sợ chính mình liên lụy tới Cố Ngôn Sâm…

Cố Ngôn Sâm lập tức nghẹn lại, tim thắt lại, hắn kéo tay của Thẩm Quân Từ đặt lên vai mình. Ánh mắt hắn kiên định, dịu dàng: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu! Tất cả chúng ta sẽ ổn thôi.”

Trong khung cảnh hoảng loạn như vậy, Cố Ngôn Sâm vẫn giữ được bình tĩnh, hắn đỡ Thẩm Quân Từ, dựa vào trí nhớ phân biệt phương hướng, tìm được thêm hai cảnh sát. 

Cố Ngôn Sâm hô: “Mọi người gắng lên, kiểu kết cấu cổ xưa này chắc chắn không chỉ có một cánh cửa! Mau đi theo tôi!”

Bọn họ mò mẫm, vòng qua bức bình phong phía sau, quả nhiên tìm được một cánh cửa sau ở phía đối diện đang mở. 

Một viên cảnh sát kiểm tra, dùng tay lắc lắc: “Cửa này cũng khóa rồi.”

Tuy nhiên, so với cánh cửa nặng trịch, cửa sau này rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, gỗ dùng cũng mỏng hơn. 

Cố Ngôn Sâm đặt Thẩm Quân Từ ngồi dựa vào chỗ không có lửa, vẫy tay chỉ đảo các cảnh sát: “Phá cửa thử xem!”

Họ dùng hết sức, dùng bả vai đụng một cái, cửa sau phát ra tiếng ầm ầm, cả cánh cửa đều đang lắc lư. 

Ngọn lửa phát triển rất nhanh, bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa cực nóng thiêu đốt da thịt, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người nhà họ Triệu.

“Nhanh lên! Mạnh hơn nữa!” Cố Ngôn Sâm lại ra lệnh, “Thử lại lần nữa.”

Mấy người cùng lúc dùng sức. 

“Ba, hai, một…”

Cấu trúc bằng gỗ bị ngọn lửa thiêu rụi không thể chịu được tác động dữ dội của bọn họ. 

Rầm một tiếng, cửa sau mở ra, trong nháy mắt, không khí trong lành từ sân ùa vào.

Khói dày bốc lên cuồn cuộn.

Ngoài từ đường tối om, trăng sáng treo trên cao.

Cuối cùng, họ đã trở lại trái đất sau trận hỏa hoạn chết người đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play