Tuyệt Mệnh Pháp Y

Chương 157: Quốc có quốc pháp


1 tháng

trướctiếp

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ “Tất nhiên chúng tôi ở đây để bắt những kẻ chạy trốn!”◎

Vào ban đêm, trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát Xương Tây. 

Lâm Vũ Kiều vẫn vừa khóc vừa nói.

“Chồng tôi cũng là đồng phạm, anh ấy nói không để ý, còn nói chỉ cần là giọt máu của nhà họ Triệu thì không quan trọng là con của ai.”

“Họ bảo chị dâu và mẹ chồng đến gần tôi, quan sát thùng rác trong nhà, hỏi thăm thời kỳ kinh nguyệt của tôi, lén lút cho tôi uống nước có pha thuốc kích trứng.”

“Khi ngày đó đến gần, tôi sẽ bị ba người đàn ông canh giữ, bị ép quan hệ với Triệu Nhất Hà.”

Cô nghẹn ngào không nói nên lời. Chính chồng, bố mẹ chồng, những người lớn tuổi, bạn bè đã dâng cô lên như một đồ cống nạp. 

“Bởi vì uống thuốc, tôi mang thai một cặp song sinh, họ cười nói với tôi, như thế thì có thể chia cho mỗi nhà một con… Suốt thai kỳ, tôi được người nhà họ theo dõi, họ bắt tôi nghỉ việc, nhìn chăm chăm tôi mỗi ngày, ngăn tôi tự tử, bác sĩ sản khoa ở bệnh viện cũng là người họ Triệu.”

Trong suốt thời gian qua, Lâm Vũ Kiều vừa vì thể diện, cũng sợ bị trả thù, nên không dám nói chuyện này cho ai biết, thậm chí không dám kể với cả cha mẹ mình. 

Ban đầu cô ấy nghĩ mình có thể tiếp tục sống sau khi vượt qua giai đoạn này. Nhưng khi thời kỳ cho con bú kết thúc, chồng cô lại bắt đầu đưa cô đến chỗ Triệu Nhất Hà.

Triệu Nhất Hà đã nếm qua mỹ vị thì làm gì nhịn được. 

Cô trở thành vợ chung của hai người đàn ông. 

Hơn nữa đây là chuyện mà trưởng bối họ Triệu đều ngấm ngầm thừa nhận. 

Nhưng liệu cô có thể làm gì chứ? 

Báo cảnh sát? Trong đồn cảnh sát cũng có người của nhà họ Triệu. 

Chạy về nhà? Nhà gái nhận sính lễ, cũng kiêng kỵ người họ Triệu nhiều. Mẹ cô thường nói với cô, là nhà bọn họ trèo cao, xảy ra chuyện gì thì nên gánh vác nhiều hơn chút. 

Không ai sẽ đứng ra làm chủ cho cô.

Những thứ này vẫn chưa tính là gì, bởi vì con gái nhà cô cùng tuổi với Triệu Tiểu Âm,  những người họ hàng xa không quen biết sẽ đem hai đứa trẻ ra so sánh. 

Mỗi lời khen dành cho Triệu Tiểu Âm, đều là một cực hình đối với cô, khiến cô, người mẹ ruột cảm thấy ghê tởm.

Lúc đó, Triệu Nhất Hà còn thêm mắm dặm muối vài câu, nói mình đã nuôi dạy đứa nhỏ như nào, ngậm đắng nuốt cay nuôi đứa bé lớn lên, sau đó nhìn cô đầy thèm muốn.

Gần đây, chồng cô còn thúc giục cô sinh đứa con thứ hai…

Yêu cầu này đã đẩy cô đến bờ vực thẳm, cô thường xuyên gặp ác mộng, toàn thân như muốn gục ngã. Cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu, có rửa bao nhiêu cũng không thể sạch được.

Cô thường rửa mặt bằng nước mắt, cảm thấy tất cả những điều này là một sự sỉ nhục với mình, một ông già da nhăn nheo, răng rụng gần hết, tóc hói, có rất nhiều đốm đồi mồi, thậm chí hơi thở cũng có mùi lạ.

Nghĩ đến ông già đó cô lại thấy buồn nôn. Càng ghê tởm hơn chính là, con gái của mình lại gọi một người như vậy là ông nội.

Nếu cô tỏ vẻ mình ghét bỏ, sẽ bị người chồng đánh ngay. 

Người chồng nói, “Mày không hài lòng cái gì? Nhà họ Triệu chúng tao đối xử tệ bạc với mày sao? Học vấn mày không cao, dung mạo cũng bình thường. Nếu không có tao, giờ chắc mày còn đang khổ sở trong một ngôi làng hẻo lánh nào đó đấy.”

Triệu Nhất Hà uy hiếp cô: “Cô không được nói chuyện với Triệu Tiểu Âm, nếu cô dám nói với nó một chữ, có tin tôi ném cô xuống sông cũng không có người dám đến điều tra không?”

Trong huyện xuất hiện sát thủ thập tự giá, cô cũng nghe nói chuyện này, còn nghe nói người đó chỉ toàn giết các bé gái. 

Hôm qua, cô thừa dịp Triệu Tiểu Âm đ ến cửa hàng mua vở, muốn nhắc nhở cô bé mấy ngày nay phải cẩn thận. Triệu Tiểu Âm nói: “Ông nội cháu nói, chỉ có đứa bé làm sai, không nghe lời người lớn, mới bị giết thôi. Thay vì lo lắng cho cháu, cô nên bảo con gái mình cẩn thận thì hơn ạ.”

Cô giữ chặt tay cô bé hỏi: “Triệu Nhất Hà dạy con nói vậy sao?”

Triệu Tiểu Âm vung tay nàng ra, búng tro trên người, lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người rời đi. 

Ánh mắt cô dừng ở bóng lưng Triệu Tiểu Âm. 

Chắc chắn là do Triệu Nhất Hà nói, Triệu Tiểu Âm rất thân thiết với Triệu Nhất Hà, mỗi ngày đều theo sau, một tiếng ông nội, hai tiếng ông nội.

Triệu Giang Hải cũng rất thích Triệu Tiểu Âm, nói con bé là người thông minh nhất thế hệ này. 

Con bé được gia tộc giáo dục, nuôi dưỡng, thường đến cửa hàng nhỏ, ngẩng đầu nhờ cô lấy vài thứ cho mình, vẻ mặt tự hào nói: Người họ Triệu chúng ta thế nào. 

Cô bé học theo người khác, coi thường em gái ruột của mình, cũng coi khinh cả cô.

Đêm qua, hơn mười giờ, Lâm Vũ Kiều căn bản không phải trèo tường vào mà là Triệu Nhất Hà gọi điện cho chồng cô, bảo dẫn cô đến ngủ với Triệu Nhất Hà.

Như thường lệ, Triệu Nhất Hà bảo cô ra ngoài, tự mình đi về nhà. Loại chuyện này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, thậm chí bọn họ còn không sợ cô chạy mất.

Vừa bước ra sân, cô chợt nhìn thấy Triệu Tiểu Âm ở phòng bên mặc đồ ngủ ló đầu ra.

Cô bé có khuôn mặt non nớt, đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ con nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lâm Vũ Kiều trong lòng phát lạnh, con gái cô hóa ra đã nhìn thấy hết! 

Một bé gái mười tuổi mới bắt đầu biết về đàn ông và phụ nữ, có thể bé đã hiểu sai gì đó.

Cô định giải thích.

Triệu Tiểu Âm nhổ nước bọt xuống đất với vẻ mặt khinh bỉ, dùng giọng trẻ con nói: “Đồ đ ĩ đi3m, thật ghê tởm.”

Đồng ngôn vô kỵ(1), nhưng lại khiến người khác đau lòng nhất. 

(1): trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính; lời nói của trẻ con không sai bao giờ

Giống như mũi kim chọc thủng quả bóng bay, như tia lửa đốt cháy cầu chì.

Trong khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn sụp đổ. 

Cô nhận ra người trước mặt mình bấy lâu nay không phải con gái mình, đây là bằng chứng đàn ông nhà họ Triệu c**ng hi3p cô mà có, đó là tiểu súc sinh do lão súc sinh sinh ra, chảy trong người dòng máu nhà họ Triệu. 

Kết quả học tập tốt thì sao? Con bé lớn lên chắc gì đã thành một đứa bé ngoan, cô bé sẽ trở thành đồng phạm, đứng bên cạnh Triệu Nhất Hà và Triệu Giang Hải. 

Trên ngực Lâm Vũ Kiều nghẹn một hơi, trước mặt mờ đi, thay vì lặng lẽ rời đi như thường lệ, cô vào bếp lấy một con dao…

Cô đè con bé trên giường, dùng vỏ gối che mặt con bé, cào cấu khắp người như điên, máu tươi b ắn ra. 

Mắt cô đỏ hoe, hành hạ con bé, lại gi ết chết Triệu Nhất Hà nghe thấy tiếng mà đến. 

Cô dùng hết sức trùm chăn lên đầu ông ta, cảm giác từ khi ông ta đang giãy dụa kịch liệt cho đến khi hoàn toàn bất động.

Khi về đến nhà, cô do dự một lúc, liệu cô có nên giết đứa con còn lại và chồng mình hay không. Nhưng dù sao đó cũng là đứa con gái cô nuôi bên mình nhiều năm, có thể cô cũng không đánh lại người đàn ông đó. 

Nhìn khuôn mặt say ngủ của con gái, cô nghẹn ngào khóc một trận, khóc xong, cô dùng nước lạnh rửa sạch vết máu trên người mình, thay quần áo dính máu, nằm bên cạnh chồng, thầm cầu mong đừng ai phát hiện ra. 

Nhưng chẳng bao lâu, người họ Triệu tìm tới…

Hôm nay khi thẩm vấn, cô giấu diếm, không nói thật, bây giờ dưới sự thẩm vấn của Cố Ngôn Sâm, cô kéo tấm vải che mặt cuối cùng xuống, thổ lộ tất cả sự thật. 

Nghe đến đây, Thẩm Quân Từ khẽ ho một tiếng, cậu cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cố Ngôn Sâm nhíu chặt mày, im lặng. 

Cuối cùng họ cũng biết được động cơ giết người của Lâm Vũ Kiều là gì, nhưng sự thật quá tàn khốc.

Những lời này thực sự là phá vỡ điểm mấu chốt của bản chất con người mà họ nghĩ.

Lâm Vũ Kiều vẫn không ngừng khóc, hai tay đấm lên ngực, đó là một động tác thất bại và hối hận. 

“Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên giận chó đánh mèo lên đứa nhỏ, khi bình tĩnh lại tôi đã hối hận rồi, đứa nhỏ vô tội… Chỉ là do nó gặp người không tử tế thôi, nó… nó có cứu được không?”

Vì sự bốc đồng tối qua, cô cảm thấy sợ hãi và hối hận.

Nhưng có quá nhiều thứ chất chồng lên người cô, quá nhiều lời nói không hay hướng về cô, trong đêm lạnh giá đó, những lời ác cảm của Triệu Tiểu Âm đã trở thành câu nói cuối cùng đè bẹp cô.

Nhìn khuôn mặt hốc hác của người phụ nữ, Cố Ngôn Sâm nói: “Cô bé vẫn còn sống.”

Bệnh viện vừa mới gửi tin nhắn, Triệu Tiểu Âm đã qua cơn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. 

Lâm Vũ Kiều khóc lóc nói: “Cảm ơn. Cảm ơn vì đã nói với tôi.”

Có vẻ như con bé còn sống, thì tội lỗi của cô cũng ít hơn một chút.

Thẩm Quân Từ lại có chút lo lắng, một cô bé được gia tộc giáo dục mấy năm, bị mẹ ruột chém bị thương, coi như là sống sót, sau này gặp mặt thì phải làm sao? 

❁❁❁

Ban đêm, huyện Xương Tây. 

Triệu Giang Hải bước vào từ đường nhà họ Triệu, đây là tòa nhà cổ lớn nhất Xương Tây, vốn là một khu chợ buôn muối, sau đó được nhà họ Triệu cải tạo thành từ đường nhà mình, thậm chí còn được mở rộng xây dựng. 

Họ bước đến dãy phòng trong cùng, trên cột chạm trổ hình rồng phượng theo thời xưa.  Trong đại sảnh trống trải, Triệu Giang Hải thắp mấy ngọn đèn hoa sen, sau đó thắp vài nén nhang để bày tỏ lòng kính trọng với bài vị tổ tiên trên bàn thờ.

Con trai Triệu Giang Hải vội vàng chạy vào: “Bố, con đã bỏ thuốc chuột vào cơm của Lâm Vũ Kiều, nhưng cô ta không ăn.”

Triệu Giang Hải lườm gã một cái, trách gã quấy rầy việc thắp hương của mình, ông ta cắm mấy cây hương xong, lúc này mới hừ một tiếng: “Tao biết ngay mà, mày làm việc gì cũng hấp tấp, thành thì ít mà bại thì nhiều, để tao sắp xếp, lát sẽ có người dẫn cô ta  đến đây.”

Người con trai chần chờ: “Bố à, cảnh sát trong cục thành phố vẫn còn ở đây, chúng ta nhất định… nhất định phải giết Lâm Vũ Kiều vào lúc này sao?”

Triệu Giang Hải nói: “Nếu chuyện này không giải quyết sớm, sau này mọi người sẽ nghĩ nhà họ Triệu chúng ta ra sao? Mặt mũi mất hết rồi thì chỉ đợi những người kia quay lại ngồi lên đầu lên cổ thôi.”

Người con trai im lặng, gã biết trong lòng cha mình, thể diện gia tộc còn lớn hơn cả trời. 

Triệu Giang Hải tiếp tục: “Mày sợ cái gì? Đây là địa bàn của nhà họ Triệu. Pháp không trách công, tối nay mày gọi thêm người đến, rồng mạnh đến mấy cũng không đấu lại rắn thổ địa, chúng ta mà phải sợ mấy tên cảnh sát quèn đó sao?”

Ông ta dừng lại nói: “Cùng lắm thì để cho Triệu Chí Tín g iết chết bọn chúng!”

Người con trai nhìn cha mình: “Giết cảnh sát là tội lớn lắm đó bố!”

Triệu Giang Hải cười nhạo gã ngây thơ: “Cho dù có người xuống điều tra, họ có thể tìm được gì chứ? Chỉ là bệnh nhân tâm thần giế t chết vài tên cảnh sát mà thôi. Đến lúc đó chúng ta giao Triệu Chí Tín ra, không có chúng ta, nó đã sớm bị bắt rồi, cũng đã sống sót sau ngần ấy năm rồi. Những chuyện này không thể lay động đến căn cơ nhà họ Triệu chúng ta.”

Suy nghĩ một chút, Triệu Giang Hải lại cảnh cáo: “Nhớ kỹ, phải nói với bên ngoài là do Lâm Vũ Kiều tự chạy ra ngoài, cô ta gặp được Triệu Chí Tín, chuyện này chúng ta không liên can gì hết.”

Sau khi bàn bạc chi tiết, hai người đi vào một tầng hầm. 

Triệu Giang Hải cúi đầu, nhìn người đàn ông bị nhốt ở đây, người đàn ông đang dùng dao trong tay đập vào ống sắt trên tường. Ống sắt phát ra âm thanh leng keng, trong đêm yên tĩnh, có thể truyền ra ngoài rất xa. 

Nhận thấy có người đi vào, người đàn ông ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn về hướng phát ra ánh sáng.

Hắn tên Triệu Chí Tín, cha ruột của hắn từng là cánh tay phải của Triệu Giang Hải, đó là một người vô cùng nghiêm khắc, thường dùng roi da và thắt lưng đánh mắng hắn, động một cái là phạt quỳ, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn luôn phải sống trong môi trường nghiêm khắc như vậy.

Năm năm trước, hắn tốt nghiệp đại học, có một người bạn gái giàu có. Người trong dòng họ đều rất coi trọng cuộc hôn nhân này, Triệu Giang Hải cũng đồng ý hôn sự này. 

Nhưng sau đó, bạn gái lại thấy không hài lòng với hắn ở rất nhiều chỗ. 

“Anh sao vậy? Chuyện gì cũng phải hỏi cha và ông nội là sao? Anh có tí chính kiến nào không?”

“Em không muốn về Xương Tây với anh đâu, chúng ta sống ở thành phố này không phải đang rất êm đẹp sao?”

“Em yêu anh, nhưng cưới xin là chuyện của hai gia đình, nếu không hợp thì chia tay.”

Lúc đó hắn nghi thần nghi quỷ, cảm thấy mất mặt, lại nghi ngờ bạn gái cắm sừng mình. Hắn mơ thấy cha mình bắt hắn quỳ trong từ đường, dùng dao xẻ thịt hắn.

Sau khi tỉnh dậy, hắn cầm một con dao, đến nhà bạn gái, ra tay sát hại cả gia đình bạn gái.

Sau đó hắn trốn về huyện Xương Tây, Triệu Giang Hải cùng cha ruột hắn giấu hắn ở trong mật thất từ đường này. Triệu Giang Hải nắm tay hắn nói: “Cháu là con cháu nhà họ Triệu, cho dù cháu có làm sai, chúng ta nhất định thấy chết sẽ cứu. Chuyện bên ngoài cháu không cần phải lo lắng, chúng ta sẽ không bỏ mặc cháu.”

Hắn đã bị giam cầm thời gian dài, lúc đó hắn tưởng, chuyện này còn tốt hơn là phải chết. 

Thỉnh thoảng hắn được thả tự do, được phép ra ngoài, chẳng hạn như đi khám bệnh và cắt tóc, nhưng những người trong thị trấn thấy hắn lại giả vờ như không nhìn thấy. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể trở lại nơi này, trở thành một con chó hung dữ bị nhốt.

Có lúc quá cô đơn, hắn khắc những vết thương hình chữ thập trên tay, trên người, thậm chí trên mặt.

Trên vách tường từ đường, cũng bị hắn vẽ đầy ký tự hình chữ thập. 

Sau đó có một ngày, Triệu Giang Hải tìm đến hắn, nói một tràng giang đại hải rồi bảo hắn đi giết Giản Vân Hi. 

Sau đó, bọn họ còn bắt hắn đẩy Mộc Bân xuống sông. 

Vài ngày trước, họ lại tìm đến, bắt hắn giết Ôn Kiều Kiều. 

Hôm nay, bọn họ lại đến, Triệu Chí Tín biết, lại có người sắp chết. 

Hắn là một người lẽ ra đã chết từ lâu, lẽ ra không nên tồn tại trên đời này, hắn đã mất đi thân phận từ lâu. Hắn là người hành hình của nhà họ Triệu, cũng là một sát thủ tàn nhẫn. Nhà họ Triệu cho hắn chỗ trốn, hắn bèn dựa theo yêu cầu của bọn họ đi giết người. 

Triệu Chí Tín.” Khuôn mặt Triệu Giang Hải dưới ngọn đèn có chút vặn vẹo, “Tối nay, nhiệm vụ của cháu chính là gi ết chết ả đàn bà kia. Ả ta giết người nhà họ Triệu, nhất định phải chết!”

Triệu Chí Tín đứng dậy, giống như một xác sống biết đi,theo họ ra khỏi căn phòng bí mật…

❁❁❁

Đêm khuya, xe của trại giam dừng lại ở tầng dưới của đồn cảnh sát. 

Lâm Vũ Kiều đeo còng tay ngồi lên xe, phụ trách áp tải cô có vài người. 

Cố Ngôn Sâm dặn dò: “Sau khi đưa người đến, hãy nhắn tin cho tôi.”

Cục trưởng Trương nói: “Yên tâm đi, những người áp giải đều là người có kinh nghiệm của trại tạm giam.”

Lâm Vũ Kiều ngồi trong xe cúi đầu, cô chưa từng đến trại tạm giam nên lúc này cảm thấy hơi e ngại và sợ hãi. Toàn thân cô căng thẳng, sợ người nhà họ Triệu sẽ không bỏ qua cho mình.

Huyện Xương Tây không lớn, xe chạy ra ngoài một lúc là chuyển hướng. 

Ngồi một lúc, sau lưng Lâm Vũ Kiều toát mồ hôi lạnh, cô nhận ra, đây không phải là đường đến trại tạm giam, run giọng hỏi: “Lối này không đúng… Các người, các người định đưa tôi đi đâu?”

Không ai trả lời cô, những người đó đều nhìn cô một cách thờ ơ.

Lâm Vũ Kiều vội vàng muốn đứng lên, lại bị người bên cạnh kéo ngồi xuống.

Lòng cô chùng xuống, những người này hoặc là họ Triệu, hoặc là có quan hệ với nhà họ Triệu, bọn họ cố ý trì hoãn việc chuyển giao người đến tối, chính là vì muốn giở trò.

Trong huyện không có nhiều camera giám sát, chỉ có một cái, khả năng cũng bị bọn họ đóng rồi.

Cô không thể đến được trại tạm giam.

Xe chạy suốt một quãng đường rồi dừng lại bên ngoài từ đường nhà họ Triệu, có người mở cửa xe, kéo cô xuống xe.

Lâm Vũ Kiều ngửa đầu, nhìn thấy lồ ng đèn màu đỏ treo trước mặt, cùng với những ngọn đèn đang cháy. Ngôi nhà lớn vào ban đêm trông vô cùng rực rỡ. 

Trên tòa nhà kia, có một tấm bảng treo cao, trên đó viết mấy chữ to vừa mạnh mẽ vừa có lực: Từ đường họ Triệu. 

Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Vũ Kiều rùng mình.

Cô biết nơi này, khi lấy chồng, cô đứng ở cửa xa xa nhìn thấy.

Chồng cô nói, đây là nơi tế bái tổ tiên, cũng là nơi người họ Triệu bàn bạc và quyết định các công việc trong gia đình, bên trong có bài vị của tổ tiên, những bài vị kia chỉ có đàn ông mới được vào cúng bái. 

Lúc đó cô cũng tò mò hỏi: “Vậy là phụ nữ không được vào?”

Người chồng nói: “Có thời điểm phụ nữ cũng được vào, đó là sau khi phụ nữ phạm vào gia quy của gia tộc, họ sẽ đến đây để chấp nhận sự trừng phạt…”

Đêm nay, cô bị người ta đẩy vào, nhìn thấy vô số người quen biết bên trong, bao gồm các chú, cậu, ông nội, chồng và bố chồng. Cô nhìn thấy một người đàn ông có vết thương chữ thập trên tay đứng ở một bên. 

Đứng giữa đám người này là Triệu Giang Hải.

Lâm Vũ Kiều nhớ tới vô số những người phụ nữ từng vì gia quy của gia tộc mà chết uổng, bị ép tuẫn táng, bị ép minh hôn, bị thả trôi sông(2), làm lồ ng đèn da người… Cô sợ đến mức toàn thân run rẩy.

(2): Là kiểu mà nhốt vào trong cái lồ ng bắt lợn rồi thả xuống sống ấy.

Đối mặt với Lâm Vũ Kiều, Triệu Giang Hải ra lệnh: “Quỳ xuống!”

Lâm Vũ Kiều cắn răng, không chịu quỳ, cô giương nanh múa vuốt cắn những người đàn ông đến gần mình: “Tôi phạm tội, thì để cho pháp luật trừng phạt tôi, đồ họ Triệu lòng lang dạ sói các người! Các người không sợ cảnh sát sao? Không còn coi luật phát ra gì nữa đúng không?”

Triệu Giang Hải hừ lạnh một tiếng nói: “Ngày mai, thi thể của cô sẽ được phát hiện trên bãi đất hoang, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cô tự mình chạy ra khỏi trại giam, thì liên quan gì đến chúng tôi?”

Hai người đàn ông nắm lấy vai Lâm Vũ Kiều, tđá vào đầu gối của cô từ phía sau, buộc cô phải quỳ xuống, Lâm Vũ Kiều hét lên một tiếng chói tai: “Cứu mạnh! Giết người rồi!”

Đúng lúc này, cửa lớn từ đường nhà họ Triệu đang đóng đột nhiên bị đá tung từ bên ngoài, vài cảnh sát từ bên ngoài đi vào. Người dẫn đầu chính là Cố Ngôn Sâm, đi theo Thẩm Quân Từ còn vài cảnh sát hình sự. 

Nhìn thấy họ, Lâm Vũ Kiều mừng đến phát khóc, cô biết mình đã được cứu.

Hai người đàn ông đang giữ cô chột dạ lui về phía sau, Cố Ngôn Sâm kéo cô ra sau lưng. 

Nhưng tên hung thủ đứng sau vụ án vẫn chưa bắt được, tất nhiên cảnh sát không dám buông lỏng cảnh giác. 

Khi chuyển giao Lâm Vũ Kiều, Cố Ngôn Sâm đã sớm phái vài cảnh sát âm thầm theo dõi, hắn và Thẩm Quân Từ thì canh giữ ở cửa từ đường nhà họ Triệu ở bên ngoài. 

Cuối cùng, hai nhóm người tụ tập ở nơi này, vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Bắt quả tang phạm tội. 

Triệu Giang Hải biến sắc: “Cảnh sát Cố, các anh… Các anh đang làm gì  ở đây vậy?”

Dựa theo tin tức mà bọn họ nhận được, cảnh sát cục thành phố lẽ ra đã về nghỉ ngơi từ lâu.

Đối mặt với hàng chục người đàn ông họ Triệu, các cảnh sát không hề tỏ ra sợ hãi.

Cố Ngôn Sâm chính nghĩa từ nghiêm: nói một cách chính trực: “Tôi đến đây, tất nhiên là để bắt những kẻ chạy trốn! Tôi nhận được tin báo rằng có người đã đưa Lâm Vũ Kiều đến đây, còn có người nhìn thấy phạm nhân Triệu Chí Tín trong từ đường họ Triệu.”

Thẩm Quân Từ đi về phía trước vài bước, sóng vai đứng bên cạnh Cố Ngôn Sâm, giọng nói hơi khàn nhưng lại rất bình tĩnh: “Ông Triệu, tội bao che cũng bị phạt hơn ba năm. Còn nữa, các người tụ tập nhiều người như vậy là bất hợp pháp đấy, đã đi báo cáo chưa?”

Triệu Giang Hải dùng nạng trong tay đập xuống đất: “Đây là việc của nhà họ Triệu chúng tôi, tôi cảnh cáo các người không nên nhúng tay vào chuyện của người khác!”

Người bên cạnh nhao nhao chuẩn bị động thủ, nhất thời giương cung bạt kiếm. 

“Ông gọi việc thực thi pháp luật của cảnh sát là xen vào việc của người khác sao?” Cố Ngôn Sâm hỏi ngược lại. 

Người nhà họ Triệu bị khí chất của hắn dọa sợ, nhất thời không ai nói chuyện.

Cố Ngôn Sâm bước tới, đôi mắt sáng quắc, trong mắt dường như có ngọn lửa tức giận nhưng bị hắn đè lại.

“Các người coi thường pháp luật, kết bè kết phái, tự ý hành hình, lăng mạ phụ nữ, tìm cách tập kích cảnh sát, dùng bạo lực cản trở cảnh sát thi hành công vụ. Các người luôn miệng nói gia có gia quy, lại không biết cái gì gọi là quốc có quốc pháp! Quyền lợi quốc gia luôn luôn ở trên cái gọi là dòng tộc chết tiệt của mấy người! Hôm nay tôi sẽ dạy cho mấy người biết thế nào mới được gọi là thực thi pháp luật đúng đắn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp