Ngày hôm sau, Nhiếp Tử Huyên được Nhiếp Nguyên tìm thấy, sau đó ông ta đưa cô trở về nhà họ Đặng.
Cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thoạt nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhiếp Nguyên cũng không nói gì mà để tự cô lên xe. Trong lòng cô hiểu rất rõ hiện tại mình còn phải dựa vào bọn họ, còn phải đi học, còn phải đợi anh ra.
Đặng Tùng Tiều đứng ở lầu hai nhìn cô, lúc hai người đi lướt qua nhau anh ta giữ chặt cô lại, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt đang sưng vù lên của cô hỏi: "Đau không?"
Nhiếp Tử Huyên lắc đầu cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Trở lại phòng ngủ cô trông thấy trên bàn sách có để một lọ thuốc trầy da và cả một tờ giấy ở đó. Thế nhưng cô cũng chẳng thèm nhìn mà ném tất cả thứ đó vào thùng rác.
Những ngày tiếp theo hai người bọn họ đều chung sống hoà thuận không xảy ra vấn đề gì. Đặng Tùng Tiều cũng không chủ động trêu chọc cô, Nhiếp Tử Huyên cũng sẽ không bắt chuyện với anh ta.
Cô cũng không lại cầu xin anh ta cho mình đi gặp anh nữa, cô sẽ nhịn, chỉ cần anh ra được khỏi đó là bọn họ có thể ở bên nhau, vậy thì hiện tại chịu những sự dày vò này cũng thấy đáng giá.
Nhiếp Tử Huyên cứ thế tiếp tục chờ đợi với đầy niềm hy vọng.
Trong thời gian này Nhiếp Nguyên nói cho cô biết biểu hiện của Diệp Đình Viễn rất tốt nên lại được giảm hình phạt.
Nghe thấy tin tức này Nhiếp Tử Huyên cũng chỉ "ồ" một tiếng không nói thêm gì nhưng thật ra trong lòng lại âm thầm vui mừng. Kể từ sau lần đó cô cũng không được gặp lại Diệp Đình Viễn nữa nhưng cũng chẳng sao cả, nhất định bọn họ sẽ gặp lại nhau thôi.
Chỉ cần trong lòng có ánh sáng thì cô sẽ không từ bỏ, sẽ không bị đánh bại.
Cô tin rằng chắc chắn bọn họ sẽ chờ được nhau.
Một năm sau.
Trưa hôm đó, sau khi Nhiếp Tử Huyên kết thúc kỳ thi đại học là lập tức đi tìm Diệp Đình Viễn ngay. Cô nóng lòng muốn nói cho anh biết mình đã thi xong, không những thế còn thi rất tốt, vậy là bọn họ đã được tự do rồi.
Nhưng điều mà cô ngàn vạn lần không thể ngờ tới chính là mình không thể gặp được Diệp Đình Viễn.
"Ra tù?" Nhiếp Tử Huyên không dám tin tưởng hỏi lại một lần nữa, da đầu cô tê dại, đầu óc trống rỗng. Sao anh có thể ra tù rồi chứ?
"Đúng vậy, cậu ấy đã ra tù từ một tháng trước rồi, biểu hiện của cậu ấy rất tốt nên được giảm hình phạt. Khoảng hơn một tháng trước là cậu ấy đã được thả ra rồi."
Nhân viên công tác trong trại giam không kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa. Trông thấy khuôn mặt trắng bệch của cô gái trước mặt dường như anh ta nghĩ đến cái gì đó nên lại hỏi: "Phải rồi, cô tên là Nhiếp Tử Huyên sao?"
"Đúng, là tôi." Nhiếp Tử Huyên vội vàng nói.
"Cậu ấy có để lại cho cô một bức thư."
Anh ta đưa cho cô một bức thư, thoạt nhìn có vẻ đã một thời gian rồi nên bức thư đã có hơi ố vàng.
Nhiếp Tử Huyên run rẩy xé mở bức thư trong tay, vừa nhìn thoáng qua cô đã suýt chút nữa ngất xỉu. Cô đỡ lấy vách tường cố gắng không để mình ngã xuống, cô không dám tin mà nhìn lại bức thư một lần nữa. Bức thư viết rất ngắn gọn, chỉ có vài câu ít ỏi, anh nói anh sẽ đi, không muốn liên lụy tới cô, bảo cô phải sống cho thật tốt. Còn nói cô đừng đi tìm anh nữa, một sinh viên đại học có tương lai không thích hợp ở cùng một chỗ với người từng ngồi tù.
Là chữ viết tay của Diệp Đình Viễn, Nhiếp Tử Huyên cẩn thận nhìn mấy lần và xác định đó là chữ viết tay của anh, cô sẽ không nhận lầm.
Nhưng anh sẽ không viết thư như vậy. Nhiếp Tử Huyên rất hiểu anh, Diệp Đình Viễn sẽ không làm ra chuyện không gặp mặt cô mà cứ thế đi luôn, anh sẽ không vứt bỏ cô.
Anh sẽ không như vậy, anh tuyệt đối sẽ không như vậy, anh cũng giống như cô vẫn luôn chờ đợi để được tự do. Nhiếp Tử Huyên gần như muốn ngã quỵ, trong lòng bồn chồn không thôi, tứ chi lạnh lẽo, tay chân mềm nhũn, cổ họng như bị bịt kín khóc cũng không được, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Không có khả năng, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nhất định có người buộc anh phải viết thư như vậy.
Đúng, nhất định có người buộc anh! Đúng thế, là Đặng Tùng Tiều, chắc chắn lại là tên bệnh tâm thần đó làm!
Nhiếp Tử Huyên nghĩ như vậy lại lập tức nghiêng ngả lảo đảo rời đi, trong tay vẫn còn nắm chặt bức thư. Cô không tin, không tin anh cứ thế bỏ đi, anh sẽ không có khả năng làm chuyện như vậy. Làm sao anh có thể yên tâm vứt bỏ mình được chứ? Anh sẽ không!
Nhiếp Tử Huyên ném bức thư này tới trước mặt Đặng Tùng Tiều chất vấn: "Có phải là anh ép anh ấy viết hay không?"
Cô rất tức giận, tức giận đến mức ngón tay cũng không khỏi phát run, trong lòng cũng rất khủng hoảng.
Đặng Tùng Tiều thong thả ung dung cầm lấy bức thư, đọc một lúc anh ta mới "chậc chậc" hai tiếng ngẩng đầu nhìn cô: "Không phải anh nhìn lầm đấy chứ, anh Đình Viễn thân yêu của em lại nỡ bỏ em đi như vậy sao?"
"Có phải là buộc anh ấy viết đúng không? Anh ấy sẽ không bỏ đi như vậy."
"Em cũng không thể đổ oan cho anh thế được, đây cũng là lần đầu tiên anh trông thấy bức thư này đấy."
"Tôi không tin."
"Thế anh cũng đành chịu, dù sao anh không biết cái gì cả."
"Anh..."
Đặng Tùng Tiều thờ ơ nhún nhún vai, sau đó lại cẩn thận đọc bức thư một lần nữa rồi lầm bầm lầu bầu: "Không thể tin được Diệp Đình Viễn lại dứt khoát bỏ đi thế được, đến cả gặp mặt em một lần cũng không. Anh ta cũng vô tình thật đấy, tội cho em khổ cực đợi anh ta lâu như vậy, còn chờ đến khi anh ta được thả ra muốn cùng anh ta song túc song phi."
Anh ta thả bức thư xuống bày ra vẻ mặt từ bi nói: "Hay là như vậy đi, anh sẽ chịu tủi thân một chút đến làm anh trai của em vậy."
Nói xong anh ta đứng lên nhảy nhảy hai lần: "Em xem, ít nhất chân cẳng của anh vẫn rất tốt."
Anh ta lại chỉ vào ngôi biệt thự được trang trí lộng lẫy giống như một đế vương khoe lãnh thổ của mình: "Em xem, toàn bộ những thứ ở đây đều là của anh, bao gồm cả nhà họ Đặng cũng đều là của anh. Anh có tiền, dáng dấp cũng không kém, thể xác và tinh thần cũng rất khỏe mạnh, làm anh trai của em cũng không khiến em tủi thân đúng không?"
Nhiếp Tử Huyên nghe mà vừa tức giận vừa buồn cười, không biết vì sao anh ta lại có thể suy nghĩ ra một ý nghĩ viển vông như vậy được. Cô buồn cười nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập sự khinh thường: "Tôi chỉ có một người anh, anh ấy tên là DIỆP ĐÌNH VIỄN!"
Ba chữ cuối cùng cô còn sợ anh ta nghe không rõ nên nói rất rõ ràng, rất có khí phách.
"Thật sao?" Đặng Tùng Tiều trào phúng nhếch khóe miệng: "Nhưng mà anh ta không cần em, anh ta bỏ đi rồi."
Nghe đến đây Nhiếp Tử Huyên mới nhớ tới mục đích của mình khi tìm anh ta.
Cô tiến lên một bước nắm lấy cổ áo sơ mi trước ngực anh ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh ấy sẽ không bỏ đi như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không viết thư như vậy. Có phải là do anh buộc anh ấy viết hay không, anh lại lấy cái gì ra uy hiếp anh ấy hả?"
Cô quá hiểu biết Diệp Đình Viễn, tuy rằng đó là chữ viết tay của anh nhưng anh tuyệt đối sẽ không viết thư bằng giọng điệu như vậy, nhất định anh đã bị người ta uy hiếp.
Cô lại nghĩ đến điều gì đó, bọn họ nói anh đã được ra tù hơn một tháng, vậy trong một tháng đó sẽ không có khả năng anh không tới tìm cô, vậy rốt cuộc Diệp Đình Viễn đã đi đâu? Có phải anh đã bị bắt lại hay không, hay là anh bị nhốt ở chỗ nào rồi?
Cô nhớ tới chuyện Đặng Tùng Tiều đã làm lúc trước, khi đó chính ngay tại căn phòng khách này cô trông thấy anh bị người ta quây lại tay đấm chân đá trên video. Trong lòng Nhiếp Tử Huyên lại dâng lên một nỗi khiếp sợ, khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên, có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cô nắm chặt lấy quần áo anh ta, đôi mắt đỏ hoe không khống chế được mà hô to: "Anh nói cho tôi, Đặng Tùng Tiều, anh mau nói cho tôi biết anh ấy đâu rồi?"
"Anh không biết em đang nói gì cả, anh ta là người lớn sống sờ sờ ra đó giờ được thả tự do làm sao mà anh biết anh ta đi đâu đây?"
"Nhưng anh ấy sẽ không viết thư như vậy!"
"Em cũng đâu phải là anh ta làm sao mà em biết? Nói không chừng Diệp Đình Viễn lại nghĩ anh ta đã từng ngồi tù, chân cẳng lại không tốt, đi đến chỗ nào không bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng là sợ mất mặt, không muốn liên lụy tới em nên mới muốn chạy một mình."
"Anh ấy không làm sai gì cả thì có gì phải mất mặt!"
Nhiếp Tử Huyên giận dữ hét lên. Cô rất hiểu anh, tuy rằng anh rất quan tâm cô nhưng anh tuyệt đối sẽ không lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho cô mà tự mình rời đi. Đôi mắt cô đỏ bừng, bàn tay không tự giác được mà dùng sức, mạch máu xanh cũng vì thể nổi lên, cô vừa nôn nóng vừa tức giận quát: "Nói, rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?"
Ngoại trừ Đặng Tùng Tiều vẫn luôn dây dưa không rõ thì cũng không có người nào khác nữa, nhất định là anh ta, tuyệt đối là anh ta.
Đặng Tùng Tiều bị bóp cổ đến mức gần như không thở nổi, yết hầu khô khốc một trận, anh ta cũng nóng nảy quát lớn: "Nhiếp Tử Huyên, em muốn giết anh sao, mau buông tay!"
"Không buông! Anh nói rõ cho tôi biết anh giấu anh ấy đi đâu rồi?"
"Buông tay, anh không thở được!"
"Không buông, anh ấy ở đâu?"
Nhiếp Tử Huyên sắp điên rồi, cô cũng chẳng để tâm đến khuôn mặt xanh lét của Đặng Tùng Tiều. Quả thật anh ta sắp hít thở không thông nhưng cô cũng chẳng quan tâm mà vẫn bóp cổ anh ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở không ngừng hỏi: "Anh ấy ở đâu? Ở đâu hả, rốt cuộc anh giấu anh ấy đi đâu rồi?"
Đặng Tùng Tiều trợn trắng mắt, lúc này rốt cuộc anh ta cũng chịu không nổi nữa hô to: "Em buông tay! Buông tay thì anh sẽ nói cho em!"
Lúc này Nhiếp Tử Huyên mới chịu buông tay ra, cô nới lỏng tay lúc này Đặng Tùng Tiều mới lùi một bước lớn ra phía sau, hít lấy hít để từng luồng không khí tươi mới.
Nhiếp Tử Huyên thấy anh ta đã hô hấp dễ dàng hơn, lúc này cô mới đẩy anh ta không kiên nhẫn hỏi: "Mau nói, anh ấy ở đâu?"
Đặng Tùng Tiều ngẩng đầu, đáy mắt toàn là tơ máu. Anh ta uất hận nhìn chằm chằm cô, qua hồi lâu anh ta mới bày ra vẻ mặt âm trầm hỏi: "Nhiếp Tử Huyên, em thật sự muốn biết sao?"
Nhiếp Tử Huyên gật đầu.
Đặng Tùng Tiều đứng lên, nhìn thẳng cô: "Vậy anh nói cho em biết, anh ta đã chết rồi."
"Cái gì?" Trong đầu Nhiếp Tử Huyên trống rỗng, bên tai giống như có thứ gì đó đang ong ong kêu vang, cô nghe không rõ ràng lắm anh ta vừa nói cái gì, cô lại hỏi lần nữa: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói anh ta đã chết rồi, Diệp Đình Viễn đã chết rồi!" Đặng Tùng Tiều kiêu ngạo lặp lại một lần nữa, sau đó ưu nhã vuốt phẳng lại chiếc áo sơ mi đã bị cô vò nhăn nhúm. Lúc này anh ta mới đi từng bước tới gần cô nhìn cô gái như đang trên bờ vực sụp đổ, gằn từng chữ một nói: "Nhiếp Tử Huyên, người mà em luôn tâm tâm niệm niệm nhớ tới đã chết từ lâu rồi, Diệp Đình Viễn đã chết hơn một tháng trước rồi."
Anh ta chỉ tay lên bức thư trên bàn nói: "Em đoán không sai, bức thư này là anh ép Diệp Đình Viễn viết. Em không biết Diệp Đình Viễn được giảm hình phạt nhưng anh lại biết, anh ta viết rất nhiều bức thư cho em nhưng đến ngay cả một bức em cũng không nhận được là bởi vì tất cả những bức thư đó đều bị anh chặn lại. Anh ta viết thư nói cho em biết anh ta có thể sẽ được thả ra sớm, sau đó anh mới đi tìm anh ta."
"Anh gặp anh ta buộc anh ta phải viết bức thư này, anh nói nếu như anh ta không viết vậy thì đợi đến lúc em thi đại học anh sẽ nhốt em ở trong phòng khiến em không có cách nào đi thi được. Dù sao anh cũng là chủ nhà họ Đặng, ba em không dám hé răng vậy cũng không có ai quản em cả."
"Chậc chậc... Nhiếp Tử Huyên, không thể không nói quả thật Diệp Đình Viễn đối xử với em rất tốt. Anh chỉ uy hiếp như vậy thôi là anh ta đã sợ, anh bắt anh ta làm gì là anh ta cũng rất phối hợp. Không giống như em, không nghe lời, luôn chọc anh tức giận."
"Thế nhưng anh ta vẫn rất quật cường giống em, vẫn còn nghĩ đến chuyện tìm em. Dù cho anh có nói thế nào anh ta cũng không nghe, điểm này khiến anh thực sự rất tức giận. Cho nên..." Đặng Tùng Tiều ngừng một chút nhìn thẳng vào Nhiếp Tử Huyên nở nụ cười ác ma khiến người ta đáng sợ nhưng lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Anh làm cho anh ta biến mất."
Rõ ràng nụ cười kia rất xán lạn, vẻ mặt cũng rất sáng ngời nhưng lại khiến cho Nhiếp Tử Huyên sợ tới mức lui về sau một bước giống như nhìn thấy một con quỷ hung ác đáng sợ đang mở miệng ra chờ cô tự chui đầu vào rọ, cô sợ tới mức nói không ra lời.
Đặng Tùng Tiều vẫn còn đang cười đi từng bước một tới gần cô giống như một một tên ác ma ưu nhã từng chút từng chút nuốt chưởng lấy con mồi.
Anh ta tiếp tục hỏi: "Còn muốn nghe nữa không? Nhiếp Tử Huyên, em còn muốn nghe anh Đình Viễn thân yêu của em đã giãy giụa phản kháng thế nào rồi cuối cùng biến mất không?"
"Chuyện... chuyện này không có khả năng!" Nhiếp Tử Huyên không thể tin được nhưng nước mắt đã bấc giác rơi từng giọt xuống.
"Khóc đi, khóc nữa đi, dù sao cuộc đời của Diệp Đình Viễn cũng đã thảm lắm rồi, không có một người nhặt xác cho anh ta thì cũng phải có một người rơi lệ vì anh ta chứ."
"Không, không có khả năng, anh ấy sẽ không chết. Anh ấy còn... còn muốn tìm tôi." Nhiếp Tử Huyên vẫn không tin, cô không ngừng lắc đầu, cả người ngăn không được mà run rẩy. Lần này không phải tức giận mà là lạnh, cái lạnh không biết xông tới từ nơi nào, lạnh đến mức khiến cô không ngừng run rẩy. Rõ ràng là mùa hè nhưng cô lại cảm thấy toàn thân mình như chìm trong trời đông giá rét.
Đặng Tùng Tiều "chậc chậc" hai tiếng đáng thương nhìn cô nói: "Rõ ràng là em muốn anh nói cho em nhưng khi anh nói em lại không tin. Nhiếp Tử Huyên, rốt cuộc em muốn thế nào?"
"Tôi không tin, tôi sẽ không tin..." Nhiếp Tử Huyên không ngừng lắc đầu, làm sao mà cô có thể tin được, hơn một năm nay khó khăn lắm cô mới chờ được đến lúc anh ra tù, làm sao có thể chưa được gặp mặt một lần, liếc mắt một cái cũng chưa mà anh ta đã nói anh đã chết, đã biến mất?
Chuyện này không có khả năng, anh sẽ không chết, khả năng anh bị tên ác ma này giấu ở nơi nào đó, cố ý để cô tìm không thấy. Đúng, nhất định là như vậy. Làm sao anh có thể chết được, làm sao anh có thể nỡ vứt bỏ cô lại? Anh sẽ không, sẽ không.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Tử Huyên ngẩng đầu phẫn hận nhìn chằm chằm Đặng Tùng Tiều, hai mắt cô đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ấy sẽ không chết, rốt cuộc anh giấu anh ấy đi đâu?"
"À!" Đặng Tùng Tiều chỉ cười lạnh nói lời độc địa: "Anh ta đã chết, đã chết được một tháng rồi, nói không chừng thi thể cũng đã hư thối từ lâu!"
"Không có khả năng!"
Nói xong Nhiếp Tử Huyên tức giận nhào qua Đặng Tùng Tiều tiếp tục đánh anh ta.
"Anh ấy sẽ không chết, anh mau nói rốt cuộc anh giấu anh ấy đi đâu?"
Nhưng mặc cho Nhiếp Tử Huyên có đánh chửi thế nào thì Đặng Tùng Tiều vẫn chỉ nói một câu. Anh ta cũng không phản kháng tựa như người điên hô to: "Anh ta đã chết rồi, ha ha ha... Diệp Đình Viễn đã chết rồi, em cũng đã giống như anh không có ai yêu nữa."
"Không, tôi với anh không giống nhau, tôi còn có anh ấy, tôi còn có Diệp Đình Viễn."
"Đã chết, anh ta đã chết lâu rồi."
Đến cuối cùng Đặng Tùng Tiều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đôi mắt cũng không mở ra được nhưng anh ta vẫn chỉ nói câu kia. Tầm mắt mơ hồ nhìn cô gái đang suy sụp, anh ta run rẩy vươn tay giống như đang muốn ôm cô.
"Huyên Huyên, em đừng thương tâm nữa, không phải chỉ là một Diệp Đình Viễn thôi sao? Em nhìn anh xem, nhìn anh đi, không phải bên cạnh em còn có anh sao?"
"Cái gì anh cũng có, em muốn cái gì anh đều cho em hết."
"Anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ tốt hơn cả anh ta..."
Nhiếp Tử Huyên nghe không vào hoặc là nói căn bản cô không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, trong đầu của cô bây giờ chỉ có một ý nghĩ... Anh đã chết, anh ta nói anh đã chết nhưng cô không tin. Bởi vì anh sẽ không để cô lại một mình lẻ loi sống trên đời này, anh sẽ không chết, nhất định là Đặng Tùng Tiều gạt người.
Cô đầu nặng chân nhẹ đứng lên, run rẩy cầm lấy lá thư trên tay. Trên giấy thư có nhiễm dòng máu đỏ tươi, là của Đặng Tùng Tiều, cô đã đánh anh ta chảy máu, đánh đến mức anh ta chảy máu mũi.
Cô cầm theo thư đi lên lầu lấy cuốn album lớn của mình đặt vào cặp sách khoác lên lưng.
Lúc trước cô tới nhà họ Đặng chỉ mang theo một cái cặp sách này, hiện tại cô vẫn đeo cặp sách này trên người.
Lúc đi ngang qua Đặng Tùng Tiều, anh ta giữ cô lại yếu ớt gọi cô: "Huyên Huyên..."
"Anh ấy sẽ không chết, tôi sẽ tìm được anh ấy sau đó vĩnh viễn cùng anh ấy ở bên nhau." Nhiếp Tử Huyên nhìn anh ta bày ra vẻ mặt kiên định nói.
"Anh ta thật sự đã chết rồi, anh không lừa em."
Nhiếp Tử Huyên không tin, cô đá văng anh ta ra lại hỏi: "Đặng Tùng Tiều, vì sao anh lại muốn làm như vậy?"
Đặng Tùng Tiều ngây ngốc nhìn cô, trong mắt dường như có ngàn vạn điều muốn nói. Nhưng bộ dáng hiện giờ của anh ta quá chật vật, khuôn mặt bị đánh bê bết máu, cuối cùng chỉ có thể đứt quãng phun ra mấy từ trong cổ họng.
"Một mạng đền một mạng..."
Một mạng đền một mạng, anh ta muốn dùng mạng của Diệp Đình Viễn để đền mạng cho ba anh ta, nhưng từ trước tới nay ân oán giữa anh ta và Nhiếp Nguyên chưa bao giờ liên quan đến Diệp Đình Viễn.
Nước mắt Nhiếp Tử Huyên lại rơi xuống, cô cắn răng nói: "Đặng Tùng Tiều, chúng tôi không nợ anh, chúng tôi chưa bao giờ nợ anh gì cả."
Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nhà họ Đặng, kiên quyết bước đi. Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ lại bước vào nơi này một bước nào nữa.
Đặng Tùng Tiều nằm trên mặt đất nhìn cô rời đi. Anh ta muốn đuổi theo cô nhưng cả người đều đau nhức không động đậy nổi. Huống hồ anh ta cũng biết rõ dù anh ta có đuổi theo cô cũng sẽ không trở về.
Anh ta nở nụ cười, nằm trên mặt đất cười to như điên.
Vì sao, có thể vì sao chứ?
Bởi vì anh muốn thay thế Diệp Đình Viễn làm anh của em, ở bên cạnh em...
Vì sao? Còn có thể vì sao?
Bởi vì trong mắt em chỉ có Diệp Đình Viễn, cho nên anh chỉ có thể để cho anh ta biến mất.
Nhiếp Tử Huyên, Diệp Đình Viễn đã chết, anh ta bị chính em hại chết!
Nhiếp Tử Huyên trở về Ôn Lăng, trở về căn phòng thuê trước kia của cô cùng Diệp Đình Viễn.
Trong phòng vẫn không có gì thay đổi, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi ẩm mốc đã lâu không có người ở, cũng không có dấu vết của bất kỳ người nào đã từng ghé qua.
Nhiếp Tử Huyên vẫn không từ bỏ ý định, cô cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài căn phòng nhiều lần nhưng vẫn không thấy dấu vết có người tới, Diệp Đình Viễn chưa từng tới đây.
Anh, rốt cuộc anh đã đi đâu rồi...
Chiếc cặp sách trong tay Nhiếp Tử Huyên rơi xuống, người cũng mềm oặt ngồi phịch xuống mặt đất. Cô sắp sụp đổ mất rồi, sắp không thể chống đỡ được nữa rồi. Thế nhưng cô vẫn không tin, Đặng Tùng Tiều nói anh đã chết nhưng cô không tin.
Làm sao anh có thể vứt bỏ một mình cô như vậy được chứ? Không thể! Tuyệt đối không thể!
Cô đã cực khổ chờ đợi hơn một năm rốt cuộc là để chờ được đến khi anh ra tù chứ không phải đợi kết cục như vậy.
Nhất định là Đặng Tùng Tiều lừa cô, lời nói của tên điên này không đáng tin!
Nhiếp Tử Huyên lấy lại tinh thần nghiêm túc quét dọn lại căn phòng một lần nữa cho thật sạch sẽ.
Cô làm rất nghiêm túc, rất cẩn thận không để sót lại bất kỳ một góc nào. Cô lau cửa kính, lau sàn nhà, chỉ có bận rộn tìm chuyện để làm như vậy mới khiến cô có thể không để ý tới những những âm thanh chạy loạn trong đầu. Âm thanh này vẫn luôn nói cho cô biết anh đã chết, đã chết... Âm thanh âm này không ngừng tuần hoàn khiến cô sắp phát điên. Đã hơn một năm trôi qua, cô đã đợi mấy trăm ngày đêm nhưng cuối cùng đến cả mặt cũng không được gặp.
Mãi đến khi khiến mình sức cùng lực kiệt Nhiếp Tử Huyên mới nằm trên sô pha, cuộn tròn ôm lấy chính mình nhưng vẫn không ngủ được.
Cô không tắt đèn, đèn vẫn sáng, nếu như anh thấy thì sẽ biết cô đã trở về.
Chỉ cần cô đã trở lại thì tất nhiên anh cũng sẽ trở về.
Diệp Đình Viễn, Đình Viễn...
Nhiếp Tử Huyên nhắc mãi tên của anh, nước mắt không ngừng chảy ra. Làm sao bây giờ, cô rất nhớ anh, rất muốn được gặp anh, rất muốn được chạm vào anh, muốn được ôm anh, cô muốn xác định anh vẫn còn ở đây, vẫn còn sống tốt.
Cô cũng không tin lời nói của Đặng Tùng Tiều nhưng làm sao cô có thể không sợ hãi, không lo lắng được đây?
Cô sợ anh đã xảy ra chuyện, sợ anh bị bắt nạt. Anh mới được ra khỏi tù, cái gì cũng không có. Anh là người tốt như vậy, lòng dạ lại lương thiện, người tốt luôn là mục tiêu theo dõi của kẻ xấu, không ngừng gặp trắc trở...
Nhiếp Tử Huyên suy nghĩ hơn nửa đêm, cuối cùng đôi mắt sưng lên mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, cô vẫn không ngừng nhắc mãi: Anh, em nhớ anh, anh đang ở đâu...
Cô còn chưa nói cho anh biết cô thích anh.
Cả kỳ nghỉ hè Nhiếp Tử Huyên đều đi tìm Diệp Đình Viễn.
Nhưng dù cho cô tìm khắp Ôn Lăng, Lộc An, tất cả những nơi có thể nghĩ đến vẫn không thể tìm được Diệp Đình Viễn.
Không ai biết anh đi đâu, hỏi người trong ngục giam thì bọn họ cũng chỉ nói anh đã ra tù, thủ tục đã làm xong. Báo công an cũng không có ai để ý, bọn họ nói có khả năng anh đã đi nơi khác, Trung Quốc lớn như vậy, phải tìm anh thế nào được? Huống hồ anh cũng đã là một người trưởng thành, có cái gì mà phải lo lắng.
"Có thể cậu ta không muốn gặp cô." Người ở Cục Cảnh Sát nói như vậy.
"Anh ấy sẽ không không như vậy! Chỉ cần anh ấy còn tồn tại thì nhất định anh ấy sẽ đi tìm tôi! Cầu xin mọi người giúp tôi tìm anh ấy, nhất định anh ấy đã xảy ra chuyện..."
Nhiếp Tử Huyên giống như người điên làm náo loạn trong Cục Cảnh Sát nhưng vẫn không có ai để ý tới cô.
Mỗi ngày người tới báo công an nhiều như vậy, còn có rất nhiều chuyện quan trọng khẩn cấp hơn của cô, ai có thời gian giải quyết chuyện mất tích của một người đàn ông có tinh thần bình thường chứ. Huống hồ anh còn từng là một tội phạm lao động cải tạo khiến người ta khinh thường.
Không có ai hỗ trợ, Nhiếp Tử Huyên lại tự mình tìm. Cô in rất nhiều thông báo tìm người mất tích, dán khắp các phố lớn ngõ nhỏ, còn đăng tin tức lên mạng nhưng vẫn không có tin tức. Không ai nhìn thấy Diệp Đình Viễn, cho dù có gọi điện thoại thì phần lớn cũng là kẻ lừa đảo.
Mỗi ngày Nhiếp Tử Huyên đều mang theo tràn trề hy vọng đạp xe đi dán thông báo tìm người. Nhưng buổi tối trở về vẫn chỉ là thân xác mỏi mệt, cô vẫn không tìm thấy anh.
Có đôi khi cô sẽ gặp được Đặng Tùng Tiều, anh ta sẽ không xa không gần đi theo nói chuyện với cô.
"Em từ bỏ đi, em không tìm thấy anh ta đâu."
"Nhiếp Tử Huyên, em không thể tìm thấy anh ta được đâu."
Nhiếp Tử Huyên không để ý tới anh ta, tiếp tục chết lặng hỏi, không chê phiền lụy dán thông báo tìm người.
Đặng Tùng Tiều đi tới thấp giọng nói: "Một người đã chết rồi em tìm thế nào được? Em có tìm cả đời cũng không tìm thấy đâu."
Nhiếp Tử Huyên quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia trống rỗng nhìn chằm chằm Đặng Tùng Tiều đến mức da đầu anh ta tê dại.
Cô hỏi: "Đặng Tùng Tiều, rốt cuộc anh đã giấu anh ấy đi đâu rồi?"
Cô đột nhiên bắt lấy anh ta nổi điên hỏi: "Có cần tôi phải cầu xin anh hay không? Vậy tôi cầu xin anh, cầu xin anh nói cho tôi biết, tôi chỉ muốn gặp mặt anh ấy thôi. Chỉ cần anh ấy yên ổn là tôi đã an tâm rồi, anh nói cho tôi biết được không? Tôi quỳ xuống xin anh..."
Cô nói xong lại quỳ xuống ôm lấy chân Đặng Tùng Tiều nói: "Anh nói cho tôi biết được không, anh muốn tôi làm gì cũng được hết, tôi có thể dập đầu ba cái để chuộc tội với anh..."
Vẻ mặt Đặng Tùng Tiều phức tạp nhìn cô, nhìn cô thiếu nữ với khuôn mặt tiều tụy không còn một chút sức sống thanh xuân không hiểu sao lại thấy chán ghét. Cũng không biết là chán ghét cô hay là chán ghét chính mình, anh ta giơ tay lên hung hăng tát cho cô một cái sau đó lạnh giọng nói: "Anh ta đã chết rồi, cô tỉnh lại đi!"
Không, anh ấy sẽ không chết!
Tròn lòng Nhiếp Tử Huyên thầm trả lời, cô cầu xin một lúc thấy anh ta vẫn không dao động chút nào vì thế đứng lên tiếp tục đi tìm, tiếp tục dán thông báo tìm người.
Nhưng cô không tìm thấy anh, dường như Diệp Đình Viễn đã biến mất khỏi thế giới này hoặc là nên nói anh đã thật sự chết rồi.
Nhiếp Tử Huyên không tin, đây không phải là kết cục của cô và anh, anh sẽ không cứ thế mà chết như vậy.
Kỳ nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, Nhiếp Tử Huyên đi đến trường đại học đăng ký. Cô thi rất tốt và đã nộp đơn vào một trường đại học ở phương bắc, trường đại học thuộc top một trong mười trường trọng điểm ở phương bắc. Nếu như Diệp Đình Viễn biết nhất định anh sẽ cảm thấy rất tự hào về cô.
Trước khi vào đại học, Nhiếp Tử Huyên đi một chuyến tới nhà họ Đặng tìm Đặng Tùng Tiều muốn lấy lại thư anh đã viết cho cô.
"Không có, đốt hết rồi." Đặng Tùng Tiều mở hai tay, vẻ mặt vô vị.
Nhiếp Tử Huyên hung hăng cho anh ta một cái tát, lúc đang chuẩn bị rời đi lại nghe thấy anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ở phía sau: "Những thứ mà anh ta để lại cho em anh sẽ không đưa đâu, một thứ cũng không!"
"Nhiếp Tử Huyên, anh ta đã chết, bởi vì em mà anh ta chết!"
Khoảnh khắc này, trái tim như chết lặng của Nhiếp Tử Huyên giống như bị vô số mũi tên bắn trúng, hàng ngạn mũi tên xuyên qua tim máu chảy không ngừng. Cô quay đầu lại đỏ mắt nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ tìm được anh ấy, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Dù cho Đặng Tùng Tiều có nói hàng trăm hàng vạn lần rằng Diệp Đình Viễn đã chết thì cô cũng không tin. Bởi vì anh ta là người không thể tin tưởng được, một chút cũng không thể tin.
Cô ngẩng đầu bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Diệp Đình Viễn không chết, anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi."
Rời khỏi nhà họ Đặng, Nhiếp Tử Huyên lại đi tới công ty của nhà họ Đặng tìm Nhiếp Nguyên.
Cô nói cho ông ta biết cô chuẩn bị đi học nên cần một khoản học phí.
Nhiếp Nguyên rất sảng khoái gọi thư ký tới chuyển khoản tiền. Tâm trạng của ông ta không tồi lại lải nhải khuyên cô trở về, người một nhà nào lại gây thù với nhau. Thằng nhóc Đặng Tùng Tiều cũng chỉ hơi khó chịu một chút nhưng đối với cô cũng không tồi. Cô trúng tuyển vào một trường đại học tốt như vậy, đợi sau khi tốt nghiệp đại học không phải vẫn chỉ đi làm công kiếm tiền thôi sao, không bằng an ổn ở cùng một chỗ với Đặng Tùng Tiều. Nếu như hai người bọn họ ở bên nhau thế chẳng phải nhà họ Đặng sẽ thuộc hết về cô à...
Nhiếp Tử Huyên bày ra vẻ mặt vô cảm nghe, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm. Hoá ra đây là ý nghĩ của ông ta, ông ta muốn bán con gái kiếm một phần sản nghiệp lớn của gia đình người ta.
Nhận được tin nhắn đã được chuyển tiền, Nhiếp Tử Huyên cắt ngang lời lải nhải của ông ta. Cô móc từ trong cặp sách ra một tờ giấy nói: "Ba, phiền ba ký tên vào đây."
Cô đã ký tên vào đây rồi.
Nhiếp Nguyên tùy ý cầm lấy, chỉ nhìn thoáng qua mà sắc mặt đã trắng nhợt, ông ta không dám tin tưởng nhìn con gái: "Con..."
"Ba, ký tên đi." Nhiếp Tử Huyên lạnh nhạt nhìn ông ta.
Nhiếp Nguyên tức giận run cả người, ông ta nhìn cô hồi lâu mới lạnh mặt nói: "Được được được, mày có bản lĩnh rồi. Nhiếp Tử Huyên, mày với mẹ mày cũng giống như nhau không tim không phổi."
Ông ta ký tên lên đó, sau khi ký xong ông ta quăng bút lên bàn làm việc tức giận đầy mình.
Nhiếp Tử Huyên không để ý đến ông ta, bình tĩnh thu hồi giấy lại cất đi. Lúc đứng dậy cô nói một câu: "Hẹn gặp lại, ông Nhiếp."
Thứ cô muốn ông ta ký vào chính là giấy quyết định ba con, cô muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con với ông ta.
Bước ra khỏi cánh cửa này là bọn họ sẽ không còn là ba con nữa.
Trước khi rời đi cô quay đầu lại hỏi một câu: "Phải rồi, ông Nhiếp, buổi tối ông có ngủ ngon không?"
Cô cười như không nhìn ông ta, sắc mặt giống quỷ đòi nợ.
"Tôi nghe Đặng Tùng Tiều nói ba anh ta bị ông hại chết."
Nháy mắt sắc mặt của Nhiếp Nguyên trắng bệch như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhiếp Tử Huyên cũng không quay đầu lại rời đi, trong lòng có hơi sảng khoái. Cứ như vậy đi, phải để cho bọn họ chó cắn chó.
Cùng ngày hôm đó cô rời khỏi Ôn Lăng, bước lên xe lửa đi về phía bắc. Trước khi rời đi cô còn để lại một bức thư cho Diệp Đình Viễn ở căn phòng cho thuê.
Trên bức thư cô viết:
Anh, em đang học ở Đại học Bắc Kinh (Bắc Đại), em chờ anh.
Sẽ luôn chờ đợi anh.
Cả đời chờ anh.
Lạc Phu có bài thơ "Tôi sẽ chờ em trong nước".
Căn cứ điển cố Tín thư Vĩ Sinh (*), Vĩ Sinh hẹn gặp một cô gái ở dưới cầu nhưng cô gái đó không tới, nước dâng cao anh ấy chỉ ôm xà mà chết.
Nhưng Vĩ Sinh thật ngốc, không hiểu biến báo cuối cùng lại trở thành đại biểu cho việc giữ chữ tín vĩnh viễn.
(*) Tín thư Vĩ Sinh: Đây là một câu chuyện được truyền lại hàng nghìn năm, cũng trở thành đại diện cho sự tôn trọng và giữ lời hứa. Chuyện kể rằng vào thời Xuân Thu, có một chàng trai trẻ tên Vĩ Sinh đã hẹn gặp một cô gái anh thích dưới gầm cầu, nhưng đợi một lúc lâu cô gái vẫn không đến. Lúc này nước đã dâng cao, Vĩ Sinh vẫn không chịu rời đi mà giữ lời hứa hẹn gặp, sau đó anh chết đuối khi đang bám trụ trên cầu.
Lúc Diệp Đình Viễn kể cho Nhiếp Tử Huyên câu chuyện này, cô lại cảm thấy không phải Vĩ Sinh giữ chữ tín mà là vì đây là một ước hẹn cuối đời của Vĩ Sinh, đây là một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Diệp Đình Viễn trêu ghẹo cô: "Em còn nhỏ như vậy mà đã hiểu được lãng mạn rồi sao?"
"A, anh thật đáng ghét, đây là bản năng của nhân loại mà."
Diệp Đình Viễn mỉm cười, sau đó viết bài thơ này cho cô:
Ôm chặt trụ cầu
Ta vẫn đợi nàng tìm tới
Nước tới
Ta sẽ đợi nàng trong nước
Lửa tới
Ta sẽ đợi nàng trong tro tàn
Cô cũng giống như vậy, nước tới cô sẽ ở trong nước chờ anh; lửa tới cô sẽ chờ anh trong tro tàn.
Cô chờ anh, nếu như ban ngày đợi không được thì đêm tối cô sẽ tiếp tục chờ đợi; nếu như còn tồn tại đợi không được vậy thì xuống hoàng tuyền đợi.
Cô sẽ chờ kể cả khi đã lạc xuống hoàng tuyền.
_Hết chương 19_
Editor: Vitamino