Nhiếp Tử Huyên thật sự rất vui, cô tung ta tung tăng chuẩn bị từng tí một để xuất phát.
Cô đi đến siêu thị mua cho Diệp Đình Viễn rất nhiều đồ, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn mua bởi vì cô cảm thấy cái gì anh cũng thiếu, cái gì anh cũng cần nên mới muốn mang hết đến. Nhưng cô lại không dám đi dạo quá lâu vì sợ tên tiểu ma đầu Đặng Tùng Tiều kia sẽ đột nhiên đổi ý. Dựa vào tính cách khó đoán của anh ta thì chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được.
Sau khi mua đủ đồ xong cô lại trở về nhà họ Đặng thay quần áo. Đã lâu như vậy rồi không gặp anh nên cô muốn mình phải thật xinh đẹp đứng trước mặt anh.
Lúc chọn quần áo tâm trạng của cô cũng theo đó mà nhảy nhót theo, thậm chí cô còn vô thức ngâm nga ca hát. Mình muốn được gặp anh, muốn được thấy anh!
Thay quần áo xong cô lại không yên tâm mà nhìn mình trong gương một lúc lâu, trái tim "thình thịch" đập rất nhanh. Nếu trông thấy cô chắc chắn anh sẽ rất vui vẻ.
Thiếu nữ trong gương mỉm cười để lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh như hoa, hai gò má ửng hồng, lúc chạm vào còn hơi nóng.
Thật hạnh phúc, Nhiếp Tử Huyên cất bước nhẹ nhàng đi xuống lầu, lúc đang muốn cầm đồ lên đi ra cửa lại trông thấy Đặng Tùng Tiều đã đi tới nhấc đồ của cô lên đi đằng trước.
"Anh..." Ý cười trong mắt Nhiếp Tử Huyên cứng lại, giống như là bị cái gì làm cho đông cứng trong nháy mắt. Anh ta đang muốn đi cùng cô sao?
Làm sao Đặng Tùng Tiều có thể không chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của cô được, sự vui mừng trong nháy mắt biến thành sự thất vọng và sợ hãi. Điều này đã khiến cho tâm trạng của anh ta sung sướng hơn một chút. Anh ta còn hơi mỉm cười, nho nhã lễ độ nói: "Huyên Huyên, anh đồng ý cho em đi gặp anh ta nhưng anh cũng chưa nói sẽ để em đi một mình."
Nhiếp Tử Huyên há miệng thở dốc nhưng vẫn không nói gì mà chỉ yên lặng lên xe.
Suốt đường đi Nhiếp Tử Huyên cũng không mở miệng nói chuyện mà chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe để lộ ra chiếc cổ yêu kiều cùng sườn mặt trầm lặng.
Đặng Tùng Tiều ngồi bên cạnh cũng không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cô, nhìn đến đôi mi đang khẽ rung rung khiến tâm trạng anh ta cực kỳ tốt. Hừ, để xem em còn vui được nữa không? Vừa rồi còn vui sướng giống như con chim nhỏ vậy mà hiện tại đã héo rũ rồi.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới ngục giam, trước khi vào cửa Nhiếp Tử Huyên không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể để tôi đi gặp anh ấy một mình được không?"
"Em đang cầu xin anh sao?" Đặng Tùng Tiều mỉm cười xấu xa.
"Ừm, tôi cầu xin anh." Nhiếp Tử Huyên gật đầu.
Đặng Tùng Tiều càng vui vẻ, anh ta dang ôm quá lấy bả vai Nhiếp Tử Huyên rồi bày ra vẻ mặt hớn hở nói: "Đi thôi, em gái thân yêu, phải để cho anh Đình Viễn thân mến của em nhìn thấy anh thì anh ta mới có thể tin tưởng được rằng em đang sống rất tốt ở nhà anh và không còn nhớ đến anh ta một chút nào!"
Nhiếp Tử Huyên vô thức muốn hất anh ta ra nhưng Đặng Tùng Tiều lại ôm càng chặt hơn, anh ta nhìn phía trước nói bằng giọng điệu bình đạm: "Ngoan, nghe lời."
Giọng điệu thì bình đạm nhưng lại mang theo sự uy hiếp.
Nhiếp Tử Huyên không dám động, trong lòng dần dần trầm xuống giống như rót chì.
Đặng Tùng Tiều thấy thế lại rất vui, anh ta thích thú nhìn xung quanh khắp nơi thậm chí còn huýt sáo nói: "Đây là ngục giam à, đúng là không có tự do thật."
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Tử Huyên rồi chống cằm mỉm cười hỏi: "Xem ra anh Đình Viễn của em thật sự đối xử với em rất tốt nhỉ, vì em mà anh ta mới phải ngồi tù đấy."
Nhiếp Tử Huyên nắm chặt nắm tay không nói gì.
Diệp Đình Viễn nhanh chóng được đưa ra ngoài, ánh mắt đầu tiên đã trông thấy Nhiếp Tử Huyên. Nhiếp Tử Huyên cũng vừa liếc mắt đã thấy anh, thân thể của cô khẽ nghiêng về phía trước.
Đã rất lâu rất lâu rồi bọn họ không gặp mặt, vừa nhìn thấy nhau là ánh mắt của cả hai người đã đỏ hoe, nước mắt cũng suýt chút nữa tràn bờ mi. Nếu như không phải trông thấy bên cạnh có Đặng Tùng Tiều thì nước mắt của Diệp Đình Viễn cũng sẽ rơi xuống.
Quả thật đã lâu lắm rồi hai người không được gặp mặt, từ nhỏ đến lớn cả hai cũng chưa từng bao giờ tách nhau ra lâu như vậy. Sau khi Nhiếp Tử Huyên lên cấp hai, Diệp Đình Viễn đề nghị cho cô ở ký túc xá nhưng cô không chịu mà còn giận dỗi một trận khiến anh phải mất biết bao công sức mới có thể dỗ được cô.
Hiện giờ thời gian dài như vậy mà bọn họ không được trông thấy nhau, cũng không có tin tức gì của nhau, cho nên ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nhau đều cảm thấy dường như thời gian đã trôi qua mấy đời, còn có chút lạ mắt, nhưng từ trong xương cốt lại mang theo sự thân mật cùng quen thuộc vốn có.
Diệp Đình Viễn ngồi xuống, còn không đợi bọn họ mở miệng thì Đặng Tùng Tiều đã dành mở miệng nói trước: "Anh Đình Viễn, anh có còn nhớ tôi không? Tôi là Đặng Tùng Tiều, con trai của Đặng Văn."
Diệp Đình Viễn gật đầu muốn nói gì đó nhưng Đặng Tùng Tiều lại nói: "Anh yên tâm, Huyên Huyên sống ở nhà tôi rất tốt, hiện tại chúng tôi đang học cùng một trường cấp ba. Ở trong nhà hay ngoài trường học Huyên Huyên cũng đều có tôi để ý chăm sóc rồi, không ai dám bắt nạt em ấy đâu..."
Kế tiếp căn bản cũng không tới phiên hai người mở miệng, Đặng Tùng Tiều vẫn luôn thao thao bất tuyệt, rõ ràng là cố ý không cho bọn họ có cơ hội trò chuyện.
Nhiếp Tử Huyên tức giận bừng bừng, cô chỉ cảm thấy tại sao cái tên Đặng Tùng Tiều này lại có thể đáng ghét như vậy, từ nhỏ đến lớn đã phiền phức khiến người ta thấy ghét. Nhưng khi cô nhìn Diệp Đình Viễn lại phát hiện anh đang nhìn mình rất dịu dàng, trong mắt có quan tâm, có lo lắng, còn có sự nhớ nhung sâu sắc, tựa như đang nói với cô: Huyên Huyên, anh rất nhớ em, em có ổn không?
Em rất ổn, em cũng rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.
Đôi mắt của hai người lại ươn ướt, vừa cay vừa chua xót. Đặng Tùng Tiều vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nhưng chẳng có ai để ý đến anh ta. Dường như bọn họ đều không nghe thấy gì cả mà trong mắt chỉ có nhau. Nơi này tựa như chỉ có hai bọn họ vẫn đang yên lặng chăm chú nhìn đối phương.
Làm sao mà Đặng Tùng Tiều lại không phát giác ra được chứ, anh ta chỉ cảm thấy bây giờ mình chẳng khác một thằng hề đang biểu diễn cả. Anh ta đã cố gắng hết sức để mua vui cho người xem bằng những bộ quần áo rực rỡ màu sắc chỉ để muốn đổi lấy một cái liếc mắt của bọn họ thế nhưng lại chỉ khiến cho người ta chê cười. Nhưng anh ta vẫn muốn nói chỉ vì không muốn cho bọn họ được trò chuyện và xa cách nhau.
Thời gian thăm tù lần này tựa như bị rút ngắn lại, còn chưa được một lúc thì cảnh ngục đã đi tới nhắc nhở Diệp Đình Viễn đã hết giờ.
Diệp Đình Viễn gật đầu. Trước khi rời đi, anh đứng lên duỗi tay xoa đầu Nhiếp Tử Huyên khàn giọng nói: "Huyên Huyên, em trưởng thành rồi."
Đó là một câu mang giọng điệu cảm thán, anh muốn ôm cô, muốn ôm cô em gái mà anh luôn tâm tâm niệm niệm không yên lòng này. Nhưng mà anh lại cảm thấy không được, có chút ngượng ngùng, hơn nữa anh còn càng cảm giác ra được Đặng Tùng Tiều không có ý tốt.
Trực giác nói cho anh biết cô sống ở nhà họ Đặng không yên ổn. Nhưng anh vẫn còn đang ở trong lao ngục, anh chỉ hận bản thân mình không thể bảo vệ được cho cô.
Anh lại nghẹn nước mắt nói: "Đã có thông báo giảm hình phạt rồi, anh được giảm một năm, sẽ nhanh thôi."
Nhiếp Tử Huyên ra sức gật đầu, nước mắt vẫn luôn cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống. Đúng vậy, sẽ nhanh thôi, cô cũng sẽ giống nhau anh, mỗi ngày đều tính thời gian chờ anh được thả ra.
Chuyện giảm hình phạt cô đã biết từ trước, là Nhiếp Nguyên nói cho cô biết, ông ta còn dương dương đắc ý nói: "Con xem đi, Huyên Huyên, ba đã nói sẽ không lừa gạt con mà."
Khi đó cô còn có chút bất mãn nói sao lại chỉ có một năm nhưng Nhiếp Nguyên nói cứ phải từ từ cái đã, về sau vẫn còn có thể giảm hình phạt. Mà lúc này chỉ cần một câu nói này của anh thì Nhiếp Tử Huyên mới cảm thấy thời hạn thi hành án quả thật đã được rút ngắn, ngày bọn họ có thể gặp mặt cũng đã kéo gần hơn một chút.
Diệp Đình Viễn lại bị người ta đưa đi, cũng giống như lúc trước anh luôn quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đều bày ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhiếp Tử Huyên đứng lên rưng rưng tiễn anh đi. Cô há miệng không phát ra tiếng nhưng anh vẫn có thể nghe hiểu được, cô đang nói —
Anh, em nhớ anh, rất rất nhớ anh.
Trên đường trở về, Nhiếp Tử Huyên đã không còn bộ dạng mất mát như lúc tới nữa, ngược lại còn bình tĩnh đi không ít.
Suốt đường cô vẫn trầm tĩnh giống như khi nãy nhưng người ngồi bên cạnh vẫn có thể cảm nhận được sự bình yên và cả niềm vui sướng trong cô tựa như cô đã có được món đồ mà rất lâu trước đó không thể có được. Cô lộ ra nét mặt thỏa mãn, rất vui sướng, cũng mang theo một chút dư vị hạnh phúc.
Đặng Tùng Tiều bày ra nét mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô. Vốn dĩ mục đích của anh ta tới đây chính là muốn phá hư bọn họ nhưng ngược lại kết quả lại khiến cho chính mình cảm thấy không vui. Sau khi trông thấy Diệp Đình Viễn, anh ta càng nhận ra giữa bọn họ dường như đã hình thành một thế giới nhỏ không thể phá vỡ được, đến ngay cả chính bản thân anh ta cũng không thể bước vào.
Bọn họ nhanh chóng trở về nhà họ Đặng, trước khi lên lầu Nhiếp Tử Huyên nói với Đặng Tùng Tiều: "Cảm ơn anh, Tùng Tiều."
Lời cảm ơn này là lời nói thiệt lòng của cô. Tuy cô đã bị tra tấn tới sợ hãi nhưng lại có thể được gặp anh khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Đặng Tùng Tiều sửng sốt nhìn theo bóng dáng cô rời đi hỏi: "Huyên Huyên, em thật sự nhớ anh ta như vậy sao?"
Nhiếp Tử Huyên gật đầu, Đặng Tùng Tiều không nói gì chỉ nhìn cô lên lầu trở về phòng mình.
Anh ta ngồi trên sô pha không bật đèn cũng không biết suy nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau anh ta mới đứng dậy đi gõ cửa phòng Nhiếp Tử Huyên.
Nhiếp Tử Huyên nhanh chóng đi ra mở cửa, cô dùng ánh mắt dò hỏi anh ta: "Có việc gì sao?"
Đặng Tùng Tiều không nói gì mà đi thẳng vào trong đánh giá phòng ngủ của cô. Phòng ngủ của cô được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, không trang trí bất kỳ đồ vật dư thừa gì, cũng không có vật trang sức hay búp bê vải thể hiện tâm tư thiếu nữ, trông nó có vẻ quá sạch sẽ cũng quá đơn giản, không giống như phòng của con gái mà giống như một gian phòng khách sạn. Còn cô thì giống như một lữ khách có thể chuẩn bị xách hành lý rời đi bất cứ khi nào.
Cô chỉ ở nơi này chờ Diệp Đình Viễn mãn hạn thời gian thi hành án sau đó sẽ rời đi theo anh mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Đặng Tùng Tiều đi đến mép giường ngồi xuống hỏi: "Nhiếp Tử Huyên, em còn muốn gặp Diệp Đình Viễn không?"
Ánh mắt của Nhiếp Tử Huyên sáng lên, cô bước nhanh chân đi đến trước mặt anh ta ra sức gật đầu.
Quả nhiên chỉ khi nhắc tới Diệp Đình Viễn thì cô mới có thể đến gần mình. Đặng Tùng Tiều cúi đầu mỉm cười chua xót nhưng khi ngẩng đầu lại là vẻ mặt tươi cười không chê vào đâu được. Anh ta chỉ vào mình nói: "Vậy... vậy em ôm anh một cái đi."
"Cái gì?" Nhiếp Tử Huyên sửng sốt.
"Em ôm anh một cái." Lần này Đặng Tùng Tiều nói rất rõ ràng, còn rất có tâm mà giải thích: "Chỉ cần em ôm anh một cái thì anh sẽ cho em đi gặp Diệp Đình Viễn một lần."
"Cái này..." Nhiếp Tử Huyên do dự, cô không biết vì sao Đặng Tùng Tiều lại có thể đưa ra đề xuất kỳ quái như vậy, nhưng trong đầu cô lại sinh ra một ý nghĩ: Chỉ cần ôm tên ác ma này một cái, chỉ cần một cái thôi là cô đã có thể được đi gặp anh! Được trông thấy anh rồi!
Chỉ cần tưởng tượng được gặp anh là trái tim cô lại trở nên ấm áp. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh thì ôm tên tiểu ác ma này một cái có tính là gì. Cô nhìn anh ta, sau khi xác định anh ta không có bất kỳ điềm báo như muốn phát bệnh gì mà vẻ mặt cũng coi như hiền hoà, vì thế cô mới tiến lên một bước nhanh chóng ôm anh ta một cái sau đó lại lập tức buông ra lui về phía sau một bước, cô hỏi một cách đầy kỳ vọng: "Khi nào thì tôi có thể được đi gặp anh ấy?"
Đặng Tùng Tiều không nói nên lời một lúc, sau đó mới cười nhạo nói: "Thế này cũng được coi là ôm sao?"
Nói xong anh ta đứng dậy tiến lên một bước ôm cô vào trong lồng ngực.
Bởi vì dáng người anh ta cao ráo nên cô cũng chỉ vừa lúc đứng tới cằm anh ta, cái ôm này rất vừa vặn, rất ấm áp, cũng rất mềm mại. Đây không phải là lần đầu tiên Đặng Tùng Tiều ôm con gái nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta được thỏa mãn như vậy, giống như cảm thấy một nơi đang khuyết thiếu trong lòng đã được người ta lấp đầy. Tuy rằng cái ôm của Nhiếp Tử Huyên cũng không phải là cái ôm tình nguyện, cô giống một chú chim nhỏ đang sợ hãi, còn không ngừng phát run, cơ thể cũng cứng đờ.
Trong lòng Đặng Tùng Tiều trào dâng một tia trìu mến, cũng có hơi hổ thẹn. Anh ta không nên dọa cô, không nên nhốt cô ở dưới tầng hầm cùng ba mình cả đêm, không nên đối xử với cô như vậy. Người có tội là Nhiếp Nguyên, cô không làm gì sai cả.
Ôm cô khiến anh ta đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng giống như tất cả những sự mệt mỏi trên người đều truyền sang cho cô, cả thể xác và tinh thần của anh ta cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Nhưng Nhiếp Tử Huyên lại chỉ cảm thấy nặng nề, Đặng Tùng Tiều ôm cô, đè toàn bộ trọng lượng lên người cô, ép tới mức khiến cô sắp hít thở không thông.
Phải thật lâu sau Đặng Tùng Tiều mới buông cô ra, anh ta cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Lần này Nhiếp Tử Huyên không lui bước nữa mà đánh bạo, cô ngước đôi mắt sáng như tuyết nhìn anh ta: "Đã được chưa? Tôi có thể đi gặp anh ấy được rồi chứ?"
Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến Diệp Đình Viễn mà Đặng Tùng Tiều không tức giận. Anh ta nhìn cô vẫn còn hoài niệm đến hơi ấm của thiếu nữ mềm mại thơm tho trong lồng ngực. Anh ta lại nhìn đến đôi môi đỏ mọng vừa đóng mở của cô đột nhiên rất muốn chạm lòng bàn tay vào chúng, có phải nó cũng mềm mại giống như cơ thể của cô hay không?
Anh ta không muốn nghe cô nói mà chỉ mỉm cười bảo: "Huyên Huyên, em hôn anh một cái đi."
"Cái gì?" Lần này Nhiếp Tử Huyên thật sự bị sốc, cô trừng lớn đôi mắt, cô sẽ không hôn tên ác ma này, chuyện này chỉ khiến cô gặp ác mộng. Huống hồ cô còn chưa bao giờ hôn môi, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô. Nụ hôn đầu tiên của cô chỉ có thể dành cho Diệp Đình Viễn, người cô muốn hôn cũng là Diệp Đình Viễn. Vì thế cô từ chối xuất phát theo bản năng, cô sẽ không để cho anh ta được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
Nụ cười tươi của Đặng Tùng Tiều cứng lại, trong mắt chỉ toàn là sự bài xích cùng chán ghét của cô khiến anh ta cảm thấy đau lòng, tâm trạng đang tốt cũng nháy mắt biến mất. Anh ta nhếch khóe miệng cười khẩy: "Sao vậy, cảm thấy uất ức sao? Không phải em rất coi trọng anh của em à, không phải rất muốn gặp anh ta sao? Chậc chậc... Chỉ vì em mà Diệp Đình Viễn bị phán ba năm tù, ngồi trong ngục lâu như vậy nhưng kết quả bảo em hôn người khác một cái thôi mà em cũng làm không được sao? Em chướng mắt anh nhưng nói đến vong ân bội nghĩa thì ai so được với em đây, từ đầu đến cuối em chính là một con bạch nhãn lang (*)!"
(*) Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Ý chỉ người vong ân bội nghĩa.
Nhiếp Tử Huyên bị nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, cô cúi đầu cắn môi trong đầu loạn thành một mớ hỗn độn, có một giọng nói đang không ngừng phát lên trong đầu: Anh ta nói đúng, Diệp Đình Viễn làm nhiều việc vì cô như vậy, không phải chỉ hôn anh ta một cái thôi sao, ghê tởm một chút thôi sao, đáng giận một lần này này thôi là cô có thể được gặp Diệp Đình Viễn rồi.
Nhưng một giọng nói nhu nhược khác lại lên tiếng nói: Không được, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô, chuyện hôn môi tốt đẹp như vậy nên cô chỉ muốn làm cùng người mình thích...
Cô rối rắm hồi lâu cuối cùng vẫn nắm chặt tay ngẩng đầu thấy chết không sờn mà nhìn Đặng Tùng Tiều, khí thế hung mãnh tiến lên một bước.
Đặng Tùng Tiều nhìn cô suýt chút nữa cười ra tiếng. Bộ dáng này của cô không giống như một thiếu nữ đang muốn hôn môi cùng anh ta mà như một liệt sĩ muốn ra trận giết giặc và sẵn sàng không sợ hy sinh. Thế là anh ta xua tay nói: "Vẫn để anh làm đi."
"Cái gì?"
"Em nhắm mắt lại trước đi."
Nhiếp Tử Huyên do dự hồi lâu cuối cùng vẫn giống như tráng sĩ cắt cổ tay nhắm mắt lại.
Đặng Tùng Tiều tiến lên một bước vòng tay ôm eo cô, vào lúc muốn cúi người hôn cô thì chợt khựng lại. Bởi vì cô đang phát run, toàn thân đều đang run rẩy, đến ngay cả lông mi nhắm chặt cũng đang run rẩy. Toàn thân thắng tắp cứng đờ, trên mặt mang theo vẻ hiến tế quyết tuyệt, vừa đau khổ lại chịu đựng.
Hôn môi vốn là chuyện tốt đẹp như vậy nhưng Đặng Tùng Tiều lại cảm thấy giờ phút này mình không phải đang cùng người ta hôn môi mà tựa như một tên hung thủ độc ác đang cưỡng ép một thiếu nữ trong trắng hiến thân cho mình, mà thiếu nữ này không phản kháng mà chỉ biết nhẫn nhịn, hy sinh, tất cả đều là vì Diệp Đình Viễn.
Vì Diệp Đình Viễn mà cô sẵn lòng cố nén sự ghê tởm để hôn môi với anh ta, để bị anh ta ôm, tất cả đều là vì Diệp Đình Viễn, đều là vì Diệp Đình Viễn!
Ba chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Đặng Tùng Tiều khiến anh ta cảm thấy tức giận. Còn không đợi phản ứng lại anh ta đã nâng bàn tay hung hăng tát Nhiếp Tử Huyên thật mạnh. Lần này anh ta dùng sức đánh rất mạnh, dùng hết tất cả sức lực vốn có đánh tới mức Nhiếp Tử Huyên ngã nhào xuống mặt đất, mặt cô sưng phù lên, khóe miệng cũng nứt toạc.
Nhiếp Tử Huyên bị đánh đến choáng váng, khuôn mặt nóng rát đau đơn, cô mờ mịt nhìn anh ta.
Đặng Tùng Tiều cũng có hơi sững sờ, trông thấy khóe miệng của cô đang chảy máu, khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng khiến anh ta có hơi không dám tin tưởng chính mình lại làm ra chuyện này.
Trước kia khi thấy Nhiếp Nguyên đánh con gái cũng chính anh ta là người cảm thấy chướng mắt nhất, anh ta cũng chưa bao giờ đánh con gái, đây chính là lần đầu tiên anh ta ra tay. Anh ta có hơi đau lòng nhưng trong đầu lại hằn học nghĩ tất cả những chuyện này đều là do cô, là do cô quá để tâm đến Diệp Đình Viễn, vì Diệp Đình Viễn mà trở nên hèn mọn thành ra như vậy.
Anh ta vô cớ tức giận chỉ vào cô mắng chửi loạn xạ: "Nhiếp Tử Huyên, sao cô lại rẻ mạt như vậy hả?"
"Hôm nay vì muốn nhìn thấy Diệp Đình Viễn mà tôi nói cô ôm là cô đi ôm, tôi bảo cô hôn cô cũng dám hôn. Một ngày nào đó tôi nói muốn cô cởi quần áo ra thì có phải cô cũng sẽ dám làm đúng không?"
"Cái bộ dáng này của cô có khác gì gái điếm không hả?"
Vốn dĩ anh ta chỉ đang mắng chửi bừa bãi nhưng không biết đã chạm đến dây thần kinh nào mà lại nghĩ đến loại khả năng này. Anh ta kéo cô dậy ném lên giường đè ép người lên cô làm động tác như muốn cởi quần áo cô ra: "Nói, có phải cô sẽ làm như vậy đúng không?"
Nhiếp Tử Huyên vô thức nắm lấy quần áo của mình, cô phản ứng lại giãy giụa, dùng sức đẩy Đặng Tùng Tiều ngã xuống mặt đất. Cô tức giận nhìn chằm chằm anh ta, trong ánh mắt đều là sự thù hận.
Đặng Tùng Tiều ngã trên mặt đất, anh ta cũng không giận chỉ nhìn vẻ tức giận trên mặt cô, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi cô nhắm mắt lại để mặc anh ta muốn làm lại mỉm cười tiếp tục mắng: "Sao nào? Lúc này mới nhớ tới mình là liệt nữ (*) trong trắng sao? Muộn rồi!"
(*) Liệt nữ: Chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết
"Nhiếp Tử Huyên, cô thật dơ bẩn, sau khi bị tôi chạm vào như vậy rồi mà cô còn muốn song túc song phi (*) cùng Diệp Đình Viễn nữa sao?"
(*) Song túc song phi: Chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau.
"Vậy thì cô cũng thật dơ bẩn, cô còn dơ bẩn hơn bất cứ ai mà tôi từng gặp!"
Nhiếp Tử Huyên vẫn tức giận nhìn anh ta đầy thù hận.
Cuối cùng cô vẫn không thể nhịn được nữa, nước mắt tí tách rơi xuống. Cô chảy nước mắt nói: "Đúng vậy, tôi rẻ rúng thế đấy, vì để được gặp mặt anh ấy mà anh bảo tôi hôn tôi cũng hôn, muốn tôi ôm tôi cũng ôm, nhưng mà tôi không dơ bẩn, tôi sạch sẽ."
"Toàn thân của tôi từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, bao gồm cả trái tim tôi cũng rất sạch sẽ. Tôi không sai, tôi thích một người, muốn được gặp anh ấy, muốn đi thăm anh ấy không có gì là sai cả. Anh ấy đối với tôi tốt như vậy, tôi không muốn thấy anh ấy phải chịu bất kỳ sự oan ức nào, nhưng những thứ này không có nghĩa là anh có thể nhục mạ tôi bất cứ lúc nào!"
"Đặng Tùng Tiều, tôi không dơ bẩn, người dơ bẩn mới chính là anh, người xấu xa mới chính là anh, người ghê tởm cũng vẫn là anh. Anh ức hiếp tôi, tra tấn tôi, vô cớ buộc tội tôi, anh còn dám tự cho mình là chính nghĩa sao, thật ra anh mới chính là loại người ghê tởm nhất!"
"Còn có câu này tôi vẫn luôn chưa nói, tôi không nợ gì anh cả, chuyện ba anh chết không có liên quan gì tới tôi. Nếu như anh có bản lĩnh thì anh đi tìm Nhiếp Nguyên mà báo thù, bắt nạt một đứa em kế như tôi thì có bản lĩnh gì chứ?"
Nói xong cô định chạy đi nhưng lại bị Đặng Tùng Tiều giữ chặt.
Anh ta nắm chặt tay cô, trong mắt tràn đầy lửa giận, anh ta nổi giận đùng đùng nói: "Cô nói cái gì? Cô thích Diệp Đình Viễn, ai cho phép cô thích người khác? Cô không được thích anh ta!"
"Sao tôi lại không thể thích anh ấy? Tôi cứ thích anh ấy đấy!"
Nhiếp Tử Huyên nhìn anh ta mà cảm thấy thật nực cười, cô dùng lực tránh thoát khỏi gông cùm của anh ta sau đó hung hăng cho anh ta một cái tát rồi nói: "Anh quản trời quản đất còn dám quản đến trái tim tôi nữa sao?"
Cô nhấc chân định đá thật mạnh lên anh ta nhưng rồi lại đột ngột ngừng lại, cuối cùng cũng chỉ đẩy anh ta một cái ngã trên mặt đất. Cô đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta nói: "Anh nghe rõ ràng cho tôi, tôi thích Diệp Đình Viễn, tôi yêu anh ấy, cả đời này tôi cũng chỉ yêu anh ấy thôi!"
"Cho dù một ngày nào đó anh thật sự làm nhục tôi thì tôi cũng vẫn sạch sẽ, anh ấy cũng sẽ không để ý. Bởi vì anh ấy cũng yêu tôi, chúng ta sinh ra là để gặp nhau, vì yêu nhau mà tồn tại!"
"Còn anh, anh chỉ là loại quái vật ghê tởm, là đồ tiểu nhân vô liêm sỉ!"
Mắng xong cô lại khinh thường nhổ cho anh ta một bãi sau đó mới xoay người chạy ra ngoài.
Cô chạy như bay xuống lầu, xuống đến nơi lại trông thấy Nhiếp Nguyên đang thản nhiên pha trà ở phòng khách, sắc mặt của ông ta bình tĩnh giống như chưa nghe thấy cái gì.
Cửa không khoá mà động tĩnh của bọn họ lại lớn như vậy, Nhiếp Tử Huyên không tin Nhiếp Nguyên mắt mù tai điếc tới mức không nghe thấy được.
Ông ta chỉ giả vờ như nghe không thấy, không muốn quản mà thôi, đến ngay cả khi còn nhỏ rõ ràng ông ta biết Đặng Tùng Tiều bắt nạt cô, cố ý khiêu khích cô, nhưng người cuối cùng bị đánh cũng vẫn chỉ là cô.
Bởi vì anh ta là con trai của Đặng Văn, ông ta cũng giống như cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, chẳng qua là ông ta sợ bị đuổi đi. Bởi vì ông ta muốn có tiền, ông ta muốn trở thành người giàu có, vì tiền thì con gái có tính là gì.
Thật ghê tởm, đây mà là người thân của cô sao, gia đình cái thá gì chứ.
Nhiếp Tử Huyên muốn chạy ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Ông có nghe thấy không?"
"Trẻ con đùa bỡn là chuyện rất bình thường." Nhiếp Nguyên vân đạm phong khinh (*) nói giống như hành vi vừa rồi của Đặng Tùng Tiều thật sự chỉ là chuyện đùa giỡn của tụi con nít. Trên mặt Nhiếp Tử Huyên có vết thương, năm dấu ngón tay vẫn in trên đó chưa tan đi.
(*) Vân đạm phong khinh: Thờ ơ, bình thản.
Nghe thấy câu này Nhiếp Tử Huyên chỉ cảm thấy nếu như mà mình đau lòng thì quả thật mình quá ngu ngốc rồi. Cô đoạt lấy chén trà trong tay Nhiếp Nguyên, cũng mặc kệ nước trà có nóng hay không mà hất thẳng lên mặt ông ta sau đó nói: "Ông... Ông cũng quá khiến người ta ghê tởm rồi!"
Cô suýt chút nữa đã bị cưỡng bức ở trên lầu vậy mà ông ta còn có thể tự tại uống trà ở dưới, còn cho đó là chuyện con nít đùa giỡn nữa sao?
Thật nực cười! Hoá ra đây lại là ba của cô, ông ta chưa từng thay đổi, vẫn vô liêm sỉ đáng sợ như trong quá khứ. Có lẽ Đặng Tùng Tiều nói đúng, ba cô chính là tên tội phạm giết người, chính ông ta là hung thủ hại chết Lâm Hữu!
Nhiếp Tử Huyên chạy ra ngoài, cô cũng không biết mình có thể chạy tới nơi nào, cô chỉ cảm thấy cô không thể sống nổi ở nhà họ Đặng nữa.
Cô muốn báo công an nhưng cô biết có báo cũng vô dụng. Cô không chịu bất kỳ tổn thương nào cả, dù cho trên mặt có một cái tát thì đó cũng chỉ là vết thương nhẹ không đáng để tâm, cuối cùng bọn họ cũng chỉ lấy lấy lý do trẻ con cãi nhau rồi qua loa kết thúc chuyện.
Cô chạy khỏi nhà họ Đặng, tuỳ ý lên một chiếc xe sau khi đổi xe mấy lần trở lại Ôn Lăng. Cô muốn gặp Lưu Tiểu Nhẫn và Dịch Mộc Phàm, dù có thể nào cô vẫn còn có hai người bạn này, bọn họ sẽ giúp đỡ và sưởi ẩm cho cô.
Nhưng khi cô xuống xe đứng ở trước cổng trường, nhìn đến hai ba bạn học sinh đang nói nói cười cười thì chợt dừng bước.
Cô nhìn đến cô gái đang chật vật, cơ thể đang không ngừng run lên, trên chân xỏ dép lê, đầu tóc rối bù, hai má sưng húp, trên khuôn mặt trắng nõn là nắm dấu tay hằn rõ qua tấm gương phản chiếu bóng lóang của cánh cổng trường chiếu rọi, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh thì cô lại chợt dừng bước. Cô nhìn trong chốc lát sau đó xoay người bước từng bước rời đi. Hai người bạn của cô sẽ không để ý bộ dạng chật vật của cô nhưng bọn họ sẽ lo lắng.
Cô không thể lại để cho bọn họ lo lắng cho mình được, dù sao bọn họ cũng giống như cô đều chỉ là học sinh, chuyện bọn họ có thể làm được quá ít.
Cuối cùng Nhiếp Tử Huyên vẫn lảo đảo đi tới ngục giam. Đã qua thời gian thăm tù nên cô không thể đi vào, vì thế cô chỉ có thể đứng ở ngoài bức tường tìm một góc ngồi xuống, ngây ngốc nhìn về phía xa.
Nhưng phía xa cái gì cũng nhìn không thấy, đêm đã khuya, phía trước là màn đêm u tối duỗi tay không thấy năm ngón.
Nhiếp Tử Huyên dựa vào góc tường ngồi bệt dưới đất vòng hai tay tự ôm lấy chính mình. Cô rất lạnh mà đêm cũng rất tối, nhưng cô không khóc bởi vì nước mắt cô đã khô cạn từ lâu. Về sau cô cũng sẽ không bao giờ khóc nữa, Đặng Tùng Tiều cho rằng làm như vậy là có thể dọa được cô, cho rằng cô sẽ thỏa hiệp, sẽ sợ hãi sao? Không, cô sẽ không khuất phục, cô sẽ kiên trì, cô cũng sẽ tiếp tục học tập thật tốt, không để bị bọn họ ảnh hưởng, cô sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, phía trước không có ánh sáng, nghe nói trước ánh bình minh sẽ là màn đêm u tối nhưng cô không sợ bởi vì trong lòng cô có ánh sáng.
Bởi vì phía sau bức tường này có anh Đình Viễn của cô.
Đó là người thân của cô, là người mà cô yêu, chờ sau khi anh ra cô sẽ nói cho anh biết cô yêu anh, chỉ một mình anh, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau không bao giờ xa rời.
_Hết chương 18_
Editor: Vitamino