Nàng không sao chứ?
Cánh cửa mở toang ra, Vương Đỉnh Hoa xông vào thấy nữ nhân kia ở bên trong sợ hãi cùng với hai người cung nữ thì thở phào.
Mọi người không sao là tốt rồi
Cô đi đến trấn an Lưu Tuyết Khuê để dìm nỗi sợ của nàng xuống.
Có ta ở đây bảo vệ nàng rồi..
Lưu Tuyết Khuê tay nắm chặt lấy vạt áo của người kế bên, nếu không có hai người cung nữ kia chắc có lẽ nàng đã rút sâu vào trong lòng Vương Đỉnh Hoa mất rồi.
Cánh cửa một lần nữa mở toang ra, những tên áo đen tay mỗi người cầm thanh kiếm làm cho các nữ nhân trong căn phòng hết sức sợ hãi mà hét toáng lên.
Hình như tiếng la hét ở trong phòng của công chúa điện hạ .
Ngôn Tình Sủng
Mọi người cùng với Vương Đỉnh Thất mau chóng từ cung của hoàng đế mà chạy đến.
Tìm thấy ngươi rồi.
Một tên áo đen bước ra chĩa thẳng về phía Vương Đỉnh Hoa bằng thanh kiếm trên tay.
Cô để Lưu Tuyết Khuê đứng phía sau mình mà thì thầm.
Cho dù ta có chết vẫn bảo vệ nàng!
Nhưng cô lại không biết rằng mục tiêu chính là Vương Đỉnh Hoa cô.
Ngươi đã giết hại đại ca ta, ngươi phải trả giá!
Cho dù bọn ta có chết cũng phải giúp đại ca trả thù!!!
Những tên áo đen hô hào xông tới, Vương Đỉnh Hoa nhận ra rằng bản thân mình mới chính là mục tiêu nên đã đem Lưu Tuyết Khuê sang một bên còn mình dùng tay không chống trả, nhưng dù sao cuộc ẩu đả này ít nhiều gì cũng làm cho người xung quanh bị thương nên Vương Đỉnh Hoa cô đánh nhau với bọn thích khách nhưng vẫn bảo vệ lấy Lưu Tuyết Khuê.
Vì người bên thích khách khá nhiều nên cho dù Vương Đỉnh Hoa có lợi hại như thế nào cũng không thể đánh trả lại bằng tay không trong không gian nhỏ hẹp như thế, huống hồ bên đó toàn dùng kiếm thôi.
Vương Đỉnh Hoa cầm ghế để làm vũ khí đỡ đòn, liên tục với lấy những thứ gần tầm tay mình để ném sang.
Cô dùng kinh công nhảy lên đạp vào ngực một tên đang đến gần mình làm hắn ngã nhào mà đè lên người những tên khác.
Đỉnh Hoa cẩn thận!
Lưu Tuyết Khuê hét lớn khi có một tên gần cô nhất từ từ đứng dậy khi đã bị đánh gục từ đầu, vì nghe giọng nói của Lưu Tuyết Khuê nên Vương Đỉnh Hoa phải quay sang nhìn nàng theo quán tính nên tên đó có được sơ hở mà hèn mọn đánh lén, dùng thanh kiếm đâm thẳng vào người Vương Đỉnh Hoa.
VƯƠNG ĐỈNH HOA!!
Thấy vị công chúa này muốn lao đến chỗ nguy hiểm, hai cung nữ liền ngăn nàng lại mặc nàng la hét không ngưng.
Vương Đỉnh Hoa?
Vương Đỉnh Thất nghe thấy có người gọi tên con mình liền cảm giác có chuyện không hay, bèn dùng kinh công bay đến cho nhanh hơn.
Vương Đỉnh Hoa khoé miệng đã chảy máu, tên đó bất ngờ khi người trước mặt cơ thể đã bị đâm mà nuốt trọn cả mũi kiếm như thế mà vẫn chưa gục ngã.
Vương Đỉnh Hoa với gương mặt đỏ ngần vì tức giận, cô quẹt ngang miệng mình mà chính bàn tay dính máu ấy bóp vào mặt của tên đánh lén khi hắn vẫn còn bất ngờ trước độ sống dai của cô.
Chính hắn và ngay cả mọi người không biết rằng Vương Đỉnh Hoa không những được cha mình chỉ dạy võ công mà còn hướng dẫn cách dùng khí công nén lại vết thương, gương mặt đỏ ngầu của cô chỉ do tức giận một phần và đa số là do vận công mà ra.
Bỏ qua sự bất ngờ sang một bên, những tên còn lại nghe thấy binh lính dần tiến đến nên đã mau chóng rút lui nhưng vẫn bị các vị quan võ khác tóm được.
Vương Đỉnh Thất mau chóng đi vào trong xem xét tình hình như thế nào.
Vừa vào đã thấy một tên thích khách nằm gục ra đất, tên này chỉ là do Vương Đỉnh Hoa đánh cho bất tỉnh thôi chứ thật ra cô không còn sức lực nào cả.
Đỉnh Hoa Đỉnh Hoa, ngươi không sao chứ!?
Lưu Tuyết Khuê hất hai cung nữ ra mà chạy đến đỡ Vương Đỉnh Hoa, cô thở gấp mà mỉm cười với đôi môi đầy máu.
" Ta không sao..
"
Vương Đỉnh Thất chau mày nhìn thanh kiếm cấm sâu vào người của con gái mình, ông ngồi xuống để xem xét vết thương.
Thật may, chỉ một chút nữa thôi là đã trúng vào tim rồi
Vương Đỉnh Thất bế Vương Đỉnh Hoa trên tay đem về phòng chữa trị để lại Lưu Tuyết Khuê với sự đau lòng, giày vò, hối hận, và đủ loại cảm xúc khi nàng biết rằng mình là nguyên nhân gián tiếp hại cho nữ nhân kia bị thương.
Nếu nàng không hét lớn làm Vương Đỉnh Hoa mất tập trung, nếu nàng không hét lớn để Vương Đỉnh Hoa nhìn nàng thì mọi chuyện đâu có thành ra như vậy!!
Người đó sẽ dễ dàng chống trả mặc cho nàng không báo hiệu, nàng tưởng rằng bản thân mình giúp đỡ cô nhưng hoá ra là hại cô...!Tất cả là tại nàng mà ra!!!
Vương Đỉnh Hoa được đặt úp lên giường và ngự y cũng được nhanh chóng đưa đến.
Tuy ngự y chỉ được chữa trị cho hoàng đế và người thân nhưng đối với Vương Đỉnh Hoa là một đặt cách mà hoàng đế ban cho.
Ngự y chỉ nhìn thôi đã không khỏi xót xa khi thấy thanh kiếm cấm thẳng vào thân thể của một nữ nhân mềm mỏng ấy.
Ngươi còn chầng chờ gì?
Vương Đỉnh Thất chau mày nhìn ngự y không biết đang bối rối hay là lo sợ?
Ngươi..
cứ việc rút ra, nhanh lên...!
Vương Đỉnh Hoa với giọng nói đứt quãng cố gắng nói ra thành một câu.
Ngự y đi đến đem ra một mớ dụng cụ chữa trị.
Tướng quân hãy làm theo ta, mọi chuyện hãy làm theo ta
Ngự y vừa ra lệnh vừa cầm lấy một mớ vải trắng cùng với tấm bông băng bó thật dày để chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ sau khi thanh kiếm được rút ra.
Người hãy nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra từ từ
Vương Đỉnh Hoa cắn lấy tấm chăn thật chặt mà chống trả lại cảm giác đau đớn như muốn xé rách cả tầng nấc da nấc thịt của mình, thậm chí cảm nhận rằng xương cốt bên trong cũng bị tổn hại nặng nề.
Được rồi bây giờ hãy mạnh tay mà rút hẳn ra
Vương Đỉnh Hoa cố lên
Vương Đỉnh Thất động viên con mình xong ông liền rút hẳn ra phần kiếm còn lại, ngự y lập tức dùng một mớ vải trắng cùng tấm bông dày cộm mà chặn lại vết thương để cầm máu.
Vương Đỉnh Hoa đau đến ngất lịm đi không còn biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
Chỉ biết rằng khi mình tỉnh dậy là đã hai ngày sau rồi, quên mất rằng mình đang bị thương mà ngồi dậy.
Vương Đỉnh Hoa liền có một trận đau nhức kéo đến làm cô phải nằm xuống trở lại.
Con tỉnh rồi sao?
Vương Đỉnh Thất vừa trở vào phòng đã thấy cơ thể con mình cử động.
Ngươi báo tin cho công chúa điện hạ, còn ngươi gọi thái y đến đây
Ông ra lệnh cho các cung tần xung quanh, họ liền gật đầu nhận lệnh mà mau chóng đi ra ngoài để làm theo.
Còn bản thân ông phải báo tin cho hoàng đế Minh Triệu.
Vương Đỉnh Thất sau khi nghe được tin từ Minh Triệu cũng như Lưu Tuyết Khuê rằng khi nào người này tỉnh dậy hãy nói với họ một tiếng.
Không biết là trùng hợp hay không nhưng ông thấy Vương Đỉnh Hoa đã lấy được niềm tin trong lòng hai người họ đã có phần nể nang con gái của mình rồi, nhưng ông lại không biết rằng Vương Đỉnh Hoa và công chúa điện hạ có mối quan hệ khác xa so với ông tưởng tượng là bạn bè tâm giao..