Hai đôi môi mềm mại ma sát với nhau làm mê mẩn cả trời đất, Vương Đỉnh Hoa tay linh hoạt mà luồn vào trong bộ y phục màu tím ngọt ngào của người ở phía trên, khi chướng ngại vật đã nằm yên vị dưới đất chỉ chừa lại chiếc yếm nhỏ trên cơ thể trắng ngần của Lưu Tuyết Khuê, nàng xấu hổ mím đôi môi mình lại vì người này không phải là cung nữ để hầu hạ nàng tắm rửa mà có thể nhìn được thân thể mình.
Vương Đỉnh Hoa rút sợi dây làm lực để chiếc yếm yên vị trên cơ thể công chúa điện hạ xuống, để lại bộ ngực trắng nõn nà như hai chú thỏ ngọc của chị Hằng Nga.
Lưu Tuyết Khuê tận hưởng cảm giác "yêu" với nữ nhân trên thân mình, nàng cảm thấy lạ lẫm nhưng lại rất thích thú.
Những người trong hoàng cung đến độ tuổi mười lăm, mưới sáu đã lập gia đình thậm chí có người từ nhỏ đã có hôn ước nhưng riêng nàng là vị công chúa lớn lại còn hơn hai mươi thanh xuân rồi mà vẫn chưa có mối tình vắt vai.
Lưu Tuyết Khuê đây là lần đầu tiên bản thân mình biết yêu là gì, lại còn đối với một nữ nhân nữa cơ chứ.
Hai nữ nhân với thân thể trần như nhộng mà ôm ấp, ma sát với nhau.
Đôi lúc lại phát ra âm thanh yêu kiều làm người khác cũng phải xấu hổ, Vương Đỉnh Hoa hôn lên trán nữ nhân mình đang ôm một nụ hôn, cô thều thào nói.
Chỉ là những ngày qua chúng ta tiếp xúc với nhau không gọi là lâu..
Vương Đỉnh Hoa vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng rồi lại hôn lên.
Nhưng đối với ta nó đã gọi là quá lâu rồi
Cô nhẹ nhàng nâng bàn tay thon gầy của nàng lên mà xoa nắn.
Từ nhỏ đã không ngại khổ sở mà tập luyện võ công, nên tính cách trở nên sắc đá hơn.
Chưa bao giờ tiếp xúc với ai nói quá ba câu, riêng nàng là người đầu tiên làm ta thoải mái nhất..
Ta gặp nàng lần đầu tiên là khi nàng thổi tiêu, mái tóc nàng bay trong gió.
Tiếng tiêu vang vọng khắp lòng ta, cứ ngỡ hôm ấy ta được gặp được vị thiên thần.
Nàng tựa như một bông hoa, tuy ta chưa bắt gặp được cảnh cây Tử Đằng nở hoa bao giờ nhưng ta chắc chắn rằng...!
Vương Đỉnh Hoa nhìn vào ánh mắt sáng ngời như ánh sao bên ngoài của nữ nhân mình đang ôm trong lòng, đặt bàn tay của Lưu Tuyết Khuê lên gương mặt mình, cô nói tiếp.
Nàng xinh đẹp tựa như hoa Tử Đằng
Không có thứ gì trên đời này có thể so sánh với nàng, không có từ ngữ nào có thể miêu tả nàng.
Đối với ta, nàng là một loài hoa hiếm, như Tử Đằng một trăm năm mới nở hoa, còn riêng nàng.
Lưu Tuyết Khuê cả mấy nghìn kiếp vẫn không thể tìm ai khác có thể giống nàng, nàng mặc cho là tuyệt sắc giai nhân hay thậm chí là con của trời thì ta dù là kẻ tầm thường, hèn mọn vẫn vì nàng mà nguyện hi sinh.
Ta vì thiên hạ mà không ngại ra chiến trận.
Ta vì nàng mà không ngại chết vì tình.
Buổi yến tiệc cũng dần sắp đến nên bắt buộc hai nữ nhân này ít nhiều gì cũng phải tập luyện cho có bài bản, có lẽ Minh Triệu đã quá trông cậy vào hai người nên sẽ không để cho hoàng đế thất vọng đâu, Lưu Tuyết Khuê nhẹ nhàng đặt cây tiêu lên môi.
Hơi thở của nàng tựa như làn khói mỏng manh, hương thơm của nàng dường như Vương Đỉnh Hoa vẫn có thể cảm nhận được, mặc dù đêm yêu thương ấy trải qua đã mấy ngày nhưng cô có cảm giác như nó vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Trong đầu lại nhớ đến thân thể mềm mại của vị công chúa kia, Vương Đỉnh Hoa múa kiếm thật dẻo dai như thể đang cùng nữ nhân xinh đẹp đó đang ôm ấp trên giường.
Lưu Tuyết Khuê và Vương Đỉnh Hoa mỹ miều kết hợp với nhau làm cho màn trình diễn trở nên hấp dẫn hơn, ngoài nhan sắc tựa như tiên kia thì tài năng của họ khiến cho người khác không thể rời mắt.
Mỗi lần chớp mắt họ đều phải tiếc nuôi vì bỏ lỡ một khoảnh khắc múa kiếm của thiếu nữ Vương Đỉnh Hoa, cho dù là một chi tiết nhỏ cũng khiến họ phải ngậm ngùi mà hận không thể không chớp mắt được.
Tiếng tiêu vừa dứt thì người kia cũng kết thúc màn trình diễn của mình, cả không gian im ắng như tờ dường như vẫn còn dư âm lại một chút âm thanh bên tai và những nét kiếm hiện hữu trước mặt tuy đã kết thúc rồi.
Khi Minh Triệu vỗ tay thì mọi người như vừa tỉnh giấc sau cơn mơ mà vỗ tay theo đồng thời khen ngợi.
Từ trước đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên họ chứng kiến được màn kết hợp độc nhất vô nhị này.
Vương Đỉnh Hoa và Lưu Tuyết Khuê đã không làm cho hoàng đế thất vọng, nhìn nét mặt hả hê của ngài cũng biết được đã nở mài nở mặt như thế nào rồi.
Sau khi buổi yến tiệc kết thúc thì Vương Đỉnh Hoa cùng phụ thân mình liền đi tập luyện võ công.
Nói đúng hơn là giúp cô tập bộ môn Thái Cực Võ Đai, sức mạnh có trong truyền thuyết mà vốn dĩ đã được Vương Đỉnh Thất sở hữu từ rất lâu.
Trước hết con cần phải ngồi thiền, càng tập trung tỉ lệ thành công càng cao
Vương Đỉnh Hoa xếp hai chân mình vào nhau, đặt hai tay lên hai đầu gối.
Cô thẳng người mà nhắm mắt lại, cố gắng để đầu óc mình thả lỏng nhưng tại sao hình ảnh của Lưu Tuyết Khuê lại ẩn hiện trong đầu cô thế này?
Thấy con mình có vẻ như không thoải mái, Vương Đỉnh Thất hiểu được rằng hôm nay cô vừa múa kiếm xong chắc vẫn còn dư âm lại một chút nghĩ ngợi hay lo lắng gì đó.
Hay là để ngày mai? Xem ra con cần phải nghĩ ngơi!!
Vương Đỉnh Hoa thở dài, vốn dĩ cô rất muốn tập luyện nhưng bản thân lại không thể tập trung được.
Trong đầu toàn là hình ảnh của nữ nhân yêu kiều kia thôi.
Đúng như phụ thân mình nói, xem ra hôm nay không thể tập luyện được rồi.
Con sẽ cố gắng vào ngày mai.
Vương Đỉnh Hoa liền đi gặp vị công chúa kia mà đổ thừa, làm cho cô không tập trung được là vì nàng, làm cho cô nghĩ ngợi là vì nàng, trong đầu luôn là nàng.
Tất cả là tại nàng ấy!!!
Sao cơ? Công chúa đi bồi hoàng hậu rồi à?
Vương Đỉnh Hoa thất vọng mà đi về, thế nào hôm nay đến tìm mà người này lại sang cung của hoàng hậu rồi.
Nếu không phải là người cô yêu thì Vương Đỉnh Hoa chắc chắn đã nghỉ chơi với nàng mất rồi.
...
Khi mà màn đêm đã buông xuống, lính thị vệ canh gác cầm đèn đi xung quanh hoàng cung để báo hiệu rằng "Canh ba đã điểm" thì đột nhiên bị ai đó đánh ở sau đầu làm bất tỉnh nhân sự, cùng lúc đó một loạt các tên áo đen gồm tám người đi vào, người thì lén lút đi ở phía dưới, người thì dùng kinh công bay trên mái và cùng mục đích là tìm kiếm thứ gì đó.
Ôi.
Mù mắt ta rồi!!
Một tên áo đen xui xẻo khi nhìn trúng căn phòng mà thái giám đang tắm, hắn liền che mắt mà bay ra chỗ khác nhưng vô tình vướng y phục vào bức tượng rồng trên mái liền ngã nhào làm phát ra tiếng động.
ÁAAAA HOÀNG CUNG CÓ THÍCH KHÁCH!
Thái giám nghe tiếng động lớn phía trên đầu mình, tuy đang ngồi trong bồn, tuy không ai thèm nhìn hắn nhưng vẫn kiên quyết dùng tay che lấy thân mình mà hét lớn như thiếu nữ mới lớn đầy vẻ ngại ngùng.
Cả hoàng cung từ tối om giờ đã đầy ắp ánh sáng của đèn dầu và đuốc, mọi người đi đến phòng để bảo vệ hoàng đế cũng như những người có vai vế lớn lao ở trong cung.
Còn lại thì tủa nhau ra đi tìm thích khách, Vương Đỉnh Thất nhanh chóng cầm thanh kiếm sang phòng con gái nhưng cánh cửa thì bị mở toang ra, lại không thấy ai bên trong.
Thật ra khi nghe người báo tin trong cung có thích khách Vương Đỉnh Hoa lập tức chạy sang phòng của Lưu Tuyết Khuê để bảo vệ nàng, mặc cho cô vẫn chưa kịp mang giày vào hay là đem theo vũ khí để phòng thân.
Tìm thấy rồi!!
Tuy bị phát hiện nhưng những tên thích khách áo đen vẫn kiên quyết tìm ra thứ gì đó, ở phía trên mái ngối nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục trắng chạy đến căn phòng nào đó.
Một tên đã nói với những tên còn lại như thể chỉ có bản thân hắn là kẻ biết rõ người này nhất vậy..