Lái xe thẳng đến phim trường ngày hôm đó là vừa đúng 2 giờ sáng, đúng giờ mà Trần Cát Cát hẹn gặp cô ngày đó. Khác biệt thì chắc là trời hôm nay đẹp hơn lần đó, năm đó mưa tầm tã, lạnh buốt hết cả người cảm giác đau đớn rơi từ tầng thượng xuống Hi Văn mãi mãi cũng không thể quên.
Trần Cát Cát lê đôi giày cao gót từng bước lên sân thượng, cảm giác quen thuộc này...rất sảng khoái, cô ta sắp diệt trừ thêm một mối nguy hại nữa rồi.
Đeo chiếc túi xách đã chuẩn bị đủ " Đồ nghề " Trần Cát Cát tiến bước lại gần. Dưới ánh trăng sáng Cao Hi Văn đứng quay lưng lại với ả, từ trên cao nhìn xuống cô bỗng nhớ lại cảm giác ngày xưa, bản thân đã quá tin tưởng Trần Cát Cát để rồi bị cô ta hại cho quá thê thảm.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân Hi Văn lập tức quay người lại, cô một lần nữa đối diện với Trần Cát Cát ở tại vị trí này. Hi Văn chỉ yên lặng nhìn cô ta, ánh mắt đăm đăm như muốn giết người ấy đã không còn làm cô sợ hãi được rồi.
" Cao Hi Văn...lại gặp nhau rồi. Lật bài ngửa đi, cô muốn gì? "
Hi Văn hít hà bầu không khí trong lành khi về đêm, cô mỉm cười.
" Không có gì, chỉ muốn gợi nhớ chuyện cũ với cô một chút. Đừng quên bản thân mình đã làm những chuyện xấu xa như thế nào. "
Hi Văn thì có vẻ như đang đùa giỡn còn Trần Cát Cát thì lại cực kì căng thẳng vì biết chuyện của mình đã bị bại lộ.
" Cô rốt cuộc có quan hệ gì với Đường Y Na? Tại sao cô lại biết chuyện năm đó? "
Thời tiết se se lạnh, Hi Văn lợi dụng việc mặc áo khoác lén lút để thiết bị ghi âm trong túi áo để lưu lại cuộc trò chuyện này làm bằng chứng.
" Cô không phải nghĩ bản thân có thể ém nhẹm tội ác của mình đó chứ? Nếu cô đã muốn tôi thân bại danh liệt thì ít nhất cô cũng phải vào tù ngồi bóc lịch đã. "
Hi Văn cứ lấp lửng chuyện năm đó rốt cuộc là cô đã biết được bao nhiêu? Trần Cát Cát thành thật đã hết kiên nhẫn.
" Đừng lòng vòng nữa, nói đi...tại sao cô biết về cái chết của Đường Y Na? "
" Trước tiên tôi nói về việc này, tôi muốn hỏi cô một chuyện. "
" Nói đi. "
Hi Văn chậm rãi từng câu, cô không thể để bản thân phải một lần nữa sợ hãi, yếu đuối, cô đã không còn một mình...bây giờ đã có thêm anh, Tề Ân chính là một điểm tựa vững chắc về mặt tinh thần, có anh bên cạnh ủng hộ Hi Văn không sợ hãi bất kì điều gì nữa cả.
" Tại sao phải hại tôi? "
Đó là câu hỏi cô luôn muốn đặt ra, cô rốt cuộc đã đắc tội gì với Trần Cát Cát. Vậy mà tại sao...tại sao lại năm lần bảy lượt muốn dồn Hi Văn vào đường cùng.
Trần Cát Cát bật cười lớn tiếng, tiếng cười mang theo sự điên dại như truyền từ địa ngục vọng về.
" Bởi vì các người đáng bị như thế, tôi muốn nhận được sự cung phụng, sự đối đãi của một ngôi sao hàng đầu. Nhưng lại luôn bị các người chèn ép, dù ở bất kì nơi đâu cũng bị giành giật đi sự nổi bật nhất. Là các người đối xử tàn nhẫn với tôi trước "
Hóa ra Trần Cát Cát lại nhìn đời một cách tiêu cực như thế, cô ta muốn một bước lên mây, không muốn bị chèn ép mà nảy sinh lòng đố kị, ghen ghét để rồi dẫn đến hành động tàn nhẫn như giết người.
" Cô muốn thành công thì phải cố gắng chứ không phải ở đó than trời trách đất rồi trách người khác vì sao nổi bật hơn mình. Cô càng làm càng sai, không cảm thấy có lỗi với tình cảm người hâm mộ dành cho cô sao? "
" Đừng có mà ở đó dạy đời tôi, nói đi...vì sao cô biết chuyện của Đường Y Na, tôi thật sự thắc mắc. "
Hi Văn chậm rãi tiến đến bên lan can, ở trên tần cao cô chỉ về tòa nhà chung cư đối diện. Nhướng mày nhìn Trần Cát Cát. Cô ta vẫn chưa hiểu vấn đề mà cố hỏi lại.
" Là sao? "
Cô nhàn nhạt giải thích
" Ở nhà bên đó trước kia có một hộ gia đình có con nhỏ, vì để quan sát hoạt động thường ngày của con nên họ đã lắp rất nhiều camera. Trùng hợp có một chiếc quay được đối diện chính là chỗ chúng ta đang đứng. Toàn bộ quá trình tranh cãi giữa cô và Đường Y Na đều được ghi lại, cô thấy đây có phải là ý trời không? Ngay cả ông trời cũng không đồng tình với hành động của cô. "
" Cô đùa tôi à, camera chỉ quay được hình chứ không thấy tiếng, tại sao cô biết về câu nói đó?...nói mau tôi hết kiên nhẫn dành cho cô rồi. "
Hi Văn liếc nhìn bàn tay đang cố lục lọi tìm thứ gì đó trong giỏ xách của Trần Cát Cát, cô nhếch mép
[ Lại chiêu trò cũ rích. ]
" Có lẽ cô không biết khoa học có một cái gọi là thuật phân tích khẩu hình miệng, từ đó có thể biết được người khác đang nói gì, có phải rất thần kì không? "
Trần Cát Cát ôm bụng bật cười, ả vừa cười vừa lắc đầu thật không dám tin bản thân lại đi sai một bước.
" Hay, rất hay...thế thì sao? Cô muốn vạch tội tôi cho cảnh sát biết sao? "
" Cũng có thể lắm, cô nghĩ coi nếu tôi đã mất hết tất cả thì sao phải để cho cô được sống yên. Ôm nhau chết chung có phải sẽ vui hơn không? "
Đôi mắt Trần Cát Cát hừng hực sự giận dữ, ả gào lên
" Tất cả các người đều như vậy, đều muốn giẫm đạp tôi chứ gì. Đường Y Na không có kết cục tốt, cô cũng sẽ như thế. Tôi đã giết một người rồi, sẽ không ngại đôi tay nhuốm máu đâu. Cao Hi Văn cô chết đi, cô mãi mãi sẽ không thể đối đầu với tôi được nữa. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT