Cô gái xinh đẹp nằm tựa lưng trên ghế đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu chặt lại. Tay vẫn còn đang ôm lấy kịch bản trong lòng...
" Tề Ân...không thể...không. "
Đường Y Na bật ngồi dậy cả trán đều ướt hết mồ hôi. Tiểu Duy bị tiếng hét của cô làm cho giật mình nhanh chóng chạy lại, mở nắp nước suối đưa cho Y Na rồi dùng khăn giúp cô lau mồ hôi trên mặt.
" Chị Y Na, chị sao vậy? Gặp ác mộng sao? "
Đường Y Na thở từng hơi khó khăn, nhịp tim vẫn đang đập loạn xạ hết lên. Cô nhìn một lượt quang cảnh xung quanh, đây chính là phim trường mà, chẳng lẽ...chẳng lẽ những chuyện bản thân vừa trải qua tất cả chỉ là một giấc mơ hay sao?
Cầm tay cô gái bên cạnh, cô hỏi một câu ngu ngốc.
" Chị, chị là ai? "
Tiểu Duy thái độ lo lắng đặt tay sờ lên trán Y Na.
" Chị là Đường Y Na, quay phim nhiều quá nên mệt sao đột nhiên lại hỏi một câu kì quặc như vậy? "
Mọi chuyện chỉ là mơ vậy thì...vậy thì Tề Ân...
" Tề Ân, Tề Ân anh ấy thế nào? "
" Tề tổng? Không phải vừa gặp tai nạn giao thông sao, bảo chị đến thăm anh ấy chị cũng không đi. "
Y Na hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân được bình tâm trở lại.
" Tề Ân gặp tai nạn giao thông? "
" Dạ "
" Chị không đến thăm anh ấy? "
" Đúng vậy " .
Ngôn Tình Tổng TàiCô càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, Tiểu Duy thấy cô hành động kỳ lạ thì nói tiếp.
" Hôm trước Tề tổng tỏ tình chị trước mặt bao nhiêu người bị chị từ chối thê thảm như vậy, gì mà không đồng ý yêu đương với cấp trên hại anh ấy mất mặt gần chết. Không biết là tai nạn thật hay Tề tổng nghĩ quẩn nữa. "
Nhờ những lời nói của Tiểu Duy cô mới có thể nhớ lại được những chuyện xảy ra ở hiện tại. Phải rồi, hôm qua Y Na vừa từ chối lời tỏ tình của anh, chẳng lẽ vì vậy mà Tề Ân nghĩ quẩn sao?
Đứng bật dậy vội bỏ kịch bản trên tay xuống ghế.
" Chị định làm gì? "
" Chị phải đi tìm Tề Ân. "
Nói rồi liền nhanh chóng chạy ra khỏi phim trường, Tiểu Duy nhìn theo gọi lớn.
" Chị còn chưa quay phim xong chạy đi đâu vậy? "
...
Chạy thẳng đến bệnh viện, sau khi được sự hướng dẫn của y tá cô đã thành công tìm được phòng bệnh của anh. Hoàng Thạch ở bên ngoài canh giữ vừa gặp cô thì liền giật mình.
" Cô Đường? Cô đến đây làm gì? "
Trong mắt Hoàng Thạch hiện giờ có chút không ưa Y Na, vì hôm qua cô vừa từ chối tình cảm sếp của anh bây giờ còn đến đây làm gì?
" Tôi tìm Tề Ân, anh tránh sang một bên. "
Đẩy Hoàng Thạch sang chỗ khác, Y Na nhanh chóng mở cửa rồi tiến vào trong.
Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường phần đầu được quấn vải trắng, gương mặt có một vài vết xướt nhẹ nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nhan sắc tinh xảo của anh. Cô đi đến bên giường bệnh rồi chậm rãi ngồi xuống, hóa ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, Tề Ân anh ấy vẫn bình an vô sự.
Đôi mắt người đàn ông chầm chậm mở ra, anh nhìn cô gái trước mặt cảm giác thân thuộc...
" Y Na. "
Đường Y Na gượng cười, cô cúi người xuống ôm lấy anh, nước trong khóe mi cứ không ngừng chảy xuống. Tề Ân không biết chuyện gì xảy ra chỉ có thể ôm lấy cô mà vỗ về.
" Em làm sao vậy? Sao lại khóc? "
Ôm lấy Tề Ân rồi tựa đầu lên ngực, Y Na muốn ngưng đọng mãi ở thời khắc này. Cảm giác hạnh phúc khi biết anh vẫn còn tồn tại, vẫn bình an vô sự chứ không phải biến mất như giấc mơ.
" Em vừa mơ thấy ác mộng. "
Tề Ân dùng sức chống đỡ ngồi dậy, nhìn khuôn mặt lấm len nước mắt đến đáng thương của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve.
" Anh cũng mơ thấy ác mộng. Ở đó xém chút anh tưởng rằng bản thân đã mất em. "
Lời nói chạm đến tận đáy nơi trái tim Y Na bật khóc nức nở, Tề Ân vẫn vậy, vẫn ôm lấy cô mà vỗ về.
" Đừng sợ, không phải chỉ là ác mộng thôi sao, có anh ở đây không phải lo nữa. "
Cô bỏ anh ra rồi nhìn Tề Ân bằng một ánh mắt nghiêm túc, kiên định. Lời nói thốt ra từ miệng không chút chần chừ.
" Chúng ta kết hôn đi. "
Sự hân hoang trong lòng Tề Ân khi nghe cô nói câu nói đó anh thật sự hạnh phúc đến không thể tả nỗi. Anh muốn khẳng định lại một lần nữa.
" Có thật không? Đừng đùa cợt anh. "
" Em không giỡn đâu, em muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn, có được không? "
Hôm trước chỉ vừa tỏ tình còn bị từ chối hôm nay cô đã tự dâng đến cửa nói muốn lấy anh Tề còn có thể tứ chối sao?
" Cầu còn không được. "
Y Na chủ động tiến tới hôn lấy anh, Tề Ân cũng thuận thế mà siết chặt lấy cô. Hơi thở nóng ấm phả ra, cả hai vẫn cứ quấn quýt không thôi.
...
2 năm sau
Tại phòng làm việc Tề Ân đang chăm chú ngồi xem thứ gì đó trên laptop, anh mở từng tệp từng tệp quan sát vô cùng tỉ mẫn.
Cánh cửa phòng mở ra anh lập tức dừng hành động lại, nhìn thiếu nữ mặc bộ váy ngủ thướt tha chậm rãi bước vào. Tay cầm theo tách cà phê Y Na đặt lên bàn rồi từ ở phía sau quàng tay ôm lấy cổ anh. Hai gương mặt áp sát nhau, cô thỏ thẻ.
" Đang xem cái gì vậy? "
Anh ngước mặt hôn lên má của Y Na một cái rồi vui vẻ trả lời.
" Hồ sơ ứng tuyển của diễn viên đợt này. Anh đang xem xét nên chọn ai. Em nhìn giúp anh xem ai phù hợp. "
Tề Ân nhấp nhấp con trỏ chuột lướt qua một lượt, Y Na bỗng cau mày, cô lên tiếng.
" Đừng lại. "
Tề Ân nhìn lên màn hình thì thấy cô bảo dừng lại ở hồ sơ của người có tên...Trần Cát Cát.
" Em muốn chọn người này sao? Anh thấy cô ấy diễn xuất cũng được lắm. "
Y Na đưa ánh mắt viên đạn sắt lẹm nhìn anh làm cho Tề Ân phải rùng mình.
" Trần Cát Cát...loại. "
" Được được, loại. Tất cả nghe theo em. "
Kéo tay Y Na để cô ngồi lên trên đùi mình rồi luồn tay qua ôm lấy eo cô. Bàn tay không chịu yên phận mà sờ mó lung tung.
" Con ngủ chưa? "
" Hai đứa nó ngủ hết cả rồi, nếu không em làm gì có thời gian ngồi đây tán gẫu với anh chứ. "
Nụ cười gian tà trên mặt anh bỗng xuất hiện, mỗi lần anh cười kiểu này đều là có chuyện xảy ra.
" Nếu con đã ngủ hay là chúng ta...chúng ta...Chúng ta sinh thêm đứa thứ 3 được không? "
Y Na vừa nghe tới từ sinh con liền rùng mình. Cô thật sự ám ảnh cái cảm giác vào phòng mổ, một lần đã quá đủ rồi.
" Tề Ân, anh đáng ghét thật. Anh có biết lần trước sinh đôi em phải mổ nó đau đớn cỡ nào hay không? Vậy mà anh còn muốn sinh nữa. 2 năm, đã 2 năm rồi vì chăm sóc mấy đứa nhỏ mà em không có sản phẩm mới, khán giả sắp quên mất Đường Y Na là ai luôn rồi. "
Tề Ân không nói không rằng một hơi bế cô đứng dậy. Gương mặt sói lang kia như muốn nuốt chửng lấy Y Na.
" Con cái là lộc trời cho, chúng ta chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi. "
Nói xong liền một phát bế cô rời khỏi thư phòng, trở lại phòng ngủ anh lập tức đóng cửa. Bên trong chỉ còn lại tiếng la hét chửi mắng lảnh lót của nữ nhân và giọng cười khoái chí của người đàn ông khi sắp đạt được mục đích xấu xa của mình.