Buổi tối hôm đó hai con người sau bốn năm bên nhau liền vội vàng lìa xa rời xa chỉ trong một khoảnh khắc. Không, nói đúng hơn chỉ có mình Tề Ân cảm nhận được nỗi đau rời xa người mình yêu, ở cạnh nhau từng ấy năm nhưng chỉ gần đây anh mới nhận ra bản thân yêu cô nhiều đến thế. Ngồi một mình trong căn phòng nhỏ mà trước kia cô đã từng ở, mấy tiếng trước còn vui vẻ cười đùa nhưng chỉ một dòng chữ kí đã khiến cho cuộc sống của anh thay đổi rất nhiều, anh độc thân rồi, điều mà trước kia anh vẫn luôn mong muốn giờ lại trở nên kinh khủng đến thế.

Sự thật xảy đến như một cơn mơ, ai nấy cũng đều bất ngờ, cả người trong cuộc cũng không nghĩ rằng bản thân cuối cùng lại đi đến bước đường này.

Buổi tối hôm nay căn nhà của anh chợt mang một sự lạnh lẽo bất thường, thiếu hơi một người như mất đi hoàn toàn sự sống. Ngoài trời lộp độp từng tiếng giọt mưa, Tề Ân hướng măt ra ngoài cửa sổ, anh tự hỏi mình giờ này cô ở bên ngoài một mình chắc hẳn là lạnh lắm?

...

Hi Văn người mặc bộ đồ ngủ dài tay, tóc tai ướt nhẹp đang ngồi trên giường ngủ và được Châu Thanh giúp sấy tóc cho, cô nét mặt xị xuống, tâm trạng bất ổn không vui.

" Sao cậu không báo mình trước một tiếng, gọi mình gấp như vậy đến không kịp trời mưa hại cậu ướt nhem hết rồi. "

Châu Thanh vừa sấy tóc cho Hi Văn vừa trách móc cô. Hi Văn liếc mắt thái độ hậm hực

" Mình biết trước bản thâm sẽ ly hôn trong hôm nay sao? Còn báo trước cho cậu một tiếng nữa. "

" Mình tưởng cậu suy nghĩ kĩ rồi nên chủ động ly hôn với anh ta cơ chứ. "

Hi Văn trề môi, cô còn không biết chuyện này sẽ xảy ra nữa đấy, không ngờ bản thân bây giờ là phụ nữ đã qua một lần đổ vỡ.

" Hôm nay Tề Ân nói toàn mấy lời kỳ quặc, anh ta mắng mình, nhục mạ mình, cậu nói coi Đường Y Na này làm sao nuốt trôi cục tức kia chứ. Nên mình quyết tâm bỏ anh ta, là mình bỏ Tề Ân chứ không phải bị đá đâu. Sau này vẫn là nên tập trung vào sự nghiệp, trở về hình tượng phụ nữ thành đạt và độc thân vốn có của mình. "

" Cậu có suy nghĩ như thế cũng tốt, vốn dĩ cậu không thuộc về nơi đó, sao phải cố chấp ở lại chịu đựng. "

Nói thế cũng không phải, mặc dù ban đầu đối với cô căn nhà đó vô cùng xa lạ nhưng ngày này đến ngày khác trôi qua, cô dần quen thuộc với cơ thề này, với một cuộc sống bình thường của Cao Hi Văn, lần đầu cảm giác được thế nào là hôn nhân thứ mà Đường Y Na nghĩ rất lâu về sau cô mới có thể thực hiện. Lần đầu biết được thế nào là bảo bọc chở che, tính ra Tề Ân đã mang đến cho cô rất nhiều cảm xúc về lần đầu tiên, là những trải nghiệm vô cùng đặc biệt mà cô chắc chắn bản thân sẽ mãi không thể nào quên được.

" Sau này mình rảnh rỗi như vậy rồi có phải cậu nên nhận thêm nhiều công việc cho mình làm không? Trở lại cuộc sống như trước kia, mình thích bản thân được bận rộn trong công việc "

Châu Thanh gật đầu

" Nhưng trước hết mình nghĩ cậu nên tìm một trợ lý đã "

" Hơi...lúc trước Tiểu Duy lanh lợi hoạt bát, làm việc rất hợp ý mình. Không biết giờ cô ấy thế nào nữa. "

Châu Thanh bật cười khoái chí

" Biết cậu có thói quen khó bỏ mà, từ sau cái chết kia của cậu, Tiểu Duy cũng đã không làm trợ lý cho ai nữa, cô ấy đăng ký làm phục cho một quán cà phê, nếu Châu Thanh này lên tiếng cô ấy chắc chắn trở về với cậu. "

Hi Văn nét mặt mừng rỡ ngoái đầu ra sau nhìn Châu Thanh

" Cậu nói thật á hả? Cậu có thề đem Tiểu Duy về với mình sao? "

" Cam đoan và chắc chắn. À đúng rồi, khi nào thì đến ngày cậu đi quay nhỉ? "

Hi Văn nhớ lại lịch trình rồi nói cho Châu Thanh

" Lúc nãy đạo diễn Lưu gọi cho mình nói sẽ khởi quay sớm hơn vài ngày, chắc là tuần sau, mình cũng đã đọc kịch bản dần rồi. "

" Phải rồi, tiếp theo cậu tính thế nào? Dự định sẽ ở đâu? Nếu được cậu có thể ở đây với mình vài hôm, khi nào rảnh chúng ta đi xem nhà rồi mua sau cũng được. "

Châu Thanh tắt máy sấy, rút điện rồi đem dẹp vào ngăn tủ.

" Châu Thanh, bây giờ mình chẳng khác gì người vô gia cư, không xu dính túi làm gì có tiền mua nhà. Nhớ lại ngày tháng vung tiền như nước mình đúng là thật hối hận. "

" Cậu...có tiền mà "

Hi Văn trố mắt nhìn cô bạn thân

" Làm gì có? Tài sản của Đường Y Na mình thể theo nguyện vọng khi mất sẽ quyên góp toàn bộ vào cô nhi viện, cậu biết mình lớn lên từ đó nên mong muốn giúp đỡ cho mấy đứa nhỏ còn gì. "

Châu Thanh đi đến ngồi kế bên cạnh cô

" Lúc trước cậu cứ mỗi tháng đều trích một phần tiền gửi vào tài khoản bảo mình giữ hộ, nói khi nào già không còn sức đóng phim nữa thì dùng nó để dưỡng già mà. "

Cô ấy lấy trong tủ ra một chiếc thẻ rồi đặt lên tay Hi Văn.

" Tiền trong đây đủ để cậu mua mấy căn hộ, cần gì phải lo lắng chứ. Cậu cứ yên tâm trở lại cuộc sống vốn có của mình, không thể làm Đường Y Na thì hãy bắt đầu lại làm một Cao Hi Văn, từng bước tiến đến thành công. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play