Chương 189:
“Cô nếu như không nói,tôi không để bụng mở miệng cô ra đâu.” nói rồi, lại cúi xuống hôn cô.
Trần Hà Thu trừng mắt nhìn anh, nhưng từ trong ánh mắt của Lê Anh Huy nhìn ra một chút uy hiếp đều không có, ngược lại nhu mì vô cùng, khiến cho trái tim hắn như bị trộm mất.”
Nhưng Trần Hà Thu, sớm đã không phải là Trần Hà Thu bị đem ra làm trò cười của năm năm trước rồi.
Vì vậy cô nói: “Lê tổng, tôi cho anh 3 giây để suy nghĩ, anh có muốn thu lại những lời nói xúc phạm tôi vừa nãy không.” Cô rút điện thoại ra, bấm ba số 110 đưa cho anh ra nhìn: “Hãy xin lỗi tôi.”
“Ha ha ha.” Lê Huy Anh đột nhiên bật cười: “Thật thú vị.”
Trần Thu Hà lùi lại một bước, đứng ra khỏi tầm tay của anh, cầm lấy nắm cửa: “Anh còn hai giây.”
Chị Trân vội vàng thuyết phục: “Rose, em đừng bốc đồng, có gì từ từ nói.”
“Được rồi, tôi xin lỗi.” Lê Huy Anh đột nhiên cười nói: “Trần Hà Thu, cô có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi đã nói với cô cái gì không?”
Trần Hà Thu gật đầu.
Anh ta đã nói, có rất nhiều chuyện giống như việc hút thuốc lá, không tự mình thử thì làm sao biết được kết cả như thế nào, suy cho cùng con người vẫn nên dựa vào chính mình. Cô hiểu rồi, cũng học được rồi, như vậy rất tốt. Lê Huy Anh duỗi người nằm xuống, nhắm mắt lại, nhàn nhã như đang nằm trên cỏ xanh hưởng thụ ánh mặt trời:
“Khâu đi.”
Chị Trân và bác sĩ đang bận rộn giúp đỡ, Trần Hà Thu lặng lẽ rời ghế lô, trong lòng cảm thấy bối rối.
Mặc dù Lê Huy Anh đang đóng vai người nông dân và con rắn với cô, nhưng lời anh ta nói không phải không có ý. Cái tay Đao Bá Nam này nhất định đã nhớ mặt cô, sợ rằng lần sau gặp mặt, cô nhất định sẽ gặp phải rắc rối phiền phức.
Cô ở trong tù đã học được một đạo lý, những chuyện trước đây giống như ngày hôm qua đều đã qua rồi, cuộc sống của con người thì không như vậy, qua một ngày thì là một ngày, chưa đến kết thúc, ai biết được chuyện gì đang chờ đợi bản thân.
Khi trở về căn hộ nhỏ của mình cũng đã gần 7 giờ rồi.
Cũng may vẫn còn một ít mì khô, trong tủ lạnh còn vào quả trứng gà, cô nấu cho mình một bát mì trứng. Vừa chuẩn bị đi rửa bát, cánh cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh đóng sầm lại.
Căn hộ nhỏ của cô không có mắt mèo,không nhìn ra được bên ngoài là ai, cô lên tiếng định hỏi thì nghe thấy tiếng khóa cửa bị vặn.
Với một tiếng đập lớn,cánh cửa mở ra.
“Bà chủ nhà, bà…..” Trần Hà Thu kinh ngạc, đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Hoàng Phúc đứng sau lưng bà chủ nhà, mặt tối sầm lại hỏi: “Sao anh lại tìm đến đây?”
Bà chủ nhà vô cùng vui vẻ, như trúng được vé số: “Cô Trần, căn nhà này tôi đã bán cho cậu Nguyễn, nếu cô vẫn muốn tiếp tục sống ở đây thì hãy ký hợp đồng với cậu Nguyễn đây, cả nhà chúng tôi sẽ sang Mỹ nhập cư.”
Trần Hà Thu không kịp phản ứng lại: “Bà chủ, sao lại đột nhiên như vậy?”
“Cậu Nguyễn đã bỏ ra mười triệu để mua căn nhà nhỏ một phòng một phòng khách này, làm sao tôi lại không bán đi? Số tiền này nhiều hơn số tiền tôi cho thuê nhà cả trăm năm, chỉ có kẻ ngốc mới không bán! Bà chủ nhà bước đến thì thầm: “Cậu Nguyễn này theo đuổi cô đúng không? Cô Trần à, không có nhiều người đàn ông sẵn sàng chi một số tiền lớn như vậy cho cô đâu, vì vậy hãy yên tâm đi! Tôi đi trước đây.”