Chương 188:
Khi cô ý thức muốn đẩy anh ra, nhưng tay vô ý chạm vào chỗ vết thương đang chảy máu của anh, khiến anh kêu lên một tiếng đầy đau đớn, cô vội vàng thu tay về.
Lê Anh Huy hôn một cái, thần sắc cũng khá hơn nhiều: “Có nữ nhân, còn cần gì phải thuốc tê nữa, nào làm đi.”
Bác sĩ ngồi xuống: “Cô gái, cầm chặt tay cậu ấy, đừng để cậu nhóc này làm loạn”
Trần Hà Thu gật đầu, tay vừa định ấn lên vai Lê Anh Huy, một đôi cánh tay mạnh mẽ lập tức quay lại, hôn cô một lần nữa.
Mũi khâu đầu tiên đi xuống, cơ bắp toàn thân anh căng cứng hết lên, cô thực sự muốn vùng vẫy thoát ra khỏi, Lê Anh Huy lạnh giọng uy hiếp: “Còn động đậy thêm một lần nữa, tôi liền muốn cô ngay tại đây”
Trần Hà Thu trừng to đôi mắt: “Anh bị bệnh à?”
Trần Hà Thu cuối cùng cũng không thể chịu được, dùng hết sức lực toàn thân mà đẩy anh ra.
“Ơ kìa, mũi khâu vừa nãy vẫn còn rất tốt sao bây giờ toàn bộ đều bị rách ra rồi.”
Trần Hà Thu sờ một cái lên môi: “Tôi giúp đỡ anh lần này đã rất tình nghĩa rồi, anh đừng có mà lấy oán báo ơn”.
Lê Anh Huy vì yếu, lưng hơi cúi xuống, nhưng ánh mắt sáng đến động lòng người: “Ở bên cạnh tôi đi! Tôi không phải đang nói đùa đâu”
“ ôi từ chối.”
“Cô không có quyền từ chối.” Máu từ chỗ vết thương chảy càng nhiều hơn, Lê Anh Huy đau đến nỗi không thở được: “Trần Hà Thu, tôi đối với cô là thật lòng, mối quan hệ giữa hai chúng ta là cái gì do tôi quyết định.”
Trần Hà Thu nhéo mày: “Những lời anh nói so với Nguyễn Hoàng Phúc giống y như nhau.”
Lê Anh Huy biểu cảm lập tức thay đổi,sắc mặt của chị Yến Trân cũng cực kì không tự nhiên.
Trần Hà Thu nhận ra sự khác biệt, liền hỏi: “Không phải sao?”
“Anh Lê, cô ấy đã không nguyện ý,anh hà tất phải miễn cưỡng? Chi bằng tìm một người cũng thích anh….”
“Yến Trân, nếu không phải lúc đầu cô cũng có ý nghĩ như vậy với tôi, kết quả thì Lục Dao chết rồi, hơn nữa chính là chết trước mắt tôi.” Lê Anh Huy nói: “Lần này tôi muốn cho dù là cưỡng cầu thì cũng không buông tay.”
Sắc mặt Yến Trân có một chút khó coi, quay đi chỗ khác, kẹp những sợi tóc bị thổi bay ra sau tai một cách ngượng ngùng: “Xin lỗi , là tôi nhiều chuyện rồi.”
Ánh mắt Lê Anh Huy sáng như ngọn đuốc, nhìn Trần Hà Thu: “Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi, có điều chỉ lừa được đám người đó một lần, nhưng không lừa được cả đời, Trần Hà Thu, bọn chúng đã nhớ mặt cô rồi, nếu như cô không ở bên cạnh tôi, e rằng những ngày tháng về sau sẽ trôi qua không được bình yên.”
Lúc nói những câu này, khóe mày và đuôi mắt của anh có một chút vô lại.
“Đe dọa tôi?” Trần Hà Thu không nói.
“Theo lý mà nói, Lê Anh Huy tôi từ trước tới nay không bao giờ gây khó dễ cho phụ nữ.” Anh đột nhiên cười: “Nhưng đối với người mình thích, cần gì phải quan tâm đến lễ độ?”
Trần Hà Thu ngây người: “Những lời này Nguyễn Hoàng Phúc cũng từng nói qua.”
“Cô có thể hay không đừng mở miệng ra là nhắc đến Nguyễn Hoàng Phúc chứ?” Lê Anh Huy kéo lấy tay cô đặt trong lòng mà trêu đùa từng ngón tay nhỏ nhỏ trắng trắng: “Cho cô ba giây để suy nghĩ, đồng ý hay không đồng ý với tôi?”
Trần Hà Thu nhíu mày, âm thầm kháng cự.