Trịnh Sở cất bước đi về phía Vân Phi Dương.

Vạn Thiên Hựu đang quỳ trên mặt đất run rẩy, vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Vạn Thiên Hựu không ngờ rằng thực lực của Trịnh Sở lại mạnh như vậy, cốc chủ trước giờ chưa từng có đối thủ mà bây giờ cũng không phải là đối thủ của Trịnh Sở.

Mồ hôi lạnh đổ ra trên trán ông ta càng lúc càng nhiều khiến cho ngay cả quần áo trên người cũng ướt đẫm, giống như người vừa rơi xuống biển.

Sương khói tản ra.

Trịnh Sở bước đến bên cạnh Vân Phi Dương, nhìn thấy một vết máu đỏ giữa ấn đường của ông ta.

Anh nhìn xuống Vân Phi Dương rồi hỏi: "Ông đã phục chưa?"

Vân Phi Dương đã gần trăm tuổi, ông ta hoàn toàn biết rằng nếu như vừa rồi Trịnh Sở không nương tay thì thanh kiếm đó đã giết chết ông ta rồi.

Vân Phi Dương không còn dám tỏ ra cứng rắn như trước, ngay lập tức thành khẩn nói: "Tôi phục".

Võ giả từ trước đến nay luôn dùng thực lực để nói chuyện, nếu như đã yếu hơn đối phương mà còn không chịu phục thì chắc chắn sẽ chết hoặc tàn phế.

Trịnh Sở nhìn Vân Phi Dương, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nhẹ giọng nói: "Triệu tập tất cả mọi người ở Vạn Thảo Cốc tới đây".

“Được, tôi sẽ đi ngay”, Vân Phi Dương không dám trái ý của Trịnh Sở, lại càng không dám nghĩ đến chuyện báo thù.

Trịnh Sở còn trẻ tuổi mà đã cường đại đến như vậy, điều đó chứng tỏ thế lực sau lưng anh thật sự không tầm thường.

Vân Phi Dương ngay lập tức đến đại điện nơi bình thường vẫn triệu tập mọi người đến họp, sau đó nhẹ nhàng lắc một quả chuông nhỏ màu vàng.

Ông!

Quả chuông nhỏ màu vàng vang lên âm thanh rất lớn, tất cả mọi người trong Vạn Thảo Cốc rộng hơn mười mẫu đều có thể nghe thấy tiếng chuông.

Khi các đệ tử ở Vạn Thảo Cốc nghe thấy tiếng chuông ngân vang, bọn họ liền biết rằng đã có chuyện lớn xảy ra.

Trong lòng họ đoán chắc là chuyện có liên quan đến cái tên Trịnh Sở đã đến gây rối ở Vạn Thảo Cốc.

Bây giờ Trịnh Sở chắc chắn đã bị cốc chủ đánh đến nửa chết nửa sống rồi quỳ rạp ở đại điện chờ đám đệ tử bọn họ đến xem.

Trong khu biệt thự của khách quý.

Dịch Lãnh Thanh đang quỳ trên mặt đất nghe thấy tiếng chuông của cốc chủ thì vui mừng nói: "Ha ha ha, cốc chủ chắc chắn đã bắt sống được tên nhóc thối tha đó".

Nói xong, ông ta lại chịu đựng cơn đau truyền đến, mạnh mẽ hạ lệnh: "Người đâu, tới bắt ba kẻ này lại cho tôi".

Mệnh lệnh vừa hạ xuống thì mấy võ giả minh kình trước đó đã bị đánh gục đều nén đau đớn đứng lên.

Bọn họ nghĩ rằng Trịnh Sở đã thua cốc chủ cho nên cũng không cần phải giả chết nữa.

Tạ Thừa nhìn Vạn Thiên Hựu rồi ôn hòa nói: "Trưởng lão, chúng tôi là người của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, ông có thể nể mặt nhà họ Tạ ở Thanh Châu mà thả chúng tôi đi được không?"

Vạn Thiên Hựu nghe Tạ Thừa nói thì trong mắt liền lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Nhà họ Tạ ở Thanh Châu đến Vạn Thảo Cốc làm gì? Các người nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"

Nhà họ Tạ ở Thanh Châu có địa vị tôn quý, sẽ không đến Vạn Thảo Cốc này.

Ngay cả nhánh phụ của nhà họ Tạ ở Thanh Châu cũng sẽ không tới đây.

Tạ Thừa nghe Vạn Thiên Hựu nói vậy thì liền lộ ra sắc mặt khó coi.

Dòng dõi của Tạ Bá Ngọc đúng là dòng dõi của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, nhưng ông ta đã bị nhà họ Tạ ở Thanh Châu trục xuất.

Nếu không phải vì lý do này thì dòng dõi của Tạ Bá Ngọc cũng sẽ không đến sống ở một thành phố nhỏ và hẻo lánh như thành phố Giang Nam.

"Chúng tôi thật sự là người của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, chúng tôi có bằng chứng", Tạ Thừa mặc dù rất bất mãn với lời nói của Vạn Thiên Hựu, nhưng ông ta biết thể hiện sự bất mãn lúc này sẽ chỉ dẫn đến cái chết.

Tạ Tiểu Mẫn cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ những võ sĩ minh kình, trong lòng liền cảm thấy khiếp đảm.

Cô ta biết một khi những người này ra tay thì cô ta thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, chắc chắn sẽ chết chỉ trong một chiêu.

Tạ Tiểu Mẫn nhìn sang Tạ Thừa, hy vọng ông ta có thể tìm cách đưa bọn họ ra khỏi đây.

Về phần Trịnh Sở thì cô ta cũng không có lựa chọn nào khác, cô ta cũng không thể cùng Trịnh Sở chết.

Dịch Lãnh Thanh cười nói: "Cho dù các người là người của nhà họ Tạ ở Thanh Châu thì đã sao? Nếu như giết các người ở đây thì cũng làm gì có ai biết?".

Ông ta vừa dứt lời thì đã ra lệnh cho đám võ giả minh kình ra tay giết chết ba người.

Thấy vậy, Tạ Thừa cũng chỉ có thể đối chiến, ngồi yên chờ chết cũng không phải phong cách của ông ta.

Bang bang bang!

Hôm nay Tạ Thừa đang ở trạng thái hoàn hảo, không có bất kỳ thương thế nào.

Đối mặt với hơn hai mươi võ giả minh kình bị thương nặng ông ta cũng không đến mức không đối chiến nổi, chỉ có điều sẽ rất nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.

Lam Hinh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng đã sẵn sàng đón nhận cái chết, không dám nghĩ sẽ có thể toàn mạng trở về.

Chỉ sau năm phút chiến đấu, thể lực của Tạ Thừa đã dần dần kiệt quệ.

Có quá nhiều đối thủ, cho dù bọn chúng đều trọng thương nhưng toàn bộ xông lên thế này thì ngay cả Tạ Bá Ngọc cũng không thể đối chiến nổi.

Rất nhanh hai tay của Tạ Thừa đã bị đánh gãy, sau đó bị đánh quỳ xuống trước mặt Dịch Lãnh Thanh.

Dịch Lãnh Thanh nhìn Tạ Thừa không cam lòng quỳ trên mặt đất thì đắc ý nói: "Vừa nãy không phải ông đánh nhau rất giỏi sao? Sao bây giờ không đánh nữa đi?"

Trong mắt Tạ Thừa lộ ra sát ý nhưng đối thủ mạnh hơn ông ta rất nhiều, ông ta không thể nào phản kháng được nữa.

Ông ta nhìn sang Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh đang ở bên cạnh, lúc này bọn họ cũng bị đám võ giả minh kình khống chế.

Có một tên võ giả minh kình mê mẩn nhan sắc của Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh liền nở nụ cười khả ố nói: "Trưởng lão, hai cô nàng này cũng khá xinh đẹp, giết chết ngay thì đáng tiếc lắm".

"Tại sao chúng ta không hưởng thụ bọn họ trước khi giết chết nhỉ?", có một tên võ giả minh kình khác nhỏ giọng đề nghị, vẫn rất lo sẽ chọc giận Dịch Lãnh Thanh.

Tạ Thừa nghe bọn chúng nói vậy thì đỏ bừng mặt, tức giận nói: "Đám súc sinh các người, các người sẽ không được chết tử tế, tuyệt đối sẽ không được chết tử tế!"

Hai người Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh nghe thấy những lời đó thì hốc mắt liền đỏ lên, nước mắt lăn dài.

Hiện giờ kết cục đã định, bọn họ nhất định sẽ bị làm nhục.

Nhưng bây giờ ngay cả khả năng tự sát bọn họ cũng không có bởi vì bọn họ đều đang bị đám người kia khống chế.

Dịch Lãnh Thanh nghe Tạ Thừa chửi mình là súc sinh thì liền lạnh lùng nói: "Trước tiên hãy đánh chết lão già này cho tôi"..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play