Đang lúc ăn cơm, Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Trịnh Sở lại nghe thấy tiếng cãi nhau vang lên từ phòng VIP bên cạnh.
“Đồ khốn nạn này, từ bao giờ đến lượt cô xen mồm vào khi ông đây nói chuyện?”, một giọng nam thô kệch tiếp tục mắng: “Dám lên giọng nói tôi, lần sau tôi nhốt cô trong phòng cả đời, không bao giờ cho cô nhìn thấy ánh sáng mặt trời luôn”.
Trịnh Sở, Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa nghe giọng nói vang lên từ phòng bên cạnh bỗng nhíu mày.
Tai ba người khá thính, chẳng mấy chốc đã nghe ra thân phận của người đang nói, là Thạch Khoan đã cãi nhau với họ tại nhà hàng trên đường cao tốc vào buổi trưa.
Lúc này Tạ Tiểu Mẫn đã ăn cơm xong, đứng bật dậy, tức giận đi về phía phòng bên cạnh.
Cô ta vừa đi được mấy bước đã bị Tạ Thừa kéo cánh tay lại, nhỏ giọng cảnh cáo: “Bây giờ đang ở ngoài, đừng gây chuyện!”
Tạ Tiểu Mẫn tức giận nói: “Tên đó cứ mắng phụ nữ là không đàng hoàng, ức hiếp vợ anh ta như thế, cháu không chịu được”.
Tạ Thừa khuyên bảo: “Bên cạnh tên đó có hai võ giả minh kình, đừng dây vào rắc rối, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, tôi giải thích với ông cụ thế nào đây”.
Nghe Tạ Thừa nói thế, Tạ Tiểu Mẫn cúi đầu không cam lòng nói: “Cháu biết rồi, cảm ơn bác”.
Nói rồi cô ta lại nói: “Hôm nay đi xe cả ngày, cháu hơi mệt nên đi nghỉ ngơi trước đây”.
Sau khi Tạ Tiểu Mẫn đi rồi, Tạ Thừa cũng đứng lên rời khỏi đó.
Ông ta chẳng có thiện cảm gì với Trịnh Sở, cho rằng anh chỉ là một thanh niên kiêu ngạo không có bản lĩnh gì.
Nếu không phải nhờ vận may được Tạ Bá Ngọc coi trọng thì sẽ không có tư cách ngồi bên cạnh mình.
Trịnh Sở ngồi đó, cảm thấy khá nhàm chán nên bèn đứng dậy đi ra ngoài khách sạn.
Thành phố Thanh Nham là điểm tham quan nổi tiếng trong tỉnh Thiên Xuyên, cây cối rậm rạp, không khí tươi mát trong lành.
Có thể nói thành phố Thanh Nham là thành phố bốn phía được bao bọc bởi núi, nếu không nhờ phá núi làm đường thì ở thời cổ đại là một thành trị dễ phòng thủ khó tấn công.
Trịnh Sở vận hành cửu huyền linh công, mắt lại nhìn núi non, cây cối rậm rạp xung quanh thành phố Thanh Nham.
Rất nhanh anh đã nhận ra cây cối trong núi hiện ra màu xanh rất đậm.
Cơ thể Trịnh Sở cường tráng như một con báo săn mồi, thoáng chốc đã lao sâu vào trong rừng núi.
Bây giờ đã là hơn tám giờ tối.
Trong núi sâu và rừng già thường có khá nhiều thú dữ, đôi khi có thể nghe thấy từng tiếng gầm gừ của thú hết con này đến con khác.
Bình thường người mà đến nơi này chắc chắn giờ đã hai chân mềm nhũn, muốn nhanh chóng quay về nhà.
Đôi mắt Trịnh Sở liên tục lướt nhìn trong khu vực rừng núi này.
Mỗi khi phát hiện ra một cây thảo dược, anh nhanh chóng tới gần, ngắt nó rồi đặt vào trong tay luyện hóa thành linh lực để hấp thụ vào cơ thể.
Còn những thảo dược có linh khí khá mạnh, Trịnh Sở cầm trong tay, đợi sau khi về sẽ luyện chế thành đan dược.
Sau khi đã thu thập tất cả các loại dược liệu có linh lực ở vùng núi này.
Trịnh Sở ngồi xếp bằng trên đất, trong cơ thể vận chuyển cửu huyền linh công hấp thụ linh lực xung quanh.
Linh lực ở vùng núi này dồi dào hơn thành phố Giang Nam rất nhiều.
Thêm sự trợ giúp của hạt châu đen tuyền, chất lượng của linh lực tốt hơn ở thành phố Giang Nam rất nhiều.
Trịnh Sở hấp thụ hết tất cả linh lực xung quanh vào người.
Tu vi cảnh giới trúc cơ sơ kỳ vẫn không thay đổi.
Trịnh Sở biết muốn đột phá khỏi cảnh giới trúc cơ thì cần phải hấp thụ lượng lớn linh lực, dung hòa nó vào trong mỗi cơ bắp và huyết mạch xương cốt, thay đổi hoàn toàn thể chất của mình.
Ngay khi Trịnh Sở vừa định đứng lên rời đi, một tiếng gầm của thú dữ vang lên sau lưng anh.
“Wò hú!”, một con sói xám kích thước cơ thể khoảng hai mét, đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt Trịnh Sở.
Miệng sói xám dính đầy máu, thi thoảng còn nhỏ giọt trên mặt đất phát ra tiếng tách tách
Nó vừa ăn thịt một con heo rừng mà vẫn không thấy no, bởi thế nó nhắm Trịnh Sở, coi anh là con mồi.
Trịnh Sở nhìn sự tham lam trong đôi mắt sói xám, bình tĩnh nói: “Dám nhắm tao à!”
Sói xám ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, hú dài một tiếng.
Sau đó đôi mắt nó càng thêm đỏ ngầu, tứ chi phát triển cấp tốc vận dụng, mục tiêu hướng thẳng đến Trịnh Sở trông có vẻ yếu ớt kia.
Trịnh Sở nhìn sói xám lớn lao đến nhưng vẫn rất bình tĩnh, không hề xuất hiện một tia hoảng loạn nào trên gương mặt anh, tay giơ ra đấm vào trên bụng sói xám khiến nó văng ra xa, mấy cái răng bị rơi xuống đất.
Trịnh Sở tung ra cú đấm này khiến nội tạng của sói xám gần như muốn vỡ nát.
Anh sải bước lớn, đi đến chỗ sói xám bị đánh ngã, sau khi xác nhận xung quanh không còn ai thì mới tiếp tục vận chuyển cửu huyền linh công luyện hóa sức mạnh trong người nó sạch sẽ.
Không lâu sau, từ con sói xám rất khỏe mạnh, thân hình to lớn trước đó thì nơi kia chỉ còn lại một miếng da sói màu xám và một đống xương cốt.
Sau khi hấp thu sức mạnh của sói xám, Trịnh Sở xoay người đi về khách sạn.
Sáng hôm sau.
Trịnh Sở, Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn cùng ăn bữa sáng tại sảnh lớn khách sạn thì gặp lại Thạch Khoan và vợ hắn ta – Lam Hinh.
Thạch Khoan nhìn thấy mấy người Trịnh Sở, lòng cảm thấy không vui nổi rồi.
Nếu không phải vì hai cao thủ võ giả bên cạnh nói Tạ Thừa không đơn giản thì hắn ta đã sớm đánh mấy người đó rồi.
Tạ Tiểu Mẫn chán ghét nhìn Thạch Khoan, cô ta càng nhìn càng thấy khó chịu.
Ở thành phố Giang Nam, cô ta là ai kia chứ, biết bao nhiêu cậu ấm nhà giàu quyền quý đến nịnh bợ cô ta.
Thế mà vừa bước ra khỏi thành phố Giang Nam đã gặp phải loại người như Thạch Khoan, đúng là chẳng dễ chịu gì!
Tạ Thừa thấy cảm xúc của Tạ Tiểu Mẫn khác thường bèn trấn an cô ta để đối phương đừng suy nghĩ lung tung, gây chuyện ở bên ngoài thì nguy hiểm lắm.
Đợi cho mấy người Trịnh Sở ăn xong, về tới cửa khách sạn, họ gọi một chiếc taxi.