Chương 57: Cóc Ghẻ Đòi Ăn Thịt Thiên Nga
Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân rời đi, tự nhủ: “Những năm qua cô phải chịu khổ vì tôi, món nợ ở hang Vạn Thảo tôi nhất định phải đòi lại”.
Khi Trịnh Sở tự nói thầm với bản thân như vậy thì Tạ Thừa đã ngồi vào con Porsche màu đen, nói với tông sư: “Cậu Trịnh, cô chủ, giờ chúng ta đi chứ?”
Tạ Thừa rất xem thường Trịnh Sở, cảm thấy anh còn trẻ mà quá là kiêu căng.
Nếu không vì Tạ Bá Ngọc một mực yêu cầu ông ta phải chăm sóc cho Trịnh Sở thì ông ta còn lâu mới gọi Trịnh Sở là cậu Trịnh.
Trịnh Sở ừ một tiếng, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau.
Tạ Tiểu Mẫn lúc này vẫn còn đang ngây người, mãi đến khi Trịnh Sở lên xe thì mới vội vàng ngồi lên ghế lái phụ.
Tạ Thừa thấy Tạ Tiểu Mẫn có vẻ nhiều tâm sự, trong lòng đoán là Tạ Bá Ngọc muốn tác hợp Tạ Tiểu Mẫn với Trịnh Sở.
Tạ Tiểu Mẫn lại không muốn ở bên cạnh một người kiêu ngạo như Trịnh Sở nên mới thẫn thừ như thế.
Nghĩ vậy, Tạ Thừa âm thầm quyết định, phải tìm một cơ hội để nói chuyện này với Trịnh Sở, rằng có những thứ Trịnh Sở không thể trèo cao được.
Tạ Thừa khởi động con Porsche, rời khỏi thành phố Giang Nam với tốc độ nhanh nhất, đi về thành phố Thanh Nham.
Thành phố Thanh Nham cách Giang Nam rất xa, cho dù đi tốc độ nhanh nhất thì cũng phải mất một ngày.
Đến một giờ chiều, Tạ Thừa dừng lại một nhà hàng ở gần đường cao tốc.
Vì Tạ Tiểu Mẫn than đói, là quản gia của nhà họ Tạ thì ông ta không thể để cô chủ đói bụng hay chịu khổ được.
Trịnh Sở cũng không vội, đến lúc nào chẳng được.
Món nợ kia, đám người đó chạy không thoát.
Ba người đi vào nhà hàng, lập tức có nhân viên ân cần đưa vào phòng riêng.
Dù sao bọn họ cũng thấy Tạ Thừa lái con xe Porsche đen.
Đâu phải hạng người nào cũng lái được Porsche chứ, gia sản không đến mấy tỷ thì ai dám mua xe đắt vậy.
Khi Trịnh Sở vào phòng riêng xong thì nhân viên cầm thực đơn đến cho Tạ Thừa.
Trong mắt nhân viên thì Tạ Thừa chắc là ông nội đi đón các cháu.
Tạ Thừa cầm thực đơn, cẩn thận đưa cho Tạ Tiểu Mẫn, hòa khí nói: “Cô chủ, cô chọn đi”.
Tạ Tiểu Mẫn cầm menu, nhìn sang Trịnh Sở ở bên cạnh, nói: “Cho anh Trịnh gọi món đi”.
Tạ Thừa thấy Tạ Tiểu Mẫn nói vậy thì lập tức giận dữ.
Ông ta cho rằng Tạ Tiểu Mẫn đã mất hết ngạo khí của cô chủ ngày xưa, mà lại còn nhìn Trịnh Sở với ánh mắt đáng sợ.
Tạ Thừa kết luận rằng chắc chắn là Tạ Bá Ngọc muốn tác hợp Trịnh Sở nên Tạ Tiểu Mẫn mới như vậy.
Ông ta không thể để cho Tạ Tiểu Mẫn lấy loại người như Trịnh Sở được, quá là ô uế sự tôn quý của nhà họ Tạ.
Tạ Thừa nhíu mày, không đáp lại.
Ông ta phải nhanh chóng tìm thời cơ nói cho Trịnh Sở biết, hãy nhìn rõ thực tại đi, đừng tưởng có thể trèo cao được với thân phận này.
Trịnh Sở cầm menu, cũng không thấy có gì lạ.
Lúc còn ở tu tiên giới, lần nào đi ăn tôm hùm chả phượng với đám Tiên Tôn thì cũng đều là anh gọi món.
“Món này, món này và món này”, Trịnh Sở nhanh chóng chỉ mấy món trong menu rồi giao lại cho nhân viên.
Nhân viên xác nhận lại món rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi nhân viên đi, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, không ai mở miệng nói chuyện.
Tạ Tiểu Mẫn tâm sự trùng trùng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tạ Thừa thì muốn chờ ăn xong sẽ tìm Trịnh Sở nói chuyện.
Trịnh Sở ngồi yên trên ghế, chờ thức ăn lên.
“Cậu Trịnh, giờ đồ ăn còn chưa lên, chúng ta ra ngoài chút được không?”, Tạ Thừa nở nụ cười nhạt, nhìn Trịnh Sở.
Trịnh Sở nghe Tạ Thừa nói vậy thì biết là ông ta muốn nhắn nhủ gì mình.
Anh bình thản nói: “Được”.
Tạ Thừa nghe Trịnh Sở nói với vẻ thản nhiên như thế thì trong lòng càng tức hơn.
Ông ta cố kiềm chế lại cơn giận, cùng Trịnh Sở ra ngoài.
Trịnh Sở chậm rãi đi theo.
Tạ Tiểu Mẫn thấy bọn họ đi ra thì nói: “Nơi này lạ nước lạ cái, hai người đi nhanh rồi về”.
Bọn họ ra khỏi nhà hàng, đến bên cạnh một rừng cây nhỏ.
Tạ Thừa nhìn gương mặt đẹp trai của Trịnh Sở, nói: “Cậu Trịnh, tôi mong cậu hiểu được một số chuyện”.
“Sao?”, Trịnh Sở nhìn Tạ Thừa, không biết ông ta định nói gì với mình.
“Cậu không xứng với cô chủ nhà tôi đâu”, Tạ Thừa nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng cậu giữ đúng thái độ, đừng làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”.
Trịnh Sở nghe Tạ Thừa nói vậy thì sửng sốt.
Trong tu tiên giới, có vô số thánh nữ, thần nữ, tiên nữ đều muốn nhào vào lòng anh, thế mà bây giờ lại có người nói rằng anh đừng mơ tưởng đến Tạ Tiểu Mẫn, đừng có mơ hão.
Trịnh Sở nhìn gương mặt già nua của Tạ Thừa, bình thản nói: “Tôi không hứng thú với cô chủ nhà ông”.
“Đã vậy, tôi mong cậu nói được làm được”, Tạ Thừa nghiêm túc, giọng nói trầm trọng.
Trịnh Sở cười ha ha: “Tôi chưa bao giờ nói khoác cả”.
Trước kia, Trịnh Sở nói hôm nay muốn đồ long, dù là ai cũng không ngăn được.
Trịnh Sở nói muốn cứu cô gái nào bị vạn tộc Tinh Không truy sát, thì không ai dám ra tay.
Tạ Thừa thấy Trịnh Sở nhanh chóng đồng ý thì mỉm cười: “Đồ ăn chắc cũng đã lên rồi đấy, chúng ta về thôi”.
Nói xong, Tạ Thừa đi về phía phòng riêng.
.
Chương 58: Ra Ngoài Không Nên Đắc Tội Người KhácChỗ này lạ nước lạ cái, nhỡ Tạ Tiểu Mẫn gặp phải lưu manh thì ông ta biết ăn nói sao với Tạ Bá Ngọc.
Trịnh Sở nhẹ nhàng đi vào trong nhà hàng.
Bên trong phòng riêng.
Đồ ăn đã lên đủ, đều là món mà Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân chọn vào ba năm trước khi đến hang Vạn Cổ.
Trịnh Sở là người trọng tình, đây đều là món mà mẹ anh thích ăn khi bà còn sống.
Nghĩ đến mẹ, lửa giận trong lòng Trịnh Sở lại bùng lên. Anh thề rằng phải tìm ra lí do vì sao mẹ anh lại bị bệnh lạ đột ngột như thế và chết bất đắc kỳ tử như vậy.
Tạ Thừa thấy Trịnh Sở gọi cải trắng, củ cải, cá hấp.
Chỉ mỗi ba món này, không có canh, coi như ông ta ăn được thì Tạ Tiểu Mẫn quen ăn ngon cũng không ăn nổi ấy.
Tạ Thừa kết luận này Trịnh Sở là người sống khổ đã quen, lại không có tiền đồ, thích nằm mơ giữa ban ngày.
Tạ Thừa nhìn Trịnh Sở, thấy anh ăn ngon lành thì nghiêm túc nói: “Cậu Trịnh, món cậu chọn này cô chủ nhà tôi ăn không vô”.
“Vậy mọi người chọn món khác đi”, Trịnh Sở lãnh đạm nói. Có một số việc anh có thể bỏ qua, nhưng có những chuyện là điểm quan trọng của anh, không thể đụng vào.
Tạ Thừa cảm nhận được khí thế trên thân Trịnh Sở thay đổi, trên lưng bỗng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ông ta nhíu mày, đã chuẩn bị chiến đấu với Trịnh Sở.
Trong lòng Tạ Thừa, Trịnh Sở là người quá kém cỏi, không phải đối thủ của ông ta.
Tạ Tiểu Mẫn cảm nhận được điểm khác thường, sợ chọc giận Trịnh Sở, rước lấy rắc rối, bèn nói: “Bác Tạ, cháu thấy mấy món này được mà, lúc trước cháu cũng không có cơ hội được ăn thử”.
Vừa nói, cô ta vừa cầm đũa gắp đồ ăn một cách ngon miệng.
Tạ Thừa thấy vậy thì trừng mắt thật lớn.
Ông ta thầm than không ổn rồi, không lẽ Tạ Tiểu Mẫn đã rơi vào lưới tình với Trịnh Sở rồi sao.
Tạ Thừa chỉ có thể cầu nguyện rằng Trịnh Sở nói được làm được, không có ý đồ gì với cô chủ nhà mình.
Nếu không ông ta sẽ liều mạng với Trịnh Sở.
Ba người nhanh chóng ăn xong, định ra khỏi phòng.
Bọn họ vừa đi đến cửa, còn chưa chạm vào cửa phòng.
Thì một tiếng “bang” vang lên.
Cửa phòng riêng bị người dùng sức mở ra.
Một người mặc đồ thể thao, tóc húi cua, đeo kính gọng vàng, nhìn đồ ăn trên bàn thì chau mày, ánh mắt chứa vẻ ghét bỏ: “Chút đồ ăn rác này mà cũng khiến bọn này phải ở bên ngoài chờ? Đầu óc các người có vấn đề à?”
Thạch Khoan nhìn ba người Tạ Thừa, khó chịu nói: “Mất hứng thật, cho người nghèo vào ngồi phòng riêng mới hay chứ”.
Bên cạnh Thạch Khoan là một cô gái mặc đồ thể thao ngắn tay màu xanh lam, nhuộm tóc vàng màu xanh lam, áy náy nhìn ba người Trịnh Sở và nói: “Xin lỗi mọi người, tính chồng tôi như vậy, mong mọi người không chấp nhặt”.
Thạch Khoan nghe vợ mình nói vậy thì nhăn mày lại, cả giận nói: “Lam Hinh, tôi nói chuyện mà cô cũng dám chen vào?”
Lam Hinh có vẻ đã quen với tính khí thô lỗ này của Thạch Khoan, cười khan nói: “Ra ngoài thì không nên đắc tội người khác làm gì”.
Thạch Khoan nghe Lam Hinh nói vậy thì tát cô ấy một cái: “Tôi nói chuyện mà cô còn cãi? Ai cho cô can thiệp vào chuyện của tôi?”
Tạ Thừa nhìn Thạch Khoan nói chuyện với Lam Hinh, chau mày nhưng không mở miệng.
Dù sao cũng là việc riêng của người khác, ông ta không xen vào được.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn Thạch Khoan, bắt đầu bộc phát tính khí: “Tôi ghét nhất cái loại đàn ông đánh phụ nữ, cô ấy còn là vợ của anh nữa, lương tâm anh bị chó tha rồi à mà còn đánh vợ mình?”
“Liên quan đếch gì đến cô?”, Thạch Khoan nói, ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ: “Loại nghèo rớt, mau cút đi, thằng này còn có việc cần làm”.
Hắn ta nói chuyện xong thì nhìn nhân viên: “Mau dọn cái chỗ này cho tôi, tôi đang vội”.
Nhân viên thấy tính cách Thạch Khoan nóng nảy, bèn nói: “Xong ngay, xong ngay đây ạ”.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn Thạch Khoan, rất muốn tiến lên đánh cho hắn ta một trận.
Tạ Tiểu Mẫn ngứa mắt loại người này nhất, cảm thấy đây là loại cặn bã, không đánh một trận thì không nên người.
Khi Tạ Tiểu Mẫn định động thủ thì Tạ Thừa ngăn lại.
Tạ Thừa kéo Tạ Tiểu Mẫn ra khỏi phòng.
Như Lam Hinh kia nói, ra ngoài thì không nên gây sự, huống hồ đây còn là việc nhà người ta.
Trịnh Sở bình thản theo dõi rồi đi ra ngoài, coi như không thấy.
Trong tu tiên giới, Trịnh Sở đã nhìn quen chuyện ỷ mạnh hiếp yếu rồi.
Huống hồ là chuyện nhà người ta, ai mà biết bọn họ có quan hệ ra sao.
Sau khi Trịnh Sở ra khỏi nhà hàng thì thấy hai người đàn ông trung niên mặc đồ màu lam ngắn tay từ bên ngoài đi vào, đứng sau lưng Thạch Khoan.
Lúc đi ngang qua bọn họ, Trịnh Sở lẩm bẩm: “Có hai võ giả minh kính đi theo bảo vệ cơ đấy, tên này cũng biết sợ chết đấy chứ”.
Bên ngoài nhà hàng.
Tạ Tiểu Mẫn dẩu miệng, không phục nói với Tạ Thừa: “Bác Tạ, sao ban nãy bác lại cản cháu, cháu muốn tát vỡ mặt cái tên kia”.
Tạ Thừa nghiêm túc nói: “Cô chủ, sau lưng tên nhãi kia còn hai võ giả cảnh giới minh kính, gia thế không tầm thường, chúng ta đang đi cùng cậu Trịnh đến hang Vạn Thảo lấy thuốc, không cần rước thêm phiền phức không đáng có”.
Tạ Tiểu Mẫn nghe xong thì nuốt cơn giận này: “Lần sau đừng để cháu gặp hắn ta đơn độc, nếu không cháu sẽ đánh bể đầu hắn ta!”
Trịnh Sở vẫn yên lặng như cũ, thấy Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa lên xe rồi thì mình mới ngồi vào xe, tiến đến Thanh Nham.
Thời gian bất tri bất giác đã đến 6 giờ chiều.
Tạ Thừa lái con Porsche màu đen đến Thanh Nham.
Hang Vạn Thảo nằm trong núi sâu của Thanh Nham, đi ven đường gập ghềnh, xe không đi nổi, chỉ có thể đi bộ.
Tạ Thừa thấy trời đã tối, bèn tìm khách sạn 5 sao ở Thanh Nham, làm xong thủ tục thì vào phòng riêng của khách sạn để ăn cơm tối.