Trịnh Bất Phàm rút một chiếc hồ lô làm bằng ngọc màu xanh biếc từ trong ngực ra nhìn vào Trịnh Sở, hung ác nói: “Vốn muốn cho mày một cái chết thoải mái, không ngờ mày lại ương ngạnh như vậy, tao sẽ để cho mày chết từ từ”.

Thấy hồ lô màu xanh biếc trong tay Trịnh Bất Phàm, trên mặt Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường xuất hiện vẻ kinh hoàng.

Uy lực của chiếc hồ hô rất mạnh, hơn nữa nó đặc biệt chế tạo để nhắm vào người tu luyện thuật pháp.

Chỉ cần bị hồ lô ngọc thu vào sẽ bị nó từ từ ăn mòn bảy bảy bốn chín ngày.

Những người bị kẹt trong hồ lô ngọc sẽ tận mắt chứng kiến xương thịt của họ bị ăn mòn, hóa thành nước mủ rồi biến mất.

Khi mọi người trong gia tộc họ Trịnh nhìn thấy hồ lô ngọc này, họ đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng hồ lô ngọc của Trịnh Bất Phàm là mạnh nhất, cho dù Trịnh Sở có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chống lại.

Nhưng sức ảnh hưởng mà Trịnh Sở đem đến cho bọn họ quá lớn, có lẽ Trịnh Sở có thể chống lại hồ lô ngọc cũng không chừng.

Đương nhiên, cũng có một số cho rằng cho dù Trịnh Sở có mạnh đến đâu thì đối mặt với hồ lô ngọc cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Trịnh Sở nhìn vào hồ lô ngọc, nét mặt không những không hoảng sợ mà ngược lại còn nở nụ cười: “Thú vị đó, không ngờ nhà họ Trịnh còn có thứ đồ này”.

Anh ở giới tu tiên ba nghìn năm, đã được tiếp xúc với nhiều loại pháp bảo linh khí.

Bây giờ vừa thấy hồ lô ngọc, anh liền biết được công năng của nó.

Mặc dù so với pháp bảo linh khí mà trước đây Trịnh Sở sử dụng, hồ lô ngọc vẫn còn kém xa.

Nhưng ở trên trái đất này, công hiệu của hồ lô ngọc này vẫn đủ mạnh.

Thấy Trịnh Sở không lộ ra vẻ hoảng sợ mà còn nở nụ cười, Trịnh Bất Phàm hừ lạnh: “Nghịch tử, chết đi!”
Vừa dứt lời, ông ta liền ném hồ lô ngọc trong tay vào giữa không trung.

Khi ném lên không trung, hồ lô ngọc phát ra ánh sáng xanh đẹp mắt.

Vù vù vù!
Hồ lô ngọc phát ra từng đợt sóng âm chói tai, ngay sau đó liền xuất hiện một lực hút cực lớn, hút về phía Trịnh Sở.

Lực hút này mạnh đến mức hút hết các tòa kiến trúc xung quanh Trịnh Sở, nhưng cơ thể Trịnh Sở vẫn không di chuyển nửa bước.

Khi Trịnh Bất Phàm đang ngạc nhiên, Trịnh Sở đã giơ tay phải lên nắm lấy hồ lô ngọc lơ lửng giữa không trung.

Hồ lô ngọc vẫn đang hút mọi thứ một cách mãnh liệt thì lập tức dừng lại khi Trịnh Sở đưa tay ra, rơi vào tay Trịnh Sở.

“Chuyện này là thế nào!”, thấy pháp bảo linh khí hồ lô ngọc của mình bị Trịnh Sở cướp đoạt, vẻ mặt Trịnh Bất Phàm rất khó coi như thể vừa ăn phải rác vậy.

Trịnh Sở mang theo vẻ mặt bình thản, lạnh giọng nói: “Sử dụng pháp bảo linh khí trước mặt tôi, ông còn non quá”.

Vừa dứt lời, trước ánh mắt ngạc nhiên và sửng sốt của đám người có mặt, Trịnh Sở đã tấn công Trịnh Bất Phàm.

Ầm ầm.

Cơ thể Trịnh Bất Phàm như thể được làm từ đậu phụ vậy, trước ngực bị Trịnh Sở xuyên thủng.

Ngay sau đó Trịnh Sở nhấc chân phải lên đá vào hai tay Trịnh Bất Phàm.

Răng rắc.

Hai tay của Trịnh Bất Phàm như cành cây chết khô, gãy thành hai mảnh sau đó rơi xuống đất.

Vẻ mặt Trịnh Bất Phàm phức tạp, nhìn Trịnh Sở, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Ông ta là võ giả cảnh giới bán thần, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua cơ thể ông ta, hôm nay lại bị Trịnh Sở phá hủy như thể váng đậu phụ vậy.

Trên khóe miệng Trịnh Sở hiện lên nụ cười lạnh, anh nói với Trịnh Bất Phàm: “Xuống đó cùng mẹ tôi đi”.

Trong lúc nói, Trịnh Sở dùng tay phải đập vào ngực Trịnh Bất Phàm.

“A!”, trước khi chết, Trịnh Bất Phàm phẫn nộ rống lớn.

Ông ta không muốn chết sớm như vậy, càng không muốn chết trong tay Trịnh Sở.

Nhưng ông ta không có cách nào thay đổi cái kết, trái tim bị Trịnh Sở đánh trúng rồi nổ tung.

Thấy kết cục của Trịnh Bất Phàm, ba cao thủ liền tái mặt, nuốt nước bọt, nhìn Trịnh Sở rồi nói: "Chủ nhân, cậu chính là chủ nhân mới của chúng tôi”.

“Chúng tôi thề sống chết nguyện trung thành với cậu, mong cậu đừng giết chúng tôi”.

Ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường đã bị thủ đoạn của Trịnh Sở dọa cho sợ.

Đám người trong gia tộc nhà họ Trịnh không ngờ rằng Trịnh Sở lại mạnh như vậy, thực sự có thể gi3t chết Trịnh Bất Phàm.

Ban đầu bọn họ còn cho rằng cùng lắm thì Trịnh Sở chỉ có thể quyết đấu một trận ngang sức với Trịnh Bất Phàm mà thôi.

Trịnh Sở không thèm để ý tới lời của ba cao thủ kia, anh ra lệnh cho Trần Anh dẫn Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên vào trong biệt thự Trịnh Bất Phàm ở.

Sau khi Trịnh Sở ra lệnh cho Trần Anh, anh lạnh giọng nói: “Ba người vào cùng tôi”.

Vừa dứt lời, anh liền cất bước vào trong biệt thự nơi Trịnh Bất Phàm sống.

Anh đã sống trong nhà họ Trịnh Vân Châu nhiều năm, đương nhiên biết tòa nhà Trịnh Bất Phàm sống ở đâu.

Ánh mắt Trần Anh đờ đẫn, toàn thân phát ra khí tức hung hãn, nhưng sau khi nghe thấy lời của Trịnh Sở, cô ta liền vươn hai tay ra như một đứa trẻ ngoan ngoãn tóm Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên sống dở chết dở đang run cầm cập lên.

Thấy Trịnh Sở không giết mình mà lại kêu bọn họ cùng vào, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường cố nhịn đau, gằn ra môt nụ cười theo sau Trịnh Sở.

Dù sao thì sau khi Trịnh Bất Phàm chết, ngoại trừ Trịnh Sở ra, huyết mạch chính thống của nhà họ Trịnh cũng không còn ai nữa.

Hơn nữa, thực lực của Trịnh Sở rất mạnh, nếu lúc này bọn họ không ngoan ngoãn nịnh bợ lấy lòng Trịnh Sở, sau này chắc chắn sẽ không có được lợi ích gì, thậm chí còn có thể mất mạng.

Sau khi đám người Trịnh Sở, Trần Anh rời đi, biểu cảm cứng đờ của đám người trong gia tộc họ Trịnh đứng xung quanh mới tốt lên chút.

Bọn họ hàng vạn lần không ngờ rằng Trịnh Sở giết được cả Trịnh Bất Phàm, chuyện này quá chấn động.

Trong căn biệt thự sang trọng bậc nhất nơi Trịnh Bất Phàm sống, đồ đạc bên trong đều là những món đồ đắt tiền nhất.

Ngay cả một bộ sofa da tưởng chừng như bình thường cũng có giá hàng trăm ngàn tệ.

Trịnh Sở ngồi trên sô pha, nhìn vào Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đang sống dở chết dở, run rẩy và trông có vẻ yếu ớt.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play