“Cho dù Trịnh Sở có mạnh, có giỏi đến đâu đi chăng nữa, tuổi tác cũng chỉ dừng lại ở đó, ở tuổi này không thể đạt tới cảnh giới bán thần, thắng bại hôm nay đã định”.
Có người đã đưa ra kết luận rằng hôm nay Trịnh Sở chắc chắn sẽ bại dưới tay Trịnh Bất Phàm.
Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường rất phấn khích khi nhìn thấy thủ đoạn mà Trịnh Bất Phàm thi triển ra.
Trước đó bọn họ bị Trần Anh áp chế quá thảm hại, bị một cô gái ức hiếp như vậy, nếu truyền ra ngoài không biết sau này bọn họ lăn lộn ở Hoa Hạ kiểu gì.
Bọn họ mang theo ánh mắt hung hãn nhìn về phía Trần Anh, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn: “Trần Anh, hôm nay tôi sẽ khiến cô chết không được tử tế”.
Nhìn quả bóng nước mà Trịnh Bất Phàm dùng phương pháp của cảnh giới bán thần ngưng tụ lại, Trịnh Sở cười ha hả nói: “Trịnh Bất Phàm, có chút thủ đoạn này mà cũng muốn giết tôi à?”
Nghe thấy lời của Trịnh Sở, Trịnh Bất Phàm cho rằng Trịnh Sở còn trẻ thiếu hiểu biết, không biết cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối, tự cho mình là mạnh mẽ, là bất khả chiến bại.
Hôm nay ông ta nhất định phải xử tử Trịnh Sở, nếu không truyền ra ngoài, sau này ông ta không còn mặt mũi gì nữa.
Trịnh Bất Phàm đã quyết, hôm nay Trịnh Sở phải chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo của ông ta nhìn về phía quả bóng nước ngưng tụ giữa không trung.
Trong quả bóng nước đã ẩn chứa kha khá năng lượng, Trịnh Bất Phàm hô lớn: “Thủy cực đạn”.
Vừa dứt lời, có âm thanh sôi trào trong quả bóng nước, như thể nó vừa được nung ở nhiệt độ cao vậy.
Những người có mặt bao gồm cả ba cao thủ cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ quả bóng nước, cơ thể họ bất giác run lên.
Cỗ năng lượng này thực sự quá mạnh, cho dù bọn họ chỉ còn cách cảnh giới bán thần một chút, nhưng bọn họ vẫn phải đầu hàng trước cỗ sức mạnh này.
Nhìn sức mạnh phát ra từ quả bóng nước, khóe miệng Trịnh Sở dấy lên tia giễu cợt, anh cười nói: “Tôi cho ông ra tay trước đó”.
“Đồ nghịch tử không biết trời cao đất dày”, Trịnh Bất Phàm vừa dứt lời, quả bóng nước bắn về phía Trịnh Sở như thể sao băng.
Vẻ mặt Trịnh Sở rất bình tĩnh, thấy quả bóng nước to như quả bóng rổ càng ngày càng đến gần mình, anh duỗi tay phải ra, trên ngón tay trỏ xuất hiện một ngọn lửa u ám.
Thấy ngọn lửa trên ngón tay Trịnh Sở, Trịnh Bất Phàm cười ha hả nói: “Tao không cần quan tâm trong ba năm này mày có được sức mạnh gì, tao chỉ biết rằng hôm nay cuộc đời mày sẽ chấm hết”.
Lực tấn công của quả bóng nước nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chất năng lượng của nó rất mạnh mẽ, cho dù là Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng khi bị quả bóng nước này đập nhẹ vào cũng có thể khiến bọn họ biến thành đống thịt vụn.
Về phần Trịnh Sở, cho dù mạnh hơn ba cao thủ một chút, nhưng đến cuối cùng cũng phải chết.
Ngay lúc Trịnh Bất Phàm chuẩn bị giết Trịnh Sở rồi xử lý luôn kẻ phản bội Trần Anh thì ngọn lửa u ám trên đầu ngón tay Trịnh Sở quấn quanh quả bóng nước như thể con rắn nhỏ vậy.
Theo lẽ thường, một ngọn lửa nhỏ như vậy sẽ bị dập tắt khi tiếp xúc với bóng nước.
Huống hồ đây là quả bóng nước mà Trịnh Bất Phàm thi triển ra khi ông ta đã đạt tới cảnh giới bán thần, uy lực bên trong rất mạnh, cho dù ngọn lửa này phi thường đến đâu cũng sẽ bị dập tắt một cách dễ dàng.
Nhưng những gì diễn ra tiếp theo khiến đám người phải trừng mắt ra vì khó tin.
Khi con rắn lửa nhỏ được hình thành bởi ngọn lửa mờ ảo tiếp xúc với quả bóng nước do Trịnh Bất Phàm thi triển ra, nó không những không bị thiêu dụi, ngược lại còn quấn quanh lấy nhau.
Một lát sau, ngọn lửa đã bao trùm lên toàn bộ quả bóng.
Quả cầu nước ban đầu giờ đã biến thành quả cầu lửa bùng cháy với ngọn lửa mờ ảo.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Trịnh Bất Phàm có chút kinh ngạc, ông ta không ngờ thực lực của Trịnh Sở mạnh như vậy, cư nhiên có thể khiến ngọn lửa cuốn lấy quả bóng nước của ông ta.
Nhưng vậy thì đã sao chứ, quả bóng nước vẫn đang hung mãnh bắn về phía Trịnh Sở, chỉ cần đập trúng người, cuộc đời của Trịnh Sở sẽ kết thúc tại đây.
Lúc này trên khuôn mặt bình thản của Trịnh Sở lại nở một nụ cười, như thể anh đã đoán được hết suy nghĩ của Trịnh Bất Phàm.
“Phản công!”, Trịnh Sở vừa dứt lời, quả bóng nước bị bao quanh bởi ngọn lửa chỉ còn cách mặt Trịnh Sở 5cm bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, không thể tiếp tục tiến lên.
Ngay sau đó, quả bóng nước lao thẳng vào chỗ Trịnh Bất Phàm với tốc độ gấp trăm lần ban nãy như thể nó bị một cỗ lực khổng lồ đánh trúng vậy.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Bất Phàm không khỏi kinh ngạc, đúng lúc ông ta định chạy thì quả bóng nước đã ập tới.
Ầm ầm.
Bịch.
Quả bóng nước quấn trong ngọn lửa đập vào người Trịnh Bất Phàm, khiến ông ta ngã lộn ngược, máu tươi tràn ra từ trong miệng.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, vô cùng phẫn nộ nói: “Trịnh Sở, mày dám đả thương tao”.
Trịnh Bất Phàm không ngờ rằng năng lực của Trịnh Sở lại mạnh như vậy, đến cả chiêu thức của ông ta cũng bị Trịnh Sở phản kích lại.
Ông ta không tin, ở độ tuổi của Trịnh Sở có thể đạt tới cảnh giới thuật pháp chân nhân.
Dù sao thì tu luyện thuật pháp khó khăn hơn tu luyện võ đạo hàng trăm lần.
Trịnh Sở nhìn Trịnh Bất Phàm với vẻ mặt tái nhợt, lạnh giọng nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu”.
“Mày! ”, Trịnh Bất Phàm duỗi tay phải lau vết máu trên khóe miệng, cơ thể yếu ớt, căm phẫn gào thét: “Trịnh Sở, mày đang tự tìm đường chết!”
Thấy Trịnh Sở vậy mà lại có thể khiến một người đạt đến cảnh giới bán thần là Trịnh Bất Phàm bị thương, hơn nữa còn dùng chính chiêu thức của Trịnh Bất Phàm đánh lại ông ta, trên mặt ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường mang theo vẻ kinh hoàng và khó hiểu.
Đám người trong gia tộc nhà họ Trịnh người nào người nấy cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Bọn họ thực sự không hiểu nổi, trước đây Trịnh Sở chỉ là một kẻ vô dụng, còn chưa từng tu luyện võ đạo, rốt cuộc Trịnh Sở đã trải qua những gì.
Chỉ trong ba năm đã đạt tới cảnh giới thuật pháp chân nhân.
Cũng chỉ có cảnh giới thuật pháp chân nhân mới có thể dễ dàng đánh bại võ giả cảnh giới bán thần.
Lúc này Trịnh Bất Phàm đã sắp phát điên lên rồi, thấy mình không thể hạ gục được Trịnh Sở, ông ta trực tiếp dùng pháp bảo linh khí.
Những gia tộc như nhà ông ta đều có pháp bảo linh khí.
Nếu không sao có thể trở thành một gia tộc khổng lồ chứ.
.