Bữa tối được dọn lên chiếc bàn nhỏ, hai nhóc đã ngồi vào vị trí, tôi cũng đang chuẩn bị ngồi xuống ăn với các con thì tiếng gõ cửa kêu
Tôi hơi cau mày, sau đó nén cảm giác bức xúc ra ngoài cửa
Cửa mở, nụ cười của hắn như hoa tươi, khiến tôi thấy chán ngán
“Anh còn muốn gì nữa”
“Anh đưa em về nhà, đón con giúp em thế mà em lại 'vong ơn bội nghĩa', không mời anh ăn bữa cơm..đã thế lại còn cấm cửa anh” hắn dựa vào cửa nói....Nghe hắn nói mặt tôi nhăn nhó đi
Lúc tan làm tôi vừa đi đến nhà trẻ đón con thì xe hắn đã dừng trước mặt tôi, cười cười nói vu vơ
“Một là em lên xe, hai là tôi bế em lên xe...em chọn cái nào cũng được, nhưng tôi thích vế sau hơn’'
Đây có tính là uy hiếp hay không?
Sau đó tôi bảo hắn dừng xe ở bến xe buýt tôi sẽ tự đi đón tiểu thiên thần của mình, hắn không những không dừng xe mà phóng nhanh hơn, mặt bâng cua nói
“Một là nói tên nhà trẻ nơi hai đứa học, hai là anh không ngại cùng em đi khắp thành phố này đâu”
Cười cười mỉa mai nhìn hắn “Có vẻ anh thích con số nhỉ?”
Hắn chỉ cười, tôi chỉ biết ‘cung kính không bằng tuân lệnh’
“Đây là 200, anh tìm một nhà hàng dưới khu này mà ăn tối, tôi chỉ nấu đủ phần của ba mẹ con tôi’' tôi rút tiền đưa cho hắn
“Em muốn dùng 200 đuổi tôi đi, tôi giá bèo thế ư?' hắn nghi ngại nói
“Mẹ ơi, chúng ta có ăn không ạ’' Zi từ nhà chạy ra nói
“Con chào chú’' Zi cũng khá thân với hắn....điều này khiến tôi không vui vẻ một chút nào…
Hắn cười tinh ý sau đó lại gần ôm Zi bế lên nói
“Zi có mời chú ăn với không...mẹ ki bo quá không cho chú ăn’'
‘'Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không cho chú Nguỵ ăn ạ..'’ Zi hỏi tôi
“Ừ, giờ mẹ mới mời mà... Mời Giám Đốc vào nhà tôi ăn bữa cơm’' tôi nghiến răng nói
Thế là hắn 'vinh quang ' ngồi trên bàn ăn cùng ba mẹ con tôi
Tôi chỉ mải lo ăn và bón cho Bo ăn, còn hắn thì chỉ gắp cho tôi với Zi, chả biết hắn định vào ăn hay vào ngồi chơi nữa
Tôi chuyển ra khỏi nhà đã gần một tuần, mỗi tối anh đến thăm các con rất muộn, tất nhiên tôi không nói gì... Nhưng ngày nào anh cũng gợi ý đến chuyện tôi tha thứ cho anh. Tha thứ được không....Khi trái tim đã lạnh như băng
Kể cũng không biết nên vui hay buồn, từ lúc tôi chuyển ra ngoài hắn ngày nào cũng đưa tôi về, làm mọi người trong khu dân cư thi thoảng nói tôi có nhiều ‘người thân' thế.
————
Khi bữa cơm gần kết thúc, một tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi thấy da đầu giật giật vài cái, sau đó đứng lên đi ra mở cửa
“Em và con ăn chưa’' anh cầm theo một túi hoa quả, sau đó đưa cho tôi
“Đang ăn thôi,gần xong rồi’' tôi nhận lấy sau đó mang vào
Tôi mang hoa quả vào tủ lạnh xong quay ra phòng ăn cảm thấy không khí có vài phần rét.... rét run người
Hai người đàn ông, kẻ đứng, người ngồi hai mắt nhìn nhau mà sao có cảm giác đạn pháo chuẩn bị nổ …
Tôi đang không biết nên nói gì thì anh đã ngồi xuống cạnh Bo sau đó nói
“Xin chào, tôi là ‘chồng’ của Thanh Thanh” anh cười lạnh nhìn hắn đầy đắc ý, còn không quân nhấn mạnh địa vị của mình.
“Ồ! …..chào anh, tôi là người đàn ông của cô ấy…’ hắn cũng cười đáp lại
Tôi thấy hai nụ cười này còn khó nhìn hơn con ếch nó cười
Anh ăn chưa” tôi hỏi cho lịch sự, phá tan bầu không khí này.
“Chẳng phải đến ăn cơm vợ nấu sao” anh nắm tay tôi kéo tôi ngồi xuống cạnh anh, tôi i vội bỏ nhẹ tay ra khỏi bàn tay anh, sau đó ngồi sang phía sau Bo cũng là ngồi cạnh hắn với Zi
“Ồ, anh chưa ăn sao, Tiểu Thanh à em mau đi lấy bát đũa cho anh Quân đi này” hắn vỗ nhẹ vào tay tôi, tôi nhìn bàn ăn có cảm giác như đang ngồi trên một cuộc chiến ngầm...
Lúc tôi lấy thêm một cái bát và một đôi đũa thì trên bàn ăn như đang bàn chuyện gì sôi nổi
“Quân ày, anh có nghe câu nói ‘có không giữ mất đừng tìm’ hay chưa” hắn hỏi
Vậy anh nói xem rốt cuộc ai mới là người có không giữ mất đừng tìm” anh cũng đáp lại
“Chú ơi, có không giữ mất đừng tìm là gì ạ?” Zi hỏi hắn
“Là không biết trân trọng đó Zi, lại đây với Ba” anh vẫy con, nhưng Zi không lại gần mà nhóc chạy đến cạnh tôi
“Mẹ ơi, vậy chú với ba đều là có không giữ mất đừng tìm phải không ạ” Zi ngây ngô nói, tôi nghe con nói mà lòng vui vui
“Đúng thế Zi à, Zi của mẹ giỏi lắm’' tôi ôm con trở lại bàn ăn
“Sao em đi lấy bát mà lâu thế, làm Quân đợi mãi” hắn cười nói
“Thanh Thanh, món cá rất ngon, quả nhiên chỉ có vợ hiểu chồng” anh cười gắp miếng cá. Tôi nghe xong mà không nói nổi, chả qua là Bo nó thích ăn cá thôi mà.......
“Thanh Thanh,,trước đây em nói mỗi ngày sẽ nấu món canh rong biển cho anh ăn, anh không ngờ em vẫn giữ lời nói đó’' hắn cười yêu thương về phía tôi...mặt tôi lại đen hơn, chỉ là Zi thích ăn rong biển thôi mà....
Hai tên này có phải bị chập dây không nhỉ???
“Hai anh ăn xong chưa?” tôi cố nén bực mình nói, họ vào nhà tôi để nói đểu nhau đấy à.
‘'Chưa..'’ cả hai đồng thanh nói, sau đó lại quay ra lườm nhau.
Tôi đến lắc đầu
“Mẹ ơi, sao con có cảm giác cứ lạ lạ nhỉ, sao ba cứ nhìn chú Nguyj hoài vậy hả mẹ”
“Ba và chú đang trao đổi yêu thương qua ánh mắt đó Zi” tôi xoa tóc con nói
Và hai đôi mắt kia sắc lạnh bắn về phía tôi
“Tôi mà yêu anh ta, em rõ hơn ai hết” hắn cười lạnh
“Vợ à, chúng ta có con với nhau em vẫn còn nghi ngờ giới tính của anh à” anh cũng cười
Tôi thấy da đầu giật giật, miệng cười mà mặt cứng ngắc
“Mời hai người ra khỏi nhà tôi....”
Tôi lạnh lẽo nói, sau đó mở cửa động tác tiễn khách. Hai người đàn ông đó nhìn nhau rồi cả hai hừ một cái cùng nhau đi ra cửa
“Mai anh đến đón em” hắn đi qua tôi nói nhẹ, nhưng tất nhiên đủ để anh nghe thấy
“Mai anh đưa em và con đi chơi nhé”anh cũng cười nói
“Mai tôi bận rồi, mời hai người về cho” tôi nói
“Vậy về anh sẽ gọi cho em’' hắn nói rồi đi ra ngoài
“Thanh, em đừng lấy người đàn ông đó ra chọc anh, anh sẽ không để hắn thành tọa đâu” anh nói rồi cũng đi ra ngoàl
Căn nhà nhỏ bé của tôi rơi vào yên tĩnh, tôi thở nhẹ nhõm vào dọn dẹp và ôm hai thiên thần đi vào giấc mộng....
.Đúng là phát mệt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT