Ta nắm tay Giang Tầm đi đến tiền thính dùng để tiếp khách, trong lòng cũng hiếu kì dung mạo của phụ thân Giang Tầm. Ông ấy ghi hận phụ hoàng ta
trong lòng, có thể cũng cố ý nhằm vào ta hay không? Ngộ nhỡ nhìn ta
không vừa mắt muốn chặt tay ta thì làm sao bây giờ? Lại hứa hẹn với
Giang Tầm Người này không tốt chúng ta chém chết rồi đổi lại một nữ tử
trẻ tuổi xinh đẹp, Giang Tầm cũng đồng ý thì làm sao giờ?
normal>
normal>Ta có hơi khẩn trương khiến bắp chân cũng tê dại, ngượng ngịu không chịu đi tiếp.
normal>
normal>Giang Tầm quay đầu lại nhìn ta, buồn cười hỏi: Phu nhân đây là thế nào? Chân
đau? Hả? Hay là quỳ thủy đến nên đau bụng?
normal>
normal>Ta ứa ra mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: Hay là ta không đi xem phụ thân chàng nữa?
normal>
normal>Nàng dâu xấu còn phải gặp cha mẹ chồng, nàng không tránh được đâu.
normal>
normal>Chàng nói ta xấu.
normal>
normal>Ta không phải đang nói cái này...
normal>
normal>Chính là nói như vậy!
normal>
normal>Thế nàng có đi gặp phụ thân ta hay không?
normal>
normal>Ta sắp khóc lên: Phu quân, ta sợ.
normal>
normal>Giang Tầm thờ dài một hơi, có lẽ là cảm khái phu nhân của mình tại sao lại có thể nhát gan như vậy.
normal>
normal>Thế là hắn ngồi xổm xuống, ngoắc tay với ta: Tới đây, ta ôm nàng đi xem.
Ông ấy nếu như tổn thương nàng, ắt sẽ phải làm bị thương ta, như thế này có thể hài lòng rồi chứ?
normal>
normal>Ta cẩn thận chen vào ngực hắn, hỏi: Như thế này không ra thể thống gì đi?
normal>
normal>Giang Tầm cười lạnh: Nàng cho rằng nàng đóng cửa không gặp ông ấy thì có thể thống gì sao?
normal>
normal>Cũng đúng.
normal>
normal>Thế là ta được Giang Tầm ôm vào trong ngực, ngồi trên cánh tay hắn, được hắn một đường ôm đến ghế chủ vị.
normal>
normal>Rất nhanh đã có người vén rèm đi vào, lọt vào trong tầm mắt là một thanh
trường kiếm, chuôi kiếm còn có vết máu chưa lau(...)
normal>
normal>Người đó đi vào thêm vài bước thì thấy đấy là một người nam nhân mặc áo màu
đen, mày kiếm mắt sáng, so với Giang Tầm từng trải hơn, có vài phần
giống nhau, có lẽ chính là vị thống lĩnh kia.
normal>
normal>Giang Tầm tiến lên chắp tay nói: Bái kiến phụ thân đại nhân.
normal>
normal>Thống lĩnh đỡ hắn dậy nói: Con ta không cần đa lễ.
normal>
normal>Cha là đến tìm nương? Nương đang ở hậu viện, nhi tử đã để người trông coi nên lần này trốn không thoát.
normal>
normal>Rất tốt.
normal>
normal>Ta run lẩy bẩy, khoan đã, ta thấy cái gì đây? Hai con hồ ly đang thương lượng bán mẫu hậu đi?
normal>
normal>Không được, ta phải đi mật báo.
normal>
normal>Ta định lặng lẽ chạy trốn nhưng thống lĩnh nhanh chóng quét mắt tới khiến ta phải ngồi lại vào ghế...
normal>
normal>Được rồi, mẫu hậu, là ta có lỗi với người, ta dập đầu cho người.
normal>
normal>Thống lĩnh vừa muốn đi tìm mẫu hậu thì lương tâm Giang Tầm trỗi dậy, nói:
Nghe nương nói cha có mỹ thϊếp trong phủ. Việc này tuy là chuyện hậu
viện của cha, nhi tử không thể xen vào nhưng mà nhiều năm qua mẫu hậu ở
trong cung không dễ dàng...
normal>
normal>Thống lĩnh nhíu mày: Đợi đã, lúc nào thì trong phủ của vi phụ có mỹ thϊếp?
normal>
normal>Hử? Ta với Giang Tầm đều nhíu mày.
normal>
normal>Vậy lần này mẫu hậu chạy đến đây là làm gì?!
normal>
normal>Thống lĩnh vội ho một tiếng, rất xấu hổ nói: Nương con có thai nên món ăn trong phủ hơi thanh đạm chút.
normal>
normal>Hô hấp ta cứng lại, làm sao cũng không nghĩ tới nương trốn đi vì lý do
này. Nghĩ đến sức khỏe của thống lĩnh tốt, cùng với mẫu hậu hai người
tuổi tác cũng không khác mấy đều khoảng bốn mươi, vẫn còn có thể sinh.
normal>
normal>Cuối cùng, mẫu hậu bị thống lĩnh ôm trở về phủ. Hình tượng vô cùng cay mắt(1), lần này không còn lắm lời nữa.
normal>
normal>(1))Cay mắt: một thuật ngữ trên mạng chỉ những thứ không nên nhìn, không thể chịu đựng được khi nhìn thẳng.
normal>
normal>Trong đêm, Giang Tầm than thở nói: Vi phu lại có hơi hâm mộ phụ thân rồi.
normal>
normal>Ta đoán được sơ sơ hắn muốn nói gì, trở mình giả bộ ngủ thϊếp đi: Phu quân, ngủ, ngủ, ta buồn ngủ quá.
normal>
normal>Giang Tầm nghẹn ở cổ, nhất thời im lặng.
normal>
normal>Ngủ được một nửa, hắn vẫn cứ không nhịn được vỗ vỗ chân ta, hung ác nói:
Tiểu vô lương tâm, nàng cứ như vậy không muốn sinh con dưỡng cái cho ta
sao?
normal>
normal>Ta đang ngủ mơ mơ màng màng, giả vờ khóc hai tiếng nói: Đó là Quỷ môn
quan, mẫu hậu nói, nếu như không bước qua được thì sẽ chết ở đó.
normal>
normal>Giang Tầm nghe vậy thoáng cái im lặng.
normal>
normal>Ta tỉnh táo lại, quay người dựa vào trong ngực hắn. Trong phòng tối tăm mờ mịt, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở như có như không của Giang Tầm.
normal>
normal>Hồi lâu về sau, hắn đột nhiên ôm chặt ta nói: Vậy phu nhân không muốn sinh
thì không sinh nữa, ta cũng không đành lòng để nàng bước chân và Quỷ môn quan.
normal>
normal>Ta có chút cảm động vì Giang Tầm dịu dàng quan tâm ta đến thế.
normal>
normal>Nếu như sau nửa đêm hắn không có đột nhiên cao hứng ăn ta vào bụng thì ta có thể sẽ càng vui vẻ hơn.
normal>
normal>Ta ngủ một giấc đến khi nắng lên ba sào, sờ phía bên phải thì Giang Tầm đã không ở bên cạnh ta nữa. Ta hơi thất vọng, lúc Giang Tầm ở đây ta chê
hắn phiền nhưng nếu hắn không có ở đây ta lại rất nhớ, có lẽ đây chính
là tình yêu.
normal>
normal>Ta bên này mới hiểu thấu đáo chân lý tình yêu, bên kia Bạch Kha đã đến
báo: Hồi bẩm phu nhân, đây là quà sinh thần đại nhân chuẩn bị cho ngài.
normal>
normal>Ta mở cái hộp Bạch Kha đưa tới ra, bên trong là một cây trâm cài tóc, đầu trâm được khảm phỉ thúy sáng lấp lánh.
normal>
normal>Nếu là Giang Tầm mua cho ta, đương nhiên hắn cũng muốn nhìn ta đeo lên. Ta
rất hiểu cách bắt tâm trượng phu làm tù binh, thế là sai người trang
điểm cho ta, chọn vị trí bắt mắt nhất gài cây trâm này lên búi tóc.
normal>
normal>Ban đêm, sau khi Giang Tầm hạ triều đến gặp ta, quả nhiên rất mừng rỡ. Hắm
mím môi mỉm cười hỏi ta: Phu nhân có thích không?
normal>
normal>Thích lắm!
normal>
normal>Phu nhân có biết tặng trâm có ý nghĩa gì không?
normal>
normal>... Ta á khẩu không trả lời được, hơi xấu hổ, tha thứ cho ta không học thức, ta thật sự không biết.
normal>
normal>Nụ cười của Giang Tầm biến mất từng chút một, nói: Trâm chỉ có thể tặng cho chính thê.
normal>
normal>Ta bừng tỉnh đại ngộ:Nghĩa là không thể tặng cho thϊếp!
normal>
normal>Đạo lý ta cũng hiểu, nhưng hình như có chỗ chỗ nào đó tương đối kỳ lạ.
normal>
normal>... Giang Tầm không nói.
normal>
normal>Một lát sau hắn gọi người bưng thức ăn lên. Giang Tầm quả thật rất dụng
tâm, đồ ăn trên bàn đều là những món ta thích ăn nhất. Bởi vậy có thể
thấy được, bình thường lúc ta ăn uống không kiềm chế, cả quá trình chắc
chắn Giang Tầm đều nhìn ta chằm chằm, bằng không làm sao hắn biết món
nào ta ăn nhiều, món nào ta ăn ít chứ?
normal>
normal>Nghĩ như vậy lại thấy có chút xấu hổ.
normal>
normal>Cô nương gia ăn nhiều, thật ra cũng là một chuyện rất mất mặt.
normal>
normal>Cho nên tối nay, ta ăn rất cẩn thận vì muốn lưu lại cho Giang Tầm một ấn tượng tốt.
normal>
normal>Ăn được một nửa, Giang Tầm đột nhiên hỏi ta: Đồ ăn không hợp khẩu vị của phu nhân à?
normal>
normal>Ta khoát khoát tay: Không có không có, rất ngon miệng.
normal>
normal>Vậy vì sao thường ngày phu nhân ăn hai đĩa món thịt, hôm nay lại không ăn được nửa đĩa?
normal>
normal>... Con người ta có phải ngày thường quá mức hiền lương dễ bảo hay không,
cho nên để cho ngươi ảo giác là ta không có tự ái? Ta cũng sẽ ngượng
ngùng chứ bộ?!
normal>
normal>Giang Tầm không quá phản ứng với bộ dáng e lệ của ta, trực tiếp gọi đầu bếp
đến trách cứ: Lúc làm đồ ăn thế nhưng các ngươi lại dám lười biếng? Món
ăn không hợp khẩu vị của phu nhân, các ngươi còn tác dụng gì nữa?!
normal>
normal>Đám đầu bếp quỳ xuống, ta ngồi trên ghế mà cảm giác như ngồi trên bàn chông.
normal>
normal>Lúc như thế này, nếu ta không nói ra chân tướng thì Giang Tầm sẽ giận lây
sang đám đầu bếp, nhưng nếu nói ra sự thật ở trước mặt nhiều người như
vậy, mặt mũi của ta bị quăng mất càng lớn hơn.
normal>
normal>Cân nhắc hồi lâu, ta quyết định nói dối là tỳ vị khó chịu, muốn ói cho nên mới không ăn nhiều.
normal>
normal>Ta xấu hổ nói: Phu quân đừng trách bọn họ, đều là thϊếp thân sai. Tỳ vị
của ta không tốt, nhìn thấy thịt thì buồn nôn khó chịu, ăn không vô.
normal>
normal>Thật mẹ nó trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
normal>
normal>Không biết lời này đụng đến sợi thần kinh nào của Giang Tầm, hắn đột nhiên ôm ta vào trong ngực nói: Dấu hiệu như vậy đã bao lâu rồi?
normal>
normal>Khoảng hai ba ngày nay đi? Ta tiếp tục bịa đặt.
normal>
normal>Gọi đại phu đến bắt mạch cho phu nhân! Giang Tầm huyên náo chiến trận lớn hơn.
normal>
normal>Không bao lâu sau liền có đại phu bị Bạch Kha xách một đường vượt nóc băng tường, bỏ xuống trước mặt ta.
normal>
normal>Ta thở dài một hơi đau lòng thay cho đại phu.
normal>
normal>Hắn bắt mạch cho ta, đột nhiên nhíu mày nói: Sớm như vậy?
normal>
normal>Hử? Ta không hiểu.
normal>
normal>Giang Tầm mím môi hỏi: Có rồi à?
normal>
normal>Đại phu vuốt vuốt râu nói:Còn ít tháng, bình thường chẩn không ra. Nhưng theo ta thấy thì phu nhân quả thật có.
normal>
normal>Đợi đã, có rồi? Lão già này nói hươu nói vượn! Ta trợn mắt há mồm.
normal>
normal>Giang Tầm mừng rỡ như điên, phát tiền mừng cho toàn bộ người trong phủ, lại
ôm ta vào trong ngực tỉ mỉ tinh tế hôn lên mặt ta.
normal>
normal>Ta vẫn đang chìm trong sự hoảng hốt không thể thoát ra được, lúc này mới
sinh hoạt phu thê chỉ một tháng thế mà đã có rồi?!
normal>
normal>Chỉ có mình Giang Tầm vui vẻ, vành tai chạm tóc mai với ta, nói: Bây giờ
phu nhân chính là lớn nhất, phải chăm sóc tốt bào thai trong bụng. Đây
là con của ta với nàng, ta sẽ đích thân dạy nó kinh thư lễ nghĩa, nếu nó thích võ thì đưa đến chỗ phụ thân.
normal>
normal>Ta nhịn không được hỏi: Vậy nữ nhi thì sao?
normal>
normal>Cũng vậy, chỉ cần phu nhân sinh ta đều thích.
normal>
normal>... Cái thằng nhãi Giang Tầm này yêu cầu quá thấp.
normal>
normal>Ta khoan thai thở dài một hơi, vốn muốn làm một phen đại sự nhưng nào có
thể đoán được, bây giờ bị phu quân hài tử làm cho mệt mỏi, không có cách nào thi triển quyền cước.
normal>
normal>Nữ nhân chính là vất vả. Vừa phải nuôi sống gia đình, còn phải quan tâm
trượng phu. Ta sờ lên bụng không khỏi cảm thấy áp lực khá lớn.
normal>
normal>Trước kia mẫu hậu nói với ta, hài tử đều chui ra từ bụng, nếu nữ tử ở cữ tốt, vết sẹo trên bụng sẽ từ từ khép lại, nếu ở cữ không tốt thì sẽ lưu lại
một lỗ hổng lớn. Con cho rằng rốn dùng để làm gì? Chính là để hài tử từ
bên trong rốn chui ra ngoài.
normal>
normal>Đêm đó ta liền mơ thấy ác mộng. Ta mơ tới lúc ta lâm bồn, bà đỡ đột nhiên
mừng rỡ như điên: Chúc mừng phu nhân, đây là ngũ bào thai! Nghe vậy, ta ở trong mộng liền chết ngất.
normal>
Thời gian này thật sự là không có cách nào vượt qua! Ài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT