Qua mấy ngày, mẫu hậu đột nhiên đến thăm hỏi. Trên đầu bà đội đấu lạp có
phủ ba tầng sa thật dày, sau khi kiệu nhỏ với đỉnh màu nâu xanh đi vào
Giang phủ rồi mới dám cởi mũ gặp người.
normal;background:white>
normal;background:white>Ta vừa nhìn thấy mẫu hậu liền nhào tới, cọ mặt trong ngực bà nũng nịu: Nương, con rất nhớ người.
normal;background:white>
normal;background:white>Gọi mẫu hậu sẽ gây chuyện thị phi, ta cũng
không phải là kẻ ngu cho nên chỉ có thể đổi giọng gọi là nương.
normal;background:white>
normal;background:white>Sắc mặt Giang Tầm không tốt lắm, rất bình
tĩnh kéo ta lại, giọng nói lạnh như băng: Vô sự không đăng tam bảo điện, lại làm sao rồi?
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu ngượng ngùng cười một tiếng: Nương
chỉ là ra ngoài giải sầu một chút thôi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy
Giang phủ không phải là nơi khuê nữ ta đang sống sao? Cho nên quay lại
thăm một chút.
normal;background:white>
normal;background:white>Giang Tầm cười lạnh: Ồ? Mẫu thân đại nhân là người như vậy sao? Ta nhớ được lúc trước nương lại chẳng quan tâm mấy
với nhi tử, ngay cả sống chết cũng không để tâm, nào giống như là người
lưu luyến con cái đâu?
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu bị đâm trúng tâm sự lại khô khốc cười một tiếng.
normal;background:white>
normal;background:white>Giang Tầm lại không chịu bỏ qua như vậy,
không buông tha nói: Huống chi, cỗ kiệu đưa nương đến Giang phủ ở trên
đường nhưng lại chưa từng ngừng chân, trăm dặm khẩn cấp đi thẳng đến cửa Giang phủ, rõ ràng là đi tới chỗ này. Nếu không có chuyện muốn nhờ, vậy thì chỉ sợ là lánh nạn. Nương muốn tránh nạn gì chứ? Ngay cả phụ thân
cũng không cầu viện, ngược lại chạy tới trong phủ nhi tử nhiều năm không chung sống với nhau, e rằng chính là muốn mượn danh nghĩa thăm A Triêu
để tránh người. Người này...có lẽ chính là cha đi.
normal;background:white>
normal;background:white>Tâm tư mẫu hậu rất dễ đoán, nhìn thấy dáng
vẻ thoáng cái không nói gì của bà thì biết, Giang Tầm đều đoán đúng. Ta
suýt chút nữa lại bị mẫu hậu xem là vũ khí sử dụng, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó rồi.
normal;background:white>
normal;background:white>Ta sợ nhất bị người coi là đồ ngốc. Cho nên
lúc này, ta với Giang Tầm là đồng đội đứng trên cùng một chiến tuyến. Ta tránh ở phía sau hắn, thò khuôn mặt ra cảnh giác nhìn về phía mẫu hậu.
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu thấy cái cớ trước đó biên soạn vô
dụng, rốt cuộc cầm lấy khăn tay khóc, nước mắt rơi như mưa: Cũng do phụ
thân ngươi, hắn vậy mà lại nhận hai mỹ thϊếp nhà người ta đưa tới. Sớm
biết hắn là người như vậy, vi nương lúc trước nên đi tế cờ!
normal;background:white>
normal;background:white>Giang Tầm mím môi nói:Bây giờ đi tế cũng không muộn.
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu ngoảnh mặt làm ngơ, lau khô nước
mắt: Tóm lại, nương muốn ở lại trong phủ mấy ngày, thuận tiện chăm sóc A Triêu nhà ta.
normal;background:white>
normal;background:white>Ta điên cuồng gật đầu, lại chạy lên nắm chặt tay mẫu hậu nhảy lên, tỏ vẻ mừng rỡ.
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu trìu mến vuốt ve mặt của ta, giọng
nói nhỏ nhẹ: Ta nhớ nhất là A Triêu nhà ta, mới mấy ngày không gặp làm
sao lại bị A Tầm nuôi gầy đi rất nhiều, thật sự là chịu oan ức? Đến đây, cứ việc nói với nương.
normal;background:white>
normal;background:white>Ta lệ nóng doanh tròng, vừa muốn nhào vào
ngực mẫu hậu tìm kiếm ấm áp đã bị Giang Tầm túm ngược trở về, hắn cười
lạnh nói: Cha có lẽ không phải là loại người như vậy, việc này vẫn còn
chút nguyên nhân hậu quả chứ? Mẫu thân đại nhân tốt nhất là ăn ngay nói
thật, nếu không đừng trách nhi tử lòng dạ ác độc, đưa người ra khỏi phủ.
normal;background:white>
normal;background:white>Mẫu hậu lưu luyến không rời buông tay ta ra, nói: Khụ, cái này nói ra rất dài dòng.
normal;background:white>
normal;background:white>Nói ngắn gọn, sắp đến giờ cơm rồi, không thể giữ ngài ở lại dùng cơm, hiện tại nên xuất phủ rồi.
normal;background:white>
normal;background:white>Cha con muốn sinh thêm cho con một đệ đệ
nhưng chuyện kia rất tổn thương người, vi nương thật vất vả mới trốn ra
khỏi cung, còn chưa nhàn hạ được bao lâu lại phải đi một chuyến qua Quỷ
Môn quan, vẫn là miễn đi.
normal;background:white>
normal;background:white>Đến giờ cơm rồi, mời nương trở về đi.
normal;background:white>
normal;background:white>Vậy được rồi, ta nói thật. Nương lớn tuổi,
sau khi sinh không dưỡng tốt thân mình, ngộ nhỡ ở cữ làm không tốt khiến cho mập ra lại già đi, dung mạo của ta bị hủy thì được không bù nổi
mất. Cho nên ta cự tuyệt. Nào biết phụ thân ngươi giận dỗi, sang hôm sau đã nhận hai mỹ thϊếp vào phủ, mặc dù không biết dụng ý, nhưng đây chính là công khai muốn đánh mặt ta, ta làm sao có thể theo ý hắn? Lúc này
mới chạy tới đây.
normal;background:white>
normal;background:white>Ta thở dài, thật ra ta cũng có thể hiểu phụ
thân của Giang Tầm. Thê tử của mình bị cẩu hoàng đế đoạt đi, chiếm lấy
lâu như vậy, thật vất vả mới trở lại bên cạnh mình, coi như chuyện cũ
ông sẽ bỏ qua, nón xanh cũng thản nhiên đội, nhưng trong lòng khó tránh
khỏi có chút vướng mắc. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn có ý định sinh thêm một đứa con của riêng mình, phát tiết một chút oán khí của nhiều năm nay, đây
là lòng ham muốn chiếm hữu gây chuyện.
normal;background:white>
normal;background:white>Giang Tầm thở dài một hơi, đôi oan nghiệt này cũng đã từng tuổi này rồi còn đi giày vò nhau.
normal;background:white>
normal;background:white>Lúc này, đột nhiên Bạch Kha đến bẩm: Đại
nhân, bên ngoài phủ có người tự xưng là thống lĩnh của ngự lâm ám vệ,
muốn cầu kiến ngài.
normal;background:white>
normal;background:white>Giang Tầm đối với phụ thân có mấy phần kính trọng nên cố ý sửa sang lại áo mũ, nói: Mau mời.
normal;background:white>
normal;background:white>Ta oán thầm: « Thống lĩnh bá đạo bắt thê tử bỏ trốn », cái đề tài này chắc chắn rất hot!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT