Bên trong những gia đình quyền quý đều có một quy củ mặc định, những đại nha đầu mỹ mạo của các nữ trưởng bối đều là cho nhóm nam chủ tử trong phủ nuôi dưỡng.
Tình huống của Hàn nhị thiếu gia có chút đặc thù, hắn đã có chính thê, lại có ba thị thiếp, nha đầu hầu hạ lại càng là rất nhiều, dưới loại tình huống này, nếu hắn ở trước mặt Hàn lão phu nhân xin nha hoàn, về tình về lý cũng không thích hợp.
Nếu Hàn lão phu nhân cho, sẽ giống như là dung túng cho tôn tử tham hoa háo sắc, không để ý đến cảm nhận của đại tức phụ.
Hơn nữa hiện tại còn một tháng nữa mới qua ba năm tế thần của lão quốc công gia, cho dù là thông phòng cũng không thể an bài mù quáng như vậy.
Nhị thiếu gia cũng biết việc này cho nên hắn đánh chủ ý chậm chạp, cũng không trực tiếp nhắc tới Ngọc Đào, mà là mỗi ngày đều ở Phúc Hoa viện ngồi chơi vài canh giờ.
Mấy ngày trôi qua, Ngọc Đào không biết Hàn lão phu nhân có nhìn ra tâm tư của hắn ta hay không, dù sao hạ nhân của Phúc Hoa viện đều đùa giỡn nàng, để cho nàng ngày sau nếu phát đạt thì cũng đừng quên bọn họ.
Vốn dĩ Ngọc Đào còn có chút do dự đối với việc làm thông phòng, nhưng có Hàn nhị thiếu gia bức bách như vậy, nàng lập tức hạ quyết tâm.
Cũng không phải nàng tự cam chịu, chỉ là nhìn như thế nào thì việc lựa chọn Hàn Trọng Hoài đều tốt hơn.
Diện mạo thì không nói, tuy rằng Hàn nhị thiếu gia là con vợ cả, chống lưng so với Hàn Trọng Hoài dày hơn, nhưng rõ ràng trong tay Hàn Trọng Hoài lại có nhiều bạc hơn.
Nàng cũng không phải đi làm chính phòng, giá trị của nam nhân có bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là trong tay nam nhân có tiền hay không, tiền có tiêu được hay không.
Nam nhân có thể háo sắc nhưng không thể nghèo.
Đừng thấy mỗi ngày Hàn nhị thiếu gia đều đến Phúc Hoa viện điểm mão, cũng không thấy hắn thưởng cho người khác một đồng tiền nào, nhưng cho dù là như vậy thì bọn hạ nhân vẫn còn tranh nhau hầu hạ hắn, cũng không biết ý đồ là cái gì, sẽ không phải là bọn họ cho rằng cho dù Hàn nhị thiếu gia không thưởng tiền nhưng cũng có thể khiến cho Hàn nhị thiếu gia nhớ kỹ bọn họ, sau đó đề bạt bọn họ nhiều hơn.
Đáng tiếc loại chủ tử như Hàn Nhị thiếu gia, cũng sẽ không nhớ rõ ai rửa tay, lau giày cho hắn ta.
Liên tiếp mấy lần bị Hàn nhị thiếu gia ngăn cản, sờ soạng bàn tay, Ngọc Đào cố tình chọn một ngày mà tâm tình Hàn lão phu nhân không tồi, bóp chân cho bà ấy, giống như là nhớ tới cái gì đó, nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Đầu óc nô tỳ này! Nô tỳ cũng quên bẩm báo với lão phu nhân, Tứ thiếu gia nhận hạ lễ mừng sinh nhật mà lão phu nhân đưa là trong tình huống gì."
Lư hương thần thú ba chân mạ vàng được bỏ thêm đàn hương vào bên trong, mùi thuốc nhàn nhạt bằng gỗ theo sương khói tản ra bốn phía trong phòng, lão phu nhân dựa vào trên gối dựa chợp mắt, nghe được lời Ngọc Đào nói thì thoáng mở to mắt.
"Hoài ca nhi nói cái gì?"
Ngọc Đào không đề cập tới, Hàn lão phu nhân cũng đã sớm quên việc này.
Bà ấy sẽ không phí tâm nhớ đến sinh nhật của tiểu bối, mấy ngày nay đều là Tôn ma ma ghi nhớ, thời điểm không sai biệt lắm thì nhắc tới một miệng, nếu không phải là mấy người tôn tử mà lão phu nhân yêu quý kia, bình thường đều sẽ để cho đại nha đầu chọn mấy món hạ lễ từ trong khố phòng rồi đưa ra ngoài.
"Trong phủ sợ chỉ còn có lão phu nhân còn nhớ thương tới Tứ thiếu gia."
Ngọc Đào khẽ thở dài một tiếng, "Tứ thiếu gia nhận được hạ lễ của lão phu nhân không biết đã cao hứng bao nhiêu, còn cho nô tỳ tiền thưởng."
Lão phu nhân nhìn Ngọc Đào đang bóp chân bên cạnh, thấy nàng gắt gao nhíu mày, bộ dáng sầu đến không chịu nổi, cười nói: "Tiểu nha đầu ngươi, nhận được tiền thưởng còn than thở."
"Ngọc Đào là thay lão phu nhân đau lòng cho Tứ thiếu gia, lúc Ngọc Đào đến, bên cạnh Tứ thiếu gia một người hầu hạ cũng không có, một mình ngồi trong viện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì."
Nói xong, bàn tay của Ngọc Đào cũng không dừng lại, ngược lại càng thêm dụng tâm, ngón tay mềm mại mỗi một lần ấn đều đụng đến phần gân đau nhức của lão phu nhân, cố gắng suy nghĩ chuyện này ở dưới tình huống cực kỳ thoải mái.
"Làm sao bên người lại ngay cả người hầu hạ cũng không có."
Hàn Trọng Hoài là người động một chút sẽ đánh chết hạ nhân, lão phu nhân có nghe qua chuyện này, tuy rằng không thích nhưng cũng đáng thương hắn tuổi còn trẻ mà tiền đồ đã bị chặt đứt, trở thành phế nhân không thể đứng thẳng.
Hơn nữa mấy ngày nay liên tiếp mơ thấy lão quốc công gia, nghĩ Hàn Trọng Hoài là tôn tử mà ông ấy thích nhất khi còn sống, lão phu nhân thở dài: "Ra chiến trường để xây dựng tiền đồ, nói hủy là hủy, nếu hắn có thể thông minh như Thời ca nhi, vậy thì cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại."
Lời này cũng không phải là lời mà Ngọc Đào có thể nói tiếp.
Lại nói tiếp mặc dù Hàn Trọng Thời là nam chủ của cuốn sách này, nhưng mấy năm trước tất cả hào quang đều tập trung ở trên người Hàn Trọng Hoài, nhưng mà nam chủ thì trước sau vẫn là nam chủ, Hàn Trọng Hoài cũng bị tàn phế.
"Khó có được lúc ngươi chú ý tới những thứ này, là một đứa nhỏ ngoan." Lão phu nhân sờ sờ đầu Ngọc Đào, không muốn nàng hầu hạ, để cho nàng gọi Tôn ma ma vào cửa.
Thấy vẻ mặt ôn hòa của lão phu nhân, Ngọc Đào có loại dự cảm đây là lần cuối cùng bà ấy sờ đầu nàng, lúc này đây nàng sẽ thật sự rời đi lưu luyến không rời, mặc kệ chuyện này có thành hay không, chỉ sợ về sau ít khi nàng có thể nhìn thấy lão phu nhân nhìn mình như vậy.
Tôn ma ma vừa vào cửa, lão phu nhân liền mở miệng: "Vốn tưởng rằng nàng ta có thể lấy đại cục làm trọng, lại không nghĩ tới bên nặng bên nhẹ lợi hại như vậy, đây là muốn để cho người bên ngoài chê cười phủ Quốc công chúng ta sao!"
Lão phu nhân nói không đầu không đuôi, nhưng có thể khiến cho bà ấy nổi giận, Tôn ma ma không cần nghĩ nhiều cũng biết là do Hàn đại phu nhân, cũng chính là Quốc công phu nhân hiện tại.
Nhìn lão phu nhân tức giận, Tôn ma ma có chút kinh ngạc, bà ấy đã nhận hiếu kính của Ngọc Đào, cũng đã đáp ứng sẽ giúp Ngọc Đào nói chuyện, vốn định tìm cơ hội đề cập đến chuyện của Kỳ Lân viện, không nghĩ tới Ngọc Đào tự mình khơi mào lửa giận của lão phu nhân, hơn nữa tức giận này lại hướng về phía Hàn đại phu nhân.
Hiểu ngầm lão phu nhân đang tức giận cái gì, Tôn ma ma tiếp lời: "Tuổi tác của Tứ thiếu gia và Tam thiếu gia không sai biệt lắm, Tam thiếu gia là bởi vì cô nương Chu gia nên mới trì hoãn, nhưng chỗ Tứ thiếu gia lại vẫn chưa từng có động tĩnh gì."
Làm bà bà hiếm khi hài lòng với đại tức phụ, trước kia Hàn lão phu nhân cũng có chút bất mãn đối với đại tức phụ của mình, nghe được chuyện này lại càng cảm thấy cái chức đại tức phụ này không hề xứng đáng chút nào.
"Vốn dĩ lúc trước lão gia tử chọn hôn sự này cho đại nhi ta còn cảm thấy không xứng đáng..." Hàn lão phu nhân nhắc tới chuyện cũ thì không ngừng cảm thấy phiền lòng, đặc biệt khi nghĩ đến chuyện hiện giờ Hàn đại phu nhân đã là Quốc công phu nhân, chiếm mất vị trí ban đầu của bà ấy. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Tôn ma ma hầu hạ lão phu nhân đã lâu, nhìn thần sắc của lão phu nhân lập tức biết bà ấy đang nghĩ cái gì, vội vàng thở dài nói: "Năm đó khi lão phu nhân người làm chủ mẫu, làm sao có thể xảy ra sơ hở như vậy."
Càng nói lão phu nhân càng tức giận, vỗ giường: "Ngày mai gọi nàng ta đến Phúc Hoa viện, tâm nhãn của nàng ta như vậy, người bên ngoài không biết còn tưởng rằng thiếu gia của phủ Quốc công chúng ta kém cỏi đến nỗi ngay cả thê tử cũng không cưới được."
"Lão phu nhân, lão nô nói một câu, chỉ sợ ngày mai khi lão phu nhân người đề cập đến chuyện này, đại phu nhân sẽ nói rằng Tam thiếu gia còn chưa cưới thê tử, nào có chuyện ca ca còn chưa thành thân, đệ đệ đã cưới thê tử trước, hơn nữa bây giờ còn đang trong lúc hiếu kỳ."- đọc và nghe truyện trên app TYT
Tôn ma ma vừa nói, Hàn lão phu nhân ngẫm lại cũng đúng, nhưng ngày thường những chuyện nhỏ này không chú ý thì không sao cả, vừa chú ý lại không thể giải quyết được, trong lòng lão phu nhân giống như là mọc lên một cái gai.
"Nếu lão phu nhân không thích đại phu nhân đối xử lạnh nhạt với Tứ thiếu gia, không bằng xử lý mọi chuyện công bằng một chút."
Lão phu nhân nhìn Tôn ma ma, chờ lời nói tiếp theo của bà ấy.
Dưới ánh mắt của lão phu nhân, Tôn ma ma cười cười, cũng không có lừa gạt chuyện Ngọc Đào nhờ bà ấy nói: "Lão nô nói chuyện này, vẫn là bị nha đầu Ngọc Đào kia nhắc nhở, nàng có lòng phân ưu cho lão phu nhân, nói muốn đi đến Kỳ Lân viện."
"Ngọc Đào?"
Đường nét trên môi lão phu nhân hạ xuống nửa tấc, nghĩ đến chuyện của Hoài ca nhi cũng là do Ngọc Đào đề cập tới trước mặt bà ấy.
"Cũng không hẳn là như vậy, nàng ấy nhìn thấy Thanh Trúc đi đến chỗ Tam thiếu gia, chỗ Tứ thiếu gia lại vắng vẻ, nên lẩm bẩm với lão nô nói cái gì mà muốn xử lý sự việc công bằng, đau lòng cho Tứ thiếu gia."
Những lời này không đến mức làm cho sắc mặt lão phu nhân đại biến, nhưng từ vẻ mặt của bà ấy, có thể nhìn ra lão phu nhân không thích.
Không có chủ tử nào sẽ thích nha đầu quản mình làm việc.
Hoài ca nhi là đáng thương, nhưng Ngọc Đào lại là người gì, thế nhưng còn muốn quyết định thay cho bà ấy.
Vốn dĩ nói muốn tìm thông phòng cho Hàn Trọng Hoài, trong lúc nhất thời lão phu nhân còn không nỡ đem Ngọc Đào cho ra ngoài.
Hiện tại biết Ngọc Đào đầy bụng tâm kế, nghĩ đến vừa rồi chính mình còn sờ đầu nàng khen ngợi, trong lúc nhất thời trong lòng lão phu nhân tràn đầy chán ghét: "Nàng muốn đi thì để cho nàng đi."
Ngày hôm sau Ngọc Đào còn chưa vào phòng lão phu nhân đã bị Anh Lạc ngăn lại: "Lão phu nhân nói nơi này không cần tỷ hầu hạ."
Ngọc Đào nhìn Anh Lạc, nhìn thấy vẻ mặt đồng tình trên gương mặt trắng nõn của nàng ấy.
Anh Lạc là thân thích của Tôn ma ma, tin tức linh thông, biểu tình này của nàng ấy chứng tỏ đã biết cái gì từ chỗ của Tôn ma ma.
Chỉ là thân là một nha hoàn không nơi nương tựa, Ngọc Đào cảm thấy trên người mình có rất nhiều chỗ đáng thương, cũng không biết Anh Lạc đang đồng tình với chuyện gì.
Trên mặt Ngọc Đào xuất hiện một tia khủng hoảng: "Đây là làm sao vậy?"
Hai người cùng nhau ở Phúc Hoa viện nhiều năm như vậy nên vẫn có chút tình cảm, tuy rằng Anh Lạc muốn xem Ngọc Đào bị chê cười, nhưng thấy nàng như vậy thì vẫn hạ thấp giọng lộ ra chút tiếng gió cho Anh Lạc: "Chuyện ngươi muốn đã được như ý nguyện, nhưng mà lão phu nhân lại không thích ngươi như vậy."
Nghe nói như vậy Ngọc Đào lập tức hiểu.
Nàng nhờ Tôn ma ma hỗ trợ thật ra là mạo hiểm.
Tôn ma ma đã hầu hạ lão phu nhân từ khi bà ấy còn là một cô nương, chính là nha hoàn thiếp thân của lão phu nhân, đừng nói đến chuyện tình cảm của bà ấy cùng lão phu nhân như thế nào, chỉ nói nhiều năm như vậy bà ấy đi theo bên người lão phu nhân, có cái gì tốt mà chưa từng thấy qua, làm sao có thể bởi vì một khối vàng mà liền động tâm.
Đối với Tôn ma ma mà nói, mặc kệ nàng đi đến chỗ của thiếu gia nào cũng không sao cả, quan trọng là phân lượng của nàng trước mặt lão phu nhân.
Những chuyện này Ngọc Đào sớm đã nghĩ đến, Tôn ma ma sẽ giúp nàng nói chuyện, đồng thời cũng sẽ bán nàng, như vậy nếu nàng có thể đi thì đi, nếu không đi nàng cũng sẽ không thể lấy lòng lão phu nhân như trước kia, cũng sẽ không thể ngăn cản con đường của Anh Lạc.
Dù có thế nào đi nữa, Tôn ma ma cũng sẽ không có chỗ xấu, còn có thể biểu hiện lòng trung thành ở trước mặt lão phu nhân. Nhưng mà Ngọc Đào cũng hiểu rõ tính tình của lão phu nhân, cho dù lão phu nhân tức giận nhưng biết lòng của nàng không ở Phúc Hoa viện, cũng sẽ mặc kệ để cho nàng muốn đi đâu thì đi đó.
Giống như nguyên chủ thuận lợi đi đến nhị phòng vậy.
Ngọc Đào hoảng hốt trở về chỗ ở, ngủ trên giường một giấc chính là hai ngày, cả người ngủ đến mềm nhũn vô lực, cuối cùng lão phu nhân cũng gọi nàng.
Vào phòng, Ngọc Đào hành lễ xong cũng không dám ngẩng đầu, sợ sắc mặt mình quá tốt sẽ làm cho lão phu nhân nghi ngờ.
Lão phu nhân thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, biết là đã chấn nhiếp được nàng.
Vốn dĩ chủ tử đối với hạ nhân không có bao nhiêu tình cảm, tuy rằng ngày thường lão phu nhân không ít lần tươi cười đối với Ngọc Đào, nhưng lòng trung thành của Ngọc Đào xảy ra vấn đề, sai một lần thì tình cảm cũng không còn nữa.
"Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ qua, chỗ Hoài ca nhi thiếu người hầu hạ, ngày thường ngươi làm việc tỉ mỉ, xem như là biết hầu hạ người khác, vậy để cho ngươi đi đến đó."
Lão phu nhân dừng một chút, "Ngươi có nguyện ý không?"
Ngọc Đào run rẩy quỳ xuống, giọng nói run run: "Nô tỳ nguyện ý."
"Nếu đã nguyện ý, vậy qua buổi trưa liền thu thập đồ đạc đi qua đó, sau này phải tận tâm hầu hạ Hoài ca nhi, nếu chọc Hoài ca nhi mất hứng, ta cũng không giữ được ngươi."
Lão phu nhân nhìn về phía Tôn ma ma, Tôn ma ma tiến lên đưa cho Ngọc Đào một cái hộp gỗ khắc hình hoa lê: "Đây là hồng trang mà lão phu nhân ban cho ngươi, sau này ngươi ở bên cạnh Tứ thiếu gia phải dụng tâm làm việc, không nên phụ kỳ vọng của lão phu nhân đối với ngươi."
"Tạ lão phu nhân ban cho."
Ngọc Đào nâng mặt lên, nước mắt trong suốt, lúc quỳ thế nhưng trong mắt đã tích nước mắt.
Bộ dáng lê hoa đái vũ nhìn qua vô cùng đáng thương.
Tôn ma ma lấy vòng bạc trên cổ tay nhét cho nàng, ôn nhu nói: "Đây là tâm ý của ta."
Ngọc Đào cảm động rơi nước mắt, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng khối vàng nàng đưa ra đã không còn nữa, hiện tại xem ra ít nhất còn nhận lại được một chút.
Nàng liên tục quỳ dập ba cái với lão phu nhân: "Từ nhỏ nô tỳ đã hầu hạ ở Phúc Hoa viện, Phúc Hoa viện chính là gốc rễ của nô tỳ, lão phu nhân vĩnh viễn là chủ tử của nô tỳ, cho dù lão phu nhân không thích nô tỳ, ngày ngày trong lòng nô tỳ cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến lão phu nhân ít nhất một lần."
Ngọc Đào tình ý chân thành, trên mặt lão phu nhân thoáng động dung, nghĩ đến bộ dáng ngày thường nhu thuận của Ngọc Đào, đợi đến khi Ngọc Đào rời đi, trong tráp đã có thêm một đôi trâm vàng, cũng coi như không khiến cho nước mắt của Ngọc Đào chảy vô ích.
App TYT & Cá Voi team