Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Nhan Nhược Tuyết suy nghĩ rất rõ ràng.

Chỉ cần Doanh Tử Khâm không truy cứu chuyện này nữa, cô ta sẽ nói chuyện với h1iệu trưởng Trần Tuấn Tiên,

việc bảo lưu chờ xem xét của Nhan An Hòa có thể được hủy bỏ.

Nhan An Hòa là sinh viên kho0a y học, nếu trên hồ sơ có vết đen như vậy thì sẽ không tốt. Tuy rằng Nhan Nhược

Tuyết muốn để Nhan An Hòa gia nhập Đan Minh1, về sau ở lại giới cổ y.

Nhưng nói thế nào thì bọn họ cũng không phải người của giới cổ y, không thể cắt đứt liên l2ạc với thế giới bên

ngoài. Với hình phạt nghiêm khắc như vậy, thêm vào đó là tác phong nghiêm ngặt trước nay của Đại học Đế 6đô, e

rằng không có bệnh viện nào ở Đế đô chịu thuê cô ta.

Ôn Phong Miên không biết chuyện gì đã xảy ra ở trường Đại9 học Đế đô.

Nhưng ông hiểu rất rõ Doanh Tử Khâm, hiểu rõ tính cách lười biếng của cô, con bé lười đến nỗi bình thường nếu có

thể tránh đi bộ sẽ không đi bộ.

Nghe Nhan Nhược Tuyết nói như vậy, ánh mắt của Ôn Phong Miên trở nên lạnh hơn: “Xích mích nhỏ?”

“Không phải là xích mích nhỏ còn là cái gì?” Giọng điệu của Nhan Nhược Tuyết trở nên thiếu kiên nhẫn hơn một

chút: “Dữ liệu của thí nghiệm cuối cùng đã khôi phục, dự án hoạt động bình thường, con gái anh không bị ảnh

hưởng gì.”

“Quả thật An Hòa cũng có chỗ không đúng, tôi thay con bé nói lời xin lỗi. Như vậy đi, đến khi tôi lấy được vị trí

người thừa kế của nhà họ Kỷ, tôi sẽ không

Chỉ qua mấy lời nói này, Ôn Phong Miên đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Ông lấy điện thoại di động trong túi niêm phong ra và gọi điện trực tiếp đến trường Đại học Đế đô.

“Xin chào, hiệu trưởng Trần.” Ôn Phong Miên nói chuyện một cách điềm đạm: “Tôi là Ôn Phong Miên, bố của em

Doanh Tử Khâm.”

Cũng có giáo sư của Đại học Đế đô tham dự vào dự án thí nghiệm trên hòn đảo năm đó, Trần Tuấn Tiên đã vô cùng

ấn tượng về Ôn Phong Miên, ông còn từng rất thương tiếc về chuyện đã từng xảy ra.

Trần Tuấn Tiên rất kinh ngạc khi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Ôn Phong Miên: “Xin chào, xin chào, ông Ôn.”

Ôn Phong Miên nói: “Tôi muốn tìm hiểu thêm một chút về chuyện đã xảy ra ở trường ngày hôm nay.”

Nhan Nhược Tuyết nhìn thấy hành động của ông bèn nói tiếp: “Còn nói các người không so đo?”

Sau khi Ôn Phong Miên nghe Trần Tuấn Tiến thuật lại sự việc, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, bình tĩnh nói: “Cám ơn

quý trường học, tôi hy vọng sẽ thấy được thông báo này trên mạng.”

Nhan Nhược Tuyết không ngờ rằng cô ta sẽ nghe thấy một câu như vậy, sắc mặt thay đổi: “Trên mạng? Ông nói cái

gì?”

Thông báo nội bộ của khoa cũng đã làm tổn hại rất nhiều đến danh tiếng của Nhan An Hòa.

Còn muốn đăng lên mạng?

Hơn nữa, sinh viên của Đại học Đế đô đều biết Nhan An Hòa là cháu gái của cô ta, cô ta còn mặt mũi nào nữa đây?

Ôn Phong Miên không thèm để ý tới Nhan Nhược Tuyết, bổ sung thêm một câu: “Tôi không chấp nhận bất kỳ điều

kiện hòa giải nào.”

Ông có thể chịu uất ức, nhưng Doanh Tử Khâm thì không thể.

“Được, được lắm!” Nhan Nhược Tuyết tức đến xanh mặt: “Mấy ngày nữa chọn người thừa kế xong, tôi xem các

người còn kiêu ngạo thế nào.”

Cô ta lại nhìn về phía Kỷ Nhất Hàng: “Còn con gái của ông nữa, Kỷ Ly đúng không? Chỉ cần mang họ Kỷ, sau này

đều phải nghe lời của tôi.”

Nghe đến đó, Kỷ Nhất Hàng cười lạnh một tiếng.

Thậm chí ông ấy còn chẳng quan tâm đến phép lịch sự, thẳng tay đẩy Nhan Nhược Tuyết đi ra ngoài: “Cô cút ra

ngoài đi! Đến lúc đó, để xem ai phải ra khỏi nhà họ Kỷ!”

Nhan Nhược Tuyết là người khác họ, một khi bị trục xuất khỏi nhà họ Kỷ, tất cả những ký ức về các thí nghiệm của

nhà họ Ký đều sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn.

Nhan Nhược Tuyết tranh không kịp lại mang giày cao gót, trẹo chân ngã khuyu xuống đất.

Kỷ Nhất Hàng không để ý đến cô ta mà đóng cửa phòng thí nghiệm “rầm” một cái.

“Cô ta thật sự coi trọng mình quá rồi.” Kỷ Nhất Hàng vô cùng tức giận: “Nếu em về sớm một năm thì còn phải

chọn người thừa kế chắc?”

Năm đó, Ôn Phong Miên được biết đến là thiếu niên thiên tài số một trong giới nghiên cứu khoa học ở Đế đô.

Không ai sánh bằng, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ông mà thôi. Sau khi thí nghiệm trên đảo nhỏ thất bại, nhà

họ Kỷ cũng sa sút nhiều, phải chiêu mộ một lượng lớn nhân tài từ bên ngoài. Nhan Nhược Tuyết chính là một trong

số đó.

Nhan Nhược Tuyết có vị trí rất cao ở nhà họ Kỷ, cũng bởi vì cô ta đã gia nhập phòng thí nghiệm của Manuel, mặc

dù cô ta chỉ là một trong những trợ lý.

Nhưng Doanh Tử Khâm đã là nghiên cứu viên số một của phòng thí nghiệm Hickman. Cô ta mà bị được sao?

“Đừng nhắc tới chuyện này.” Ôn Phong Miên nhíu mày: “Em gọi điện cho Yểu Yểu trước đã, con bé này…”

Sau khi Doanh Tử Khâm từ thành phố Hộ trở về huyện Thanh Thủy đã có chút thay đổi.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp chuyện, cô đều tự mình gánh vác.

Ôn Thính Lan cũng thế, càng không nói gì cả.

Tính cách hai đứa nó rất giống nhau.

“Em gọi đi.” Kỷ Nhất Hàng gật đầu: “Tôi cũng phải nói với Tiểu Ly một tiếng. Thời gian này cứ ở lại ký túc xá,

trong Đại học Đế đô sẽ an toàn hơn.”

Ai biết người đàn bà điên Nhan Nhược Tuyết kia sẽ có thể gây ra chuyện gì.

Khi Doanh Tử Khâm nhận được cuộc gọi, cô đã vào trong giới cổ võ.

Phó Quân Thâm cử Vân Sơn đi theo cô, bọn họ cùng ở lại nhà họ Diệp.

Khu sân vườn mà cô ở lần trước, nhà họ Diệp vẫn giữ lại cho cô.

“Bố, con không sao đâu.” Doanh Tử Khâm nằm trên ghế xích đu bằng gỗ ngáp một cái: “Thật sự không sao đâu,

con cũng đã quen rồi.”

“Ý của bố là con có chuyện gì thì phải nhớ nói cho người nhà.” Ôn Phong Miên ho khan hai tiếng: “Con còn có

người nhà, biết chưa?”

Doanh Tử Khâm khựng lại: “Con biết mà.”

Cô im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng đáp: “Lần sau con nhất định sẽ nói.”

“Tốt hơn là không có lần sau.” Ôn Phong Miên thở dài: “Bố chỉ mong con bình an vô sự, không gặp nhiều sóng gió,

dù cho không có thành tựu gì cũng được.”

Không được giống như ông.

Doanh Tử Khâm lại im lặng lần nữa.

Cô nhớ tới lần trước trói An Nhu Cẩn vào bao tải mang đi, bà ta có nhắc đến những gì đã xảy ra hơn 20 năm trước

với ôn Phong Miên.

Cô từng hỏi ông một câu…

Nếu như có thể bắt đầu lại, ông sẽ chọn con đường nào?

Dù sao An Nhu Cẩn cũng là một trong những thủ phạm chính gây ra các rắc rối trong cuộc sống của Ôn Phong

Miên.

Cô vẫn luôn ghi nhớ câu trả lời của Ôn Phong Miên. Ông nói vẫn sẽ chọn con đường giống như vậy. Không phải vì

quãng thời gian ở cùng An Nhu Cần tốt đẹp tế nào mà là bởi ông không muốn bỏ lỡ con của mình.

Ông chấp nhận gánh chịu tất cả mọi đau khổ.

Doanh Tử Khâm nhìn lên bầu trời, lông mi khẽ động.

Có đôi khi chỉ là do cô đã quen với việc một mình.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên ba tiếng, phá vỡ sự im lặng, là tin nhắn WeChat.

[Tả Lê]: Thầy đã giúp em nộp bài luận văn cho Trung tâm Vật lý Quốc tế rồi, nhưng thời gian xét duyệt rất lâu, có

thể phải đợi đến năm sau.

[Tả Lê]: Đợi có kết quả, cấp hàm của em sẽ tăng, có thể thắng lên hàm giáo sư.

[Tả Lê]: Tử Khâm, thầy rất coi trọng em, cố lên nhé, cố gắng đóng góp cho xã hội. Thầy còn hai chủ đề nữa, hay là

em làm luôn nhé.

Doanh Tử Khâm đọc ba tin nhắn, lông mày nhướng lên.

Sau đó, tiện tay gửi một đường link sản phẩm dưỡng da mới nhất của bệnh viện Thiệu Nhân.

Sau hơn một năm, thương hiệu mỹ phẩm chăm sóc da Hoa Tưởng Dung trực thuộc bệnh viện Thiệu Nhân đã nổi

tiếng khắp cả nước.

Các sản phẩm như mặt nạ làm trắng da và dầu gội mọc tóc thực sự rất khó mua.

[Tả Lê]: …

[Tả Lê]: Tôi mua! Lấy mười bộ!

[Tả Lê]: [Chuyển khoản

Doanh Tử Khâm bấm nhận tiền.

Cô tắt điện thoại, khép áo khoác, ra khỏi khu nhà.

***

Bên kia.

Trong sân trường Đại học Để đồ.

Nhan An Hòa trở lại ký túc xá, thu dọn vali rồi đi xuống lầu. Khi đi đến trung tâm hoạt động thì gặp phải bạn cùng

phòng.

Nhan An Hòa lên tiếng bắt chuyện, nói rằng cô ta phải về nhà một chuyến.

“An Hòa, sao cậu lại đột nhiên xin nghỉ thế?” Bạn cùng phòng rất kinh ngạc: “Năm ba nhiều môn lắm, môn chuyên

ngành mà cậu cũng không học à?”

Nhất là các cuộc thi hàng năm của khoa y học đều khiến cho tất cả mọi người đau đầu.

Trước giờ vẫn luôn có một câu nói rằng, khuyên người ta học y, nhất định sẽ bị sét đánh.

“Tôi có chút việc.” Nhan An Hòa cười nhẹ: “Hơn nữa, môn chuyên ngành tớ đều biết rồi, không cần học nữa, các

cậu học đi, tớ mượn lại vở xem qua là được.”

Bạn cùng phòng hơi ngượng ngùng: “Cậu đúng là lợi hại.”

Có điều, cô ta đã quen với kiểu tài trí hơn người này của Nhan An Hòa nên không nói gì thêm.

Dù sao cũng chỉ là bạn cùng phòng không thân thiết lắm, khách sáo một chút.

Nhan An Hòa là hội trưởng hội sinh viên, quả thực có thể móc nối được không ít tài nguyên.

Cho đến giờ, bọn họ đều không muốn đắc tội với một kẻ tiểu nhân như Nhan An Hòa, nói không chừng một ngày

nào đó chính họ sẽ bị cô ta gây khó dễ, cướp mất bạn trai.

Nhan An Hòa cũng rất ưa thích kiểu nịnh nọt này, cô ta kéo vali đi ra ngoài.

Các sinh viên xung quanh lần lượt dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Nhan An Hòa, chỉ trỏ, tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhan An Hòa nhíu mày. Cô ta chưa từng phải nhận những ánh mắt như vậy.

Xảy ra chuyện gì thế?

“Nhan An Hòa, không phải là cậu xin nghỉ mà là bị đình chỉ học rồi đúng không?” Bạn cùng phòng giơ di động lên,

châm chọc: “Còn nói là xin phép nghỉ, hoành tráng quá!”

“Nhan An Hòa, cậu cũng có hôm nay à? Đây là ông trời mở mắt sao?”

Thật sự là hả hê lòng người.

Vẻ mặt Nhan An Hòa biến đổi: “Cậu nói cái gì?”

Đó là trang diễn đàn của trường Đại học Để đồ.

Hai bài viết nóng hổi vừa được đăng lên đã ghim trên đầu trang chủ của diễn đàn.

Phía sau còn có hai chữ “chính thức” màu đỏ.

Điều này đại biểu cho bài viết chính thức từ Đại học Đế đô.

[Thông báo về việc thu hồi chức vụ hội trưởng hội sinh viên của Nhan An Hòa

[Thông báo xử phạt đối với Nhan An Hòa của ban giám hiệu Đại học Đế đô và lãnh đạo khoa.]

Phía dưới còn có một bài viết khác,nhưng không có từ chính thứcởphía sau.

[Nhìn này,nhìn này,hoa khôi siêu cấp trà xanh họYcủa Đại học Đế đô,có rất nhiều hình ảnh,mấy người dùng dữ liệu di động cần

thận chút!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play