Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Tất cả chuyên ngành của Đại học Đế đô đều có trình độ chuyên môn rất khá, trong đó ba học viện lớn là mạnh nhất,

nhưng quả thực cũng1 có một vài sinh viên của ba học viện lớn tự cho mình hơn người một bậc.

Suy nghĩ này cũng không có gì đáng trách cả, dù sa0o thì điểm trúng tuyển ba học viện lớn cao hơn những chuyên

ngành khác những 15 điểm.

Nhan An Hòa vẫn luôn có cảm giác hơn 1người này.

Cô ta coi thường Lê Hàn cũng bởi năm nhất, Lê Hàn không phải sinh viên của ba học viện lớn, cuối cùng phải dựa

v2ào chuyển khoa để vào khoa máy vi tính.

Doanh Tử Khâm càng chẳng là cái thá gì. Sinh viên khoa sinh học căn bản là không th6ể so sánh được với khoa y

học bọn họ. Mà bây giờ nghe Trần Tuấn Tiên nói vậy, Nhan An Hòa bỗng ngẩng phắt lên.

Môi cô ta tr9ắng bệch, tựa như bị ai đó giáng cho một cú đấm.

Cô ta gần như không dám tin.

“Tất… tất cả các khoa?”

Tất cả các khoa là gì?

“Trường không sắp xếp cho em Doanh Tử Khâm vào khoa, viện nào.” Giọng nói của Trần Tuấn Tiên rất thản nhiên:

“Năng lực của em ấy thế nào, ban lãnh đạo chúng tôi và các giáo viên đều biết. Cố sắp xếp em ấy vào một khoa nào

đó ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em ấy.”

“Vì thế, em ấy muốn học cái gì thì học cái đấy, chúng tôi không cố ép.”

Đương nhiên, Trần Tuấn Tiên cũng không tiện nói ra chuyện như các giáo sư ở các khoa, viện điên cuồng giành cô

về bên mình cho bằng được.

Ông cũng không biết tại sao Đại học Đế đô phát triển rồi lại chia rẽ như vậy.

Trần Tuấn Tiên ngẩng lên nhìn thẳng vào Nhan An Hòa mặt mũi trắng bệch nhưng lại nói với Nhan Nhược Tuyết:

“Dựa theo những gì giáo sư Nhan nói, chúng tôi muốn bảo vệ danh dự của một thiên tài của tất cả các khoa mà xử

phạt nghiêm khắc với em Nhan An Hòa.”

Tai Nhan An Hòa ong lên.

Chẳng trách lúc ấy cô ta muốn dùng thân phận hội trưởng hội sinh viên để báo sai lầm của Doanh Tử Khâm lên

lãnh đạo khoa Doanh Tử Khâm lại đưa cô ta số điện thoại của hiệu trưởng

“Được, tất cả các khoa thì tất cả các khoa.” Nhan Nhược Tuyết miễn cưỡng chấp nhận nhưng cô ta vẫn không muốn

để cháu gái mình chịu kết quả này: “Tất nhiên An Hòa cũng có chỗ không đúng nhưng bảo lưu kết quả học tập để

trường xem xét thì nặng quá. Tôi không đồng ý.”

“Giáo sư Nhan Nhược Tuyết, xem ra cô chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.” Ngữ khí của Trần

Tuấn Tiên vẫn chậm rãi như cũ: “Thứ nhất, đây là dự án giao lưu giữa Đại học Đế đô và Đại học Turin.”

“Số liệu thí nghiệm bị xóa một các ác ý, thứ bị ảnh hưởng là địa vị của khoa y học Đại học Đế đô trên trường quốc tế

và danh dự, chữ tín của sinh viên các khoa, viện.”

Mặt Nhan An Hòa càng tái nhợt: “Hiệu trưởng, em không muốn để số liệu thí nghiệm…”

Số liệu thí nghiệm có bản viết tay nên bản điện tử có thể làm lại một cách nhanh chóng. Đến lúc ấy, ngoại trừ

Doanh Tử Khâm, các thành viên khác trong nhóm, bao gồm cô ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.

Trần Tuấn Tiên không quan tâm đến lời biện giải của cô ta, nặng nề ném văn kiện trong tay trên bàn: “Nhan An

Hòa học gì? Học khoa y!”

“Giáo sư Nhan Nhược Tuyết, tôi nói cho cô hay. Một người sẽ trở thành bác sĩ trong tương lai mà lại có hành vi như

thế này, ai sẽ yên tâm để em ấy làm việc?”

Sắc mặt Nhan Nhược Tuyết thay đổi, không thể nói được gì, vô cùng xấu hổ. Suýt nữa cô ta quên mất, nơi này là

Đại học Đế đô chứ không phải nhà họ Kỷ đầy âm mưu quỷ quyệt.

Nếu không điều tra ra được thì thôi nhưng trong tay Doanh Tử Khâm lại có video trích từ camera giám sát.

“Bảo lưu kết quả học tập để trường xem xét, đình chỉ tất cả hoạt động sinh viên.” Trần Tuấn Tiên không hề nể tình:

“Giáo sư Nhan Nhược Tuyết, cô cũng bận bịu với việc ở nhà họ Kỷ, về phần các tiết học của cô ở trường, tôi sẽ để

viện trưởng khoa sinh học chuyển cho các giáo sư khác dạy thay.”

Nhan Nhược Tuyết lạnh mặt đi ra, không hề dẫn theo Nhan An Hòa.

Nhan An Hòa đứng ở bên ngoài, khóe môi run rẩy, người cũng run lên bần bật. Cô ta cất lời: “Viện trưởng…”

“Tạm thời nghỉ học.” Viện trưởng triệt để thất vọng: “Doanh Tử Khâm không phải sinh viên khoa y, cũng không

cùng khóa với em, tại sao em lại làm vậy?”

Ông từng chứng kiến chuyện sinh viên đầu đá lẫn nhau vì suất học thẳng lên thạc sĩ, suất đi du học… những

chuyện như này có rất nhiều, năm nào cũng có người tố cáo.

Nhưng viện trưởng thực sự không thể hiểu nổi, Nhan An Hòa làm vậy thì được lợi ích gì?

Nhan An Hòa không nói gì.

Cô ta đứng nguyên tại chỗ, toát mồ hôi lạnh.

“Chức vụ của em bên hội sinh viên tạm thời sẽ giao cho phó hội trưởng đảm nhiệm, hội sinh viên sẽ bầu lại hội

trưởng.” Viện trưởng lại cất lời: “Mấy hôm tới đừng đến trường nữa.”

Nói xong, viện trưởng quay trở về văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa đi vào.

“Hiệu trưởng, chắc hẳn chuyện này có liên quan đến tranh đấu ở nhà họ Kỷ.” Ông cau mày: “Những ảnh hưởng

đến Đại học Đế đô chúng ta thì rất không hay.”

Họ cũng biết nhà họ Kỷ bắt đầu tuyển chọn người kế thừa rồi. Tranh đấu ở nhà họ Kỳ quả thực là rất bẩn thỉu,

không từ thủ đoạn.

Nhan An Hòa là cháu của Nhan Nhược Tuyết, cũng nhiễm thói xấu của nhà họ Kỷ.

“Tôi biết, tôi sẽ nói chuyện với nhà họ Kỷ.” Trần Tuấn Tiên chậm rãi gật đầu: “Nhà họ Kỷ thế nào, Đại học Đế đô

không quản, nhưng sinh viên của chúng ta không được chịu ấm ức.”

Buổi chiều.

Sau khi Doanh Tử Khâm, Trần Khởi và hai thành viên khác trong nhóm cùng nhóm sinh viên của Đại học Turin bàn

giao báo cáo thí nghiệm xong xuôi, dự án giao lưu chính thức kết thúc.

Tiến sĩ Norah bận nhiều việc nên không thể ở lại nước Hoa quá lâu. Vì thế cô ấy lại mời Doanh Tử Khâm một lần

nữa rồi mang theo chút tiếc nuối lên máy bay.

Dự án giao lưu lần này rất thuận lợi, giáo sư Cốc vui mừng, mời bốn người đi ăn.

“Em không đi đâu.” Doanh Tử Khâm từ chối khéo: “Em với bạn trai đã hẹn với nhau rồi.”

Đương nhiên giáo sư Cốc sẽ không làm phiền cuộc sống của thanh niên. Ông gật đầu: “Vậy được, em mau đi đi.”

Doanh Tử Khâm gật đầu, đi đến phía trước đợi xe.

Không bao lâu sau, một chiếc Maserati dừng lại.

Cửa xe mở ra, Doanh Tử Khâm lên xe.

Các thành viên trong nhóm còn chưa đi, thấy cảnh này, một người trong nhóm tò mò: “Mọi người thấy bạn trai của

em Doanh chưa?”

Trần Khởi ngẩn người, lắc đầu: “Không nhận ra, chỉ thấy một người đàn ông thôi.”

Nói như không nói.

Trên xe.

Phó Quân Thâm xoè tay ta, trong lòng bàn tay có hai cái kẹo pha lê: “Vị vải và vị chanh, em ăn cái nào?”

Doanh Tử Khâm không nghĩ nhiều, cầm một viên lên: “Vị vải vậy.”

Gu ăn kẹo của cô và Ôn Thính Lan giống nhau.

Doanh Tử Khâm vừa ăn kẹo, eo cô bỗng bị siết chặt.

Môi bị nhẹ nhàng cắn một cái.

Nụ hôn của Phó Quân Thâm vẫn luôn nhẹ nhàng, chậm rãi, không có tính áp bách, mang đến sự dịu dàng có thể

khiến người ta chìm đắm trong đó.

Bàn tay đặt lên eo cô, càng hôn càng sâu, hoàn toàn chìm đắm.

Lát sau, Phó Quân Thẩm mới ngừng lại.

Mỗi cô gái căng bóng, đỏ ửng quyến rũ.

Phó Quân Thâm rũ mắt, con ngươi màu hổ phách nhạt lấp lánh, giọng anh trầm trầm pha lẫn ý cười: “Vị vải khá

ngọt đấy.”

Doanh Tử Khâm chậm rãi hít thở.

Sau đó liếc anh một cái, ném viên kẹo còn lại vào người anh, mặt vô cảm: “Anh ăn vị chanh thì hơn.”

“Ừm, nghe em, lầm sau ăn vị chanh.” Phó Quân Thâm hỏi: “Đến giới cổ võ?”

“Ừm.” Doanh Tử Khâm ngáp, nhắm mắt lại, tựa vào anh: “Em còn chưa đến liên minh võ đạo.”

Cô vào giới cổ võ mấy lần, nhưng thời gian ở lại đều không dài.

Hiện giờ giới cổ võ đang rất hỗn loạn, cô phải tự mình thăm dò rõ ràng.

“Được, anh đưa em đến nhà họ Diệp.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Vân Sơn đi theo em, nếu cần em cứu cậu ta,

em cứ vứt cậu ta lại là được.”

Doanh Tử Khâm hơi nhướn mày: “Trưởng quan, chắc chắn anh rất tốn thuộc hạ nhỉ?”

“Cũng bình thường.” Phó Quân Thâm nói rồi nghe điện thoại.

Mười mấy giây sau, anh cúp máy, nghiêng đầu nói: “Nhiếp Diệc bảo chúng ta qua đó một chuyến.”

****

Đội Nhất Tự đã hoàn thành việc tuyển thành viên mới trong năm nay. Hai mươi thành viên đội dự bị bao gồm cả

Ninh Vũ Trạch đều đã là thành viên chính thức.

Sau khi là thành viên chính thức, Nhiếp Diệc sẽ cấp cho họ bảng tên.

Vào đội Nhất Tự phải tuyên thệ và giữ bí mật tất cả nhiệm vụ một cách nghiêm ngặt.

Hai mươi thành viên của đội dự bị mới vào này thực sự không thể ngờ được, người đứng đầu đội Nhất Tự là đại

thiếu gia nhà họ Nhiếp.

Dù Nhiếp Diệc có thoát ly khỏi nhà họ Nhiếp, có quan hệ này, cũng tạo dựng địa vị vững chắc cho nhà họ Nhiếp ở

Đế đô.

“Đây là thông tin của một số người anh chọn.” Nhiếp Diệc đưa một tập tài liệu qua: “Cậu xem xem có ai thích hợp

không, có thể đến IBI thử xem.”

Phó Quân Thâm nhận lấy, rất nhanh sau đó đã xem hết một lượt rồi rút ra vài tờ tài liệu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt

bàn: “Những người này.”

“Được.” Nhiếp Diệc sắp xếp số tài liệu còn lại, sau đó đưa những tài liệu mà Phó Quân Thâm chọn cho đội trưởng

đội một, để anh ta gửi đến trụ sở chính của IBI.

Phó Quân Thâm đứng dậy: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đưa cô gái nhà tôi đến giới cổ võ.”

“Có việc.” Vẻ mặt Nhiếp Diệc hơi ngưng lại: “Anh có một vấn đề.”

“Hỏi đi.”

“Dỗ dành bạn gái thế nào?”

“Hửm?” Phó Quân Thâm ngẩng đầu, mắt hoa đào hơi híp lại, bật cười: “Anh cũng có ngày hôm nay?”

Nhiếp Diệc mím môi: “Giúp đi.”

“Nói là anh nhớ cô ấy.” Phó Quân Thâm mở ra một câu trong điện thoại: “Câu này khá ổn, gửi qua thử xem.”

Nhiếp Diệc nhìn nhìn, trầm mặc trong chốc lát: “Được thật sao?”

“Tôi thì được.” Phó Quân Thâm thả lỏng cổ áo, nhướng mí mắt rồi cười: “Anh có được hay không thì tôi không

biết.”

Hồi đó anh hoàn toàn không nên hỏi Nhiếp Diệc cô gái 17, 18 tuổi thích gì.

Bởi vì EQ của người đàn ông này âm điểm.

Có điều may mà cuối cùng anh cũng không áp dụng đề xuất của Nhiếp Diệc.

Nếu không càng tán càng không đổ.

Nhiếp Diệc suy nghĩ một chút rồi vẫn làm theo lời của Phó Quân Thâm, gửi cho Lăng Miện Hề một câu.

“Hôm nay cũng rất nhớ em, khó mà tĩnh tâm được.”

Sau khi gửi tin nhắn xong, không hề nhảy ra dấu chấm than màu đỏ.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Nhiếp Diệc đặt tay lên môi, kiên nhẫn chờ đợi.

Sau đó nhận được bốn tin nhắn liên tiếp.

[Lăng Miên Hề]: [Kinh Kim cang.mp3]

[Lăng Miện Hề]: [Chú đại bi.mp3]

[Lăng Miện Hề]: [Nam mô A Di Đà Phật.mp3]

[Lăng Miện Hề]: Nghe thêm vài lần nữa để tĩnh tâm [Mỉm cười]

Đội trưởng đội hai và đội trưởng đội ba đứng bên cạnh hóng hớt: “…”

Hình như sếp của họ không phải thảm bình thường đầu.

Phải đắc tội bạn gái đến mức độ nào chứ? Làm được tới nước này phải gọi là đỉnh lắm đấy.

Nhiếp Diệc ẩn đầu, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Đúng là không được.”

Phó Quân Thâm: “Phong ấn tu vi để cô ấy đánh.”

Nhiếp Diệc: “Anh không phong ấn tu vi thì nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang cơ với cô ấy thôi.”

Dù sao bố mẹ Nhiếp Diệc cũng không phải là cổ võ giả. Hắn có thiên phú cổ vũ, tình huống hơi giống với Ôn

Phong Miên, không biết là di truyền cách mấy đời.

Lăng Miện Hề là một ngoại lệ của giới cổ võ, thiên phú cổ võ của bố mẹ cô ấy chỉ ở mức bình thường.

Cô ấy lại là con gái, tu luyện cổ võ khó hơn con trai. Nhưng dù là vậy, tu vi cổ vũ của cô ấy vẫn đứng hàng đầu

trong những người đồng trang lứa.

Nhà họ Tạ luôn muốn bắt Lăng Hề Miên, một mặt khác là để nghiên cứu xem xem có phải cô bị đột biến gen không.

Phó Quân Thâm đứng dậy, không nhanh không chậm nói: “Còn có một cách.”

Nhiếp Diệc ngẩng đầu: “Hửm?”

“Anh có thể để cô ấy tìm bạn trai khác, như vậy sẽ không có những chuyện này nữa.”

***

Một bên khác.

Nhà họ Kỷ.

Ôn Phong Miên và Kỷ Nhất Hàng đều đang ở phòng thí nghiệm.

Giới cổ vũ rất lớn, gia tộc như nhà họ Kỷ hoàn toàn không tiếp xúc được với Tư Pháp đường.

Trưởng lão và các hộ pháp của Tư Pháp đường cũng sẽ không quan tâm đến nhà họ Kỷ, càng đừng nói đến nhà họ

Kỷ ở Đế đô. Vì thế, họ cũng không biết Ôn Phong Miên và nhà họ Kỷ còn có quan hệ với nhau.

“Đúng rồi, Phong Miên. Anh đã rửa ảnh của Tiểu Ly và Tử Khâm lúc tập quân sự rồi.” Kỷ Nhất Hàng ngồi xuống,

đặt một túi ảnh lên bàn: “Cho em một phần.”

Ôn Phong Miên mở ra, xem từng tấm ảnh một.

Cô gái trong ảnh mặc đồ quân sự, mày mắt như họa.

Khí chất tỏa ra lúc cầm súng, đẹp đến rung động lòng người.

Ánh mắt Ôn Phong Miên trở nên dịu dàng. May mà bây giờ cho dù là Doanh Tử Khâm hay Ôn Thính Lan, đứa con

nào của ông cũng đều sống rất tốt. Ông hoàn toàn có thể yên tâm rồi.

Lúc này tiếng gõ cửa phòng thí nghiệm vang lên, người đó là trợ lý: “Tiên sinh, cô Nhan Nhược Tuyết đến, bảo là

có việc tìm hai người.”

Kỷ Nhất Hàng cau mày: “Nhan Nhược Tuyết?”

Sắp đến cuộc tranh đoạt vị trí người thừa kế, Nhan Nhược Tuyết và họ hoàn toàn đứng ở phía đối lập, sao lúc này

cô ta lại đến tìm họ?

Sẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.

“Cho cô ta vào đi.” Ôn Phong Miên hờ hững nói: “Nghe xem là chuyện gì.”

Kỳ Nhất Hàng chuyển lời dặn dò cho trợ lý.

Phòng thí nghiệm của họ đã thăng cấp thành cấpS,dù là Nhan Nhược Tuyết cũng không thể tự tiện xông vào.

Rất nhanh sau đó,Nhan Nhược Tuyết đã bước vào.

“Vốn dĩ tôi không muốn đến đâu.”Nhan Nhược Tuyết lạnh nhạt nói.Cô ta nhìn Ôn Phong Miên:“Nhưng cũng hết cách,An Hòa và

con gái ông xảy ra chút xích mích nhỏ.Ông đi nói với con gái ông một tiếng,chuyện này kết thúcởđây thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play