Chỉ có gia chủ mới có thể sai bảo đội trưởng đội hộ vệ đích thân ra tay.

Chủ mưu của chuyện này chính là gia chủ nhà họ Dư.

Nhiếp Diệ3c biết y thuật của Doanh Tử Khâm rất cao siêu, cho nên sau khi nhận được tình báo, anh ta đã đến giới

cổ võ trước một bước.

Ông cụ Nhiếp nắm1 chặt tay vịn ghế, tường thuật lại một lượt chuyện xảy ra ngày hôm qua, trầm giọng nói:

“Chuyện này, nhà họ Lâm cũng không thoát khỏi có liên quan!”9

Sao có thể trùng hợp như vậy được, quản gia Lâm vừa đến một chuyến thì Nhiếp Triều đã bị người của nhà họ Du

đả thương?

“Nhà họ Lâm3” Phó Quân Thâm không ngờ còn có chi tiết này, đôi mắt đào hoa của anh hơi nheo lại: “Lại là nhà

họ Lâm”

Nhà họ Lâm là một trong ba gia tộc 8lớn của giới cổ võ, đạp trên đầu nhà họ Lăng một bậc, càng không phải thứ mà

nhà họ Dư có thể so bì được. Đừng nói là nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục, cho dù là hai gia tộc lớn còn lại của giới cổ võ

cũng sẽ không đối đầu trực diện với nhà họ Lâm.

Nhất là khi trong nhà họ Lâm xuất hiện một Lâm Thanh Gia.

Cho nên ở giới cổ võ, quan hệ của nhà họ Lâm với mấy thế gia cổ y là tốt nhất. Khí thế của nhà họ Lâm cũng là

thịnh vượng nhất, hai nhà còn lại đều phải tránh đối đầu trực diện.

“Đến nhà họ Dư trước, rồi đến nhà họ Lâm sau” Phó Quân Thâm không hút thuốc nhưng vẫn chậm một điều.

Ánh lửa phản chiếu trong đồng tử màu hổ phách nhạt của anh, lạnh lẽo như băng.

Anh thản nhiên nói: “Điều tra tiếp đi, xem chuyện này còn liên quan đến ai, không được bỏ sót một kẻ nào”

Phó Quân Thâm cũng đoán được, mục đích của nhà họ Dư là nhắm vào viên thuốc kia, nói chính xác hơn là nhắm

vào Doanh Tử Khâm.

Nhà họ Lâm thì khá giảo hoạt, không chọn cách chủ động ra tay, mà lại tiết lộ thông tin cho các gia tộc phụ thuộc.

Bất kể là đánh Nhiếp Triều trọng thương hay là nhắm vào Doanh Tử Khâm, thì đều giẫm vào giới hạn của anh.

Ông cụ Nhiếp lắc đầu, biểu cảm sa sút: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ”

Phó Quân Thầm nghe vậy chỉ khẽ cười một tiếng.

Anh dập điếu thuốc vừa châm xong, qua loa hờ hững nói: “Cháu cần gì chứng cứ?”

Nghe thấy câu này, cả người ông cụ Nhiếp run lên: “Cháu..”

Không sai.

Trong giới cổ võ, thực lực, mới là chứng cứ duy nhất.

“Giới cổ võ hành sự thể nào thì cứ làm theo quy tắc của giới cổ võ” Phó Quân Thâm cong môi, giọng nói vẫn dịu

dàng như cũ: “Ai làm anh em của cháu bị thương, thì nhất định phải trả giá”

Trong giới cổ vẽ tranh đấu liên miên, ngày nào cũng có những cuộc chiến sinh tử, tháng nào cũng có gia tộc diệt

vong, người chết là chuyện rất bình thường.

Có lúc sự va chạm giữa các gia tộc lớn còn tàn khốc hơn cả chiến tranh thời cổ đại.

Cũng chính vì hoàn cảnh như vậy, mới khiến phần lớn cổ võ giả hình thành tính cách tàn nhẫn, hoành hành phách

lối.

Sinh mệnh trong mắt rất nhiều cổ võ giả chẳng đáng một xu.

Ông cụ Nhiếp cảm thấy may mắn là Nhiếp Triều ở trong giới cổ võ lâu như vậy mà tính cách vẫn không hề nghiêng

lệch.

Một bên khác, Doanh Tử Khâm nghỉ ngơi mấy phút xong đứng dậy: “Cùng đi nhé”

“Yêu Yểu, nghe lời, em vừa mới mất sức, cứ ở lại đây đợi đi” Ánh mắt Phó Quân Thâm tối sầm: “Chuyện này cứ để

anh giải quyết”

“Em không đánh nhau” Doanh Tử Khâm điềm đạm nói: “Em đi đưa thuốc cho bọn họ.” Vẻ mặt của Phó Quân

Thâm hơi khựng lại, chợt hiểu ra suy nghĩ của cô.

Anh xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì cùng đi nào?

***

Giới cổ võ.

Nhà họ Dư.

“Gia chủ” Người trung niên quỳ một chân dưới đất, bộ dạng rất cung kính: “Chuyện ngài dặn dò đã làm xong, chỉ

có điều trong quá trình lấy máu, xảy ra chút sự cố”

Ông ta thuật lại một lượt việc mình lỡ tay. Gia chủ nhà họ Dư nghe xong, lông mày ông ta nhíu lại, nhưng rất

nhanh đã giãn ra, không mấy để tâm xua xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng, lát nữa ta sẽ cho

người đem máu đi nghiên cứu.”

Người trung niên lại với gia chủ một cái rồi mới rời đi.

Tuy ông ta không cẩn thận đánh Nhiếp Triều đến tàn phế, nhưng cũng không quên nhiệm vụ lấy máu.

Nếu có thể nghiên cứu ra thành phần trong viên thuốc mà Nhiếp Triều đã uống thì thực lực của nhà họ Dư cũng sẽ

được nâng cao.

Người trung niên đi xong, gia chủ nhà họ Dư khẽ phì cười.

Nhà họ Dư bọn họ cho dù kém xa nhà họ Lâm, nhưng cũng là một gia tộc hơn trăm nhân khẩu, cộng thêm gia thần

và hộ vệ, số lượng người phải hơn năm trăm.

Ngoại trừ một số trẻ con và phụ nữ, thì phần còn lại đều là cổ võ giả.

Trưởng lão nhà họ Dư có tu vi cao nhất cũng đã tu luyện được 80 năm.

Nhà họ Nhiếp theo nghiệp buôn bán, là một gia tộc tầm thường, chỉ dựa vào một mình Nhiếp Diệc thì sao đủ trình

mà so?

Thiên phú cổ võ của Nhiếp Diệc có tốt đến mấy, anh ta có là thiên tài cách mấy thì cũng chẳng thể đơn thương độc

mã đến nhà họ Dư báo thù.

Nếu Nhiếp Diệc đuổi đến, ông ta cũng chẳng ngại giữ luôn Nhiếp Diệc lại.

Gia chủ nhà họ Dư chẳng hề để tâm đến chuyện này, ông ta uống xong một tách trà, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng đúng vào lúc này, một gia thần đột nhiên cuống quýt chạy vào, “rầm” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Gia

chủ, xảy ra chuyện rồi, có người đánh tới nơi rồi!” Gia chủ nhà họ Dư run tay, sắc mặt thay đổi: “Ngươi nói cái gì?!”

“Là Nhiếp Diệc!” Gia thần run giọng nói: “Nhiếp Diệc đánh tới đây rồi!”

Nghe thấy cái tên này, gia chủ nhà họ Dư liền trở nên bình tĩnh: “Ta còn tưởng là ai, chỉ dựa vào một mình hắn?

Ngươi bảo mấy đội trưởng đội hộ vệ đi đi.”

Nhiếp Diệc năm nay hai mươi bảy tuổi, sau năm bảy tuổi đến giới cổ võ đã luyện ra nội kình, tu vi cũng đạt đến hai

mươi năm.

Nhưng chỉ một mình hắn thì sao có thể địch lại mấy đội trưởng đội hộ vệ được.

“Không… không chỉ có mình hắn!” Răng lợi tên gia thần và vào nhau lập cập: “Gia chủ, người vẫn nên ra ngoài xem

thử đi”

Gia chủ nhà họ Dư rất mất kiên nhẫn: “Cho dù không chỉ có mình Nhiếp Diệc, cộng thêm những người khác của

nhà họ Nhiếp thì cũng có thể làm ra chuyện gì chứ?” Lại tướng có thể động vào nhà họ Dư được ư?

Ngây thơ.

Nhưng ông ta nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài.

***

Bên ngoài.

Hộ vệ của nhà họ Dư nằm la liệt đầy đất.

Người đàn ông trung niên đang quỳ trên đất, cơ thể run rẩy, ông ta nhìn chàng trai mặc áo gió màu đen, vẻ mặt

như không thể tin nổi.

Từ lúc nào mà Nhiếp Diệc lại quen biết với một cổ võ giá mạnh đến thế này?

Nhưng rõ ràng chàng trai này cũng chỉ mới hơn hai mươi mà thôi!

Tu vi cổ võ có thể cao đến đầu được chứ?

Thế nhưng khi đứng trước mặt chàng trai, ông ta lại không có chút sức lực phản kháng nào, đến một chiêu cũng

không tiếp nối.

“Các hạ… các hạ làm vậy là có ý gì?” Người đàn ông trung niên căn bản đã không thể chịu đựng nổi, nhưng ngoài

mặt vẫn cố gồng: “Sao lại đả thương hộ vệ nhà họ Dư ta?!”

Ánh mắt Phó Quân Thâm lạnh nhạt: “Là ông, đúng chứ?”

Người đàn ông trung niên rùng mình, ông ta chết đến nơi vẫn còn cứng miệng: “Các hạ có chứng cứ gì không?”

Thời gian mới trôi qua bao lâu chứ? Nhiều nhất là sau tiếng đồng hồ.

Rõ ràng bọn họ đã xóa sạch hết mọi dấu vết rồi, sao nhà họ Nhiếp vẫn đuổi đến tận đây?

Không, quan trọng nhất là, rốt cuộc chàng trai này là ai?

Phó Quân Thâm cười khẽ: “Tôi không cần chứng cứ”

Năm chữ này khiến người đàn ông trung niên như rơi vào hố băng.

Đúng vào lúc thần kinh của ông ta sắp sụp đổ thì Phó Quân Thâm lại buông tha cho ông ta.

Người đàn ông trung niên trong lòng mừng quýnh, quay người định bỏ chạy.

Nhưng đúng vào lúc này…

“Rắc”

“Rắc rắc!”

Có tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, hai chân của người đàn ông trung niên đã đứt đoạn.

Ông ta kinh hãi vô cùng, mặt mày trắng bệch, đau đến chết đi sống lại.

Cách không xuất kình?!

Thủ pháp này đến cả trưởng lão nhà họ Dư cũng không làm được.

Răng người đàn ông trung niên và vào nhau lập cập: “Cậu..” Phó Quân Thâm không để ý đến ông ta.

Anh quay người, khí lạnh toàn thân trong phút chốc đều tan biến, anh vẫy tay: “Yêu Yểu, lại đây”

Doanh Tử Khâm cầm một cái rương nhỏ, bước tới chỗ anh.

Người đàn ông trung niên vẫn còn đang vật vã trong cơn đau cùng cực, đã sắp ngất lịm đi. Đầu óc ông ta mơ hồ,

bên tai ong lên, cho đến khi ông ta nghe thấy một câu nói.

“Các người muốn thuốc của tôi?” Doanh Tử Khâm ngồi xổm xuống, bật cười rất khẽ: “Vừa hay, tôi có đem đến này,

ông muốn uống bao nhiêu cũng được.”

Người đàn ông trung niên lập tức biển sắc: “Cô, cố..”

Tuy Doanh Tử Khâm đã dịch dung, nhưng cũng không thay đổi tuổi tác quá lớn.

Cổ y có thể giữ cho dung mạo không già đi, nhưng cũng không phải vạn năng, mà chỉ ở một mức độ nhất định.

Người trung niên nghĩ, cổ y có thể luyện ra được viên thuốc này, tuổi tác tuyệt đối không thấp hơn 100.

Cổ y ở tuổi này, cho dù có duy trì dung mạo đi chăng nữa, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cho ngoại hình và

giọng nói của mình dừng lại ở 25 tuổi. Nhưng cô bé này, rõ ràng còn chưa vượt quá hai mươi!

Từ đầu ra một cổ y mạnh đến mức này?

Nghe còn chưa nghe nói đến! Doanh Tử Khâm đeo găng tay, cô mở cái rương nhỏ xách bên mình ra.

Bên trong bày đầy chai lọ, lấp lánh đủ màu. Tầm mắt của Doanh Tử Khâm lần lượt lướt qua đóng chai lọ, cô giơ

tay, trước hết cầm một bình ngọc màu trắng lên, mở nút đậy. Sau đó cô ngước mắt lên, lại cười cười, giọng nói rất

khẽ: “Tôi đút cho ông nhé, thế nào?”

Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy da đầu tê rần, gần như muốn nứt toác: “Không… không?”

Không cần phải đoán, ông ta cũng biết thứ đựng bên trong cái bình kia tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì.

Tuy sức mạnh võ lực của cổ y không cao, nhưng bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, có thể khiến cổ võ giả sống không

bằng chết.

Người đàn ông trung niên muốn quay người tháo chạy, nhưng chân của ông ta vừa mới bị Phó Quân Thâm bẻ gãy,

còn không đủ sức mà đứng thẳng lên.

Ông ta nhìn cô gái, sắp tuyệt vọng đến sụp đổ: “Đừng mà, tôi không muốn uống!”

Sau đó, bất kế ông ta giãy giụa thế nào, cũng đều thành công cốc.

Trong ánh mắt kinh hoàng của người đàn ông trung niên, biểu cảm của Doanh Tử Khâm vẫn thàn nhiên, ánh mắt lạnh buốt như dao.

Tay cô ra sức, “cạch” một tiếng, bóp nát xương đề cưỡng chế kéo cằm ông ta ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play