Nhà họ Nhiếp vẫn còn một tòa biệt viện lớn ở vành đai 2, bởi vì lý do công việc mà phần lớn người nhà họ Nhiếp

đều sống ở khu vực 3này.

Sau khi giao lại công ty cho Nhiếp Triều, ông cụ Nhiếp cũng xem như đã nghỉ hưu, cho nên mới quay về nhà tổ.

Bởi Vì gần Tết nên một số người hầu đều đã về quê. Lúc này là buổi tối, ông cụ Nhiếp đang ngồi đọc báo một mình

trong phòng khác9h.

Mấy người hầu đang bận rộn trong nhà bếp, làm bữa khuya cho Nhiếp Triều.

Ông cụ Nhiếp không nghĩ là Nhiếp Triề3u. Nhiếp Triều có chìa khóa, có thể tự mình mở cửa. Hơn nữa nhà họ

Nhiếp gia phong nghiêm ngặt, anh ta tuyệt đối không dám gõ cửa8 bằng cách này.

Ông cụ Nhiếp cảm thấy rất kỳ lạ. Cho đến khi ông mở cửa ra, nhìn thấy người đang nằm trên mặt đất. Một chưởng

của người đàn ông trung niên vốn dĩ đã khiến Nhiếp Triều bị thương rất nghiêm trọng. Trên đường lối anh ta đến

đây, ba thanh niên lại không sử dụng bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, khiến vết thương của anh ta lại càng thêm tồi tệ.

Mà để bảo đảm Nhiếp Triều sẽ không chết, người đàn ông trung niên còn để lại một luồng nội tình trong cơ thể của

anh ta, bảo vệ tâm mạch.

Chỉ có điều chút nội kình này chẳng mấy chốc đã tiêu tan hết, một khi đã tiêu tan thì về cơ bản là không thể cứu

chữa.

Nói thế nào thì Nhiếp Triều cũng là người thừa kế của nhà họ Nhiếp, không thể thật sự chết trong tay bọn họ, có

chết cũng phải chết ở bệnh viện.

Nhiếp Triều yên tĩnh nằm trên bậc thềm trước cửa nhà, mặt cắt không còn giọt máu, bên khóe miệng còn có máu

tươi đang chảy xuống.

Ông cụ Nhiếp đã quen với sóng gió, hồi còn trẻ ra ngoài rèn luyện, có vết thương nào là chưa từng trải qua?

Vết thương trên người, tuy sẽ đau nhưng vẫn chịu đựng được.

Nhưng lần này thì khác.

Đây là cháu trai của ông.

Nước mắt ông trào ra ngay lập tức.

Thực ra Nhiếp Triều không biết, có lúc ông cụ Nhiếp thiên vị anh ta hơn, là bởi vì nhà họ Nhiếp đã có Nhiếp Diệc

gánh vác, Nhiếp Triều chỉ việc sống một cuộc đời vui vẻ là tốt rồi.

Ông cụ Nhiếp run rẩy quỳ xuống, ông giơ tay ra, nhưng lại không dám chạm vào người cháu mình: “Thằng ranh

con?”

Nhiếp Triều không phản ứng. Hơi thở mỏng như tơ. “Lão gia!” Quản gia chạy tới từ một phía khác của vườn hoa,

ông ta vừa sai báo công việc cho thợ làm vườn xong.

Vừa làm xong thì nhìn thấy cảnh này, cả người ông ta rúng động, như sét đánh giữa trời quang: “Lão gia, Nhị thiếu

gia.”

Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Nhiếp, có không ít người đang nhắm vào Nhiếp Triều.

Có kẻ còn đặc biệt thuê rất nhiều sát thủ và thợ săn đến ám sát anh ta, chỉ có điều thứ hạng không cao nên Nhiếp

Triều vẫn có thể ứng phó được.

Nhưng giờ đây, Nhiếp Triều lại xảy ra chuyện này, mà bọn họ không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào hết.

Quản gia không biết đã xảy ra chuyện gì.

đất Đế độ này mà lại có kẻ thật sự dám ra tay giết chết người thừa kế của nhà họ Nhiếp ư?

Thế nhưng ông cụ Nhiếp lại đoán ra được.

Có thể âm thầm làm đến mức này, thì chỉ có cổ võ giả, hơn nữa ít nhất cũng phải tu luyện cổ võ được hai mươi năm

rồi.

Quán gia vội vàng gọi 115, bàn tay nắm chặt đến phát run.

Bọn họ đều không hiểu y thuật, trước mặt Nhiếp Triều đã rơi vào hôn mê, gần như không còn hơi thở, cho nên càng

không ai dám động vào.

Quản gia gọi cấp cứu xong, lại lập cập gọi điện cho Nhiếp Diệc, ông ta cất tiếng nghẹn ngào: “Đại thiếu gia, cậu

mau về đi, Nhị thiếu gia xảy ra chuyện rồi.”

***

Cùng lúc này.

một bên khác.

Phó Quân Thâm cũng vừa đón Doanh Tử Khâm từ trại huấn luyện ISC trở về.

Đợt huấn luyện ISC lần thứ hai đã hoàn tất.

Vòng thi bán kết ISC sẽ kết thúc ngay sau Tết, đến tháng 5, vòng thi chung kết quốc tế sẽ chính thức bắt đầu.

Cuối cùng, toàn thế giới sẽ có 1200 người cùng phân cao thấp trên sàn đấu của vòng thi chung kết quốc tế.

Doanh Tử Khâm mới xem xong tài liệu Tả Lê gửi cho mình, vừa quay đầu thì nhìn thấy Phó Quân Thâm đang ngồi

trên sô pha, nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa sâu thẳm.

Cảm giác như thể rất thâm tình.

Doanh Tử Khâm ngập ngừng: “Anh làm gì thế?”

“Không có gì” Hàng mi của Phó Quân Thâm khẽ động, anh hơi dời mắt: “Đang nghĩ sao anh không trẻ thêm vài

tuổi”

Ban nãy anh đã đọc được một fanfic. Viết về tình cảm học trò hai người yêu thầm lẫn nhau, trong câu chuyện đó

anh cũng là một học sinh trung học,

Bút lực không tệ, rất dễ nhập tâm vào nhân vật.

Doanh Tử Khâm trả lời qua loa: “Gần đây em có chê anh già đầu”

“Ừm, tất nhiên là không thể già được rồi. Lông mày của Phó Quân Thâm hơi nhướng lên: “Nếu già thì chân yếu ko

mỏi, sau này nếu em lại ngủ gật thì anh bị làm sao được?”

Có lúc, chỉ một câu nói của ai đó cũng đủ lay động trái tim người khác.

Không biết nói quen rồi là vô tình hay hữu ý.

Doanh Tử Khâm mặt không cảm xúc: “Thế thì anh vẫn cứ già đi thì hơn”

“Không phải chứ, bạn nhỏ.” Phó Quân Thâm nhướng mày: “Lạnh lùng thế?”

Doanh Tử Khâm tiện tay cầm gối ở trên giường ném về phía anh.

Một cú chuẩn xác.

“Được rồi, không đùa nữa” Phó Quân Thâm lựa chọn đầu hàng, anh đón lấy cái gối: “Anh trai cô độc một mình,

trong buổi tiệc cuối năm của nhà họ Nhiếp, thiếu mất một bạn nhảy, Yểu Yểu?”

Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn anh, chậm chạp nói: “Thật ngại quá, em không biết nhảy”

Trước đây lúc cô còn sống với các gia đình hoàng gia lớn ở châu u, đã nhìn mấy vị vương hầu công tước nhảy nhót

trong cung điện đến phát chán rồi.

Phó Quân Thâm dựa vào sô pha, bộ dạng biếng nhác: “Không sao, em không biết cái gì, anh trai đều dạy được hết”

Chuông điện thoại vang lên đúng lúc này, phá vỡ không khí tĩnh lặng.

Phó Quân Thâm liếc nhìn số điện thoại, ánh mắt hơi thay đổi, anh bắt máy: “A lô!

Khi anh nghe thấy tiếng nói trong ống nghe, ý cười trong đôi mắt đào hoa thu lại từng chút một, cho đến khi đông

cứng thành bằng.

Chỉ chớp mắt mà không khí xung quanh người đàn ông bỗng lạnh hắn đi, nhiệt độ thấp đến cùng cực.

Nhưng giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, thậm chí không gợn chút cảm xúc nào.

Ngược lại càng như vậy càng khiến anh trở nên đáng sợ, như dòng nước lặng mà sâu.

Cuối cùng, Phó Quân Thâm nói: “Tôi biết rồi”

Doanh Tử Khâm cũng phát giác ra điều bất thường, đôi mắt phượng của cô hơi nheo lại: “Sao thế?”

“Nhiếp Triều xảy ra chuyện rồi” Phó Quân Thâm vẫn bình tĩnh như cũ, anh mặc áo khoác ngoài vào, cất giọng đều

đều: “Bây giờ đang ở trong bệnh viện Để đô, vệ sĩ bên cạnh cậu ta cũng đều hôn mê hết”

“Trong người cậu ta có một luồng nội hình còn sót lại, bảo vệ cậu ta không chết trong thời gian ngắn.”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Doanh Tử Khâm hơi cứng lại.

Thuốc cô đưa cho Nhiếp Triều vẫn bị cổ y hoặc cổ võ giả nhìn thấy ư?

Nếu như là cổ y và cổ võ giả, ngửi mùi thuốc là có thể đoán ra điểm đặc biệt của viên thuốc.

Cô đã dùng linh chi tuyết và một vài dược liệu quý hiếm để điều chế ra loại thuốc đó, có thể giúp người bình

thường có được thiên phú tu luyện cổ võ, có thể giúp cổ võ giả đột phá nút thắt, có thể giúp cổ y bồi bổ bản nguyên

của cơ thể.

Chỉ có điều cô là người duy nhất nắm giữ phương pháp luyện chế loại thuốc này, lần trước khi cô đến Trái đất,

cũng không lấy ra hết các phương thuốc của mình mà chỉ dùng một phần nhỏ.

Khi ấy Mộng Cảnh Ngộ muốn có được đóa linh chi tuyết này, chắc chắn là vì linh chi tuyết có thể giúp cổ võ giả đột

phá cảnh giới.

Tuy nhiên, nếu dựa vào phương thuốc của cổ y thì không thể chắc chắn xác suất thành công là 100%.

Cho nên cô mới nói với Nhiếp Triều viên thuốc này rất quan trọng, đừng mở ra trước mặt người ngoài.

Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi lạnh đi.

Thất sách rồi.

Lúc cô đưa cho Nhiếp Triều, nên bắt anh ta ăn luôn đi mới phải.

Tuy nhiên, tác dụng phụ duy nhất của loại thuốc này là sẽ khiến con người hôn mê 15 tiếng đồng hồ.

“Yêu Yểu, không phải lỗi của em” Phó Quân Thâm nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu hun hút: “Vì thân mang ngọc quý

mà thành có tội, anh trước giờ chưa từng đồng tình với câu nói này” Lần này Doanh Tử Khâm không hất tay anh

ra, ngược lại còn nắm chặt lấy, giọng điệu điềm đạm: “Cùng nhau”

Không phải lỗi của cô, nhưng chuyện vì cô mà thành.

Cô sẽ không để Nhiếp Triều xảy ra chuyện.

***

Bệnh viện Đế đô.

Trong phòng ICU.

Bác sĩ điều trị và các trợ lý, y tá đều đang cuống hết cả lên, trên trán ai nấy nhễ nhại mồ hôi.

Bọn họ chưa từng gặp phải vết thương quái dị thế này bao giờ.

Từ bên ngoài nhìn vào thì cơ thể không có bất kỳ thương tật nào, nhưng xương cốt, nội tạng bên trong cơ thể lại bị

dập nát rất nhiều.

Càng quái dị hơn là, cho dù như vậy, bệnh nhân vẫn còn thoi thóp một hơi thở.

Y tá nhìn điện tâm đồ, vô cùng lo lắng: “Bác sĩ, dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân rất yếu, mạch đã ngừng đập rồi.”

Bác sĩ điều trị lập tức dặn dò: “Mau lấy máy khử rụng tim”

Nhưng máy khử rung tim cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, bên ngoài phòng ICU, ông cụ Nhiếp đứng ngồi bất an, đi đi lại lại mấy lần.

Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật mới tắt.

Cánh cửa bật mở, một bác sĩ bước ra.

Ông cụ Nhiếp vội vàng chạy tới: “Thế nào rồi?” “Xương cốt, nội tạng của bệnh nhân bị tổn hại nghiêm trọng, xin

gia đình… Bác sĩ ngừng lại một lúc rồi mới khó khăn thốt lên mấy chữ cuối: “Chuẩn bị sẵn tâm lý”

Ông cụ Nhiếp nghe đến đây lập tức ngất lịm.

Quản gia hốt hoảng: “Lão gia!”

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Mau sắp xếp một phòng bệnh”

Quản gia ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Nhiếp Diệc mặt mày lạnh lùng đang đi tới, ông ta chợt cảm thấy sức ép vơi

đi một nửa: “Đại thiếu gia”

Nhiếp Diệc trước hết đút cho ông cụ Nhiếp một viên thuốc, sau đó bảo bác sĩ đưa ông vào phòng bệnh.

Nhưng chỉ mấy phút sau, ông cụ Nhiếp tỉnh lại, lại vội vàng trèo xuống giường: “Diệc nhi, chúng ta đến nhà họ

Mộng mời cổ y, cháu xem em cháu thể nào, bảo vệ tấm mạch cho nó trước”

Nhiếp Diệc trầm mặc trong giây lát, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chỉ e nhà họ Mộng sẽ không ra tay”

Toàn thân ông cụ Nhiếp cứng đờ, sắc mặt cũng tái nhợt.

Không sai.

Cổ V cổ võ liền một thể, nội bộ phận tranh đúng là rất nhiều, nhưng lúc đổi ngoại lại đoàn kết một lòng.

Nhiếp Triều bị cổ võ giả đả thương thành thế này, sao nhà họ Mộng có thể vì anh ta mà đối đầu với các gia tộc cổ

võ được?

Lẽ nào, thật sự phải…

Lại một giọng nói khác vang lên, lạnh lẽo như sương tuyết: “Nhiếp Triều đang ở đâu?”

Nhiếp Diệc sững người, quay đầu lại.

Cô bé đã thay xong đồ phẫu thuật vô trùng và đeo găng tay.

Khuôn mặt lạnh lẽo hơn bao giờ hết, sự lạnh lùng ấy khiến Nhiếp Diệc cũng phải rùng mình.

Ánh mắt Nhiếp Diệc hơi thay đổi: “Cô Doanh?” Anh ta không hề thông báo chuyện này cho Phó Quân Thâm biết.

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi vào đây, anh ta sẽ không có chuyện gì đâu”

Mấy bác sĩ điều trị của bệnh viện Đế đô đều quen biết Doanh Tử Khâm.

Thấy cô đến đều không hẹn mà cùng thở phào một tiếng.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra rồi lại đóng vào.

Sau khi Doanh Tử Khâm vào trong phòng phẫu thuật, mấy phút sau, Phó Quân Thâm cũng tới.

Anh vào thẳng vấn đề: “Là nhà nào?” Ánh mắt Nhiếp Diệc lạnh lẽo âm u: “Dấu vết bị xóa hết rồi.”

Lối vào khu rừng có camera giám sát nhưng bên trong khu rừng thì không.

Bây giờ lại đang giữa mùa đông, tám giờ tối, trời tối đen, căn bản không thể nhìn rõ gì.

Nội hình của cổ võ giả một khi phát ra, đúng là có thể quét sạch mọi dấu vết, thậm chí đến lá rơi cũng có thể đặt về

vị trí ban đầu.

Cho dù là trinh sát hình sự đích thân kiểm tra cũng không điều tra được gì.

Đây là điểm mạnh của cổ võ giả. Cho nên trong giới cổ võ mới đặt ra một quy định cứng, là cổ võ giả tuyệt đối

không được nhúng tay vào chuyện thế tục. Bằng không, cả thế giới sẽ trở nên hỗn loạn.

Nhiếp Diệc suy đoán, cổ võ giá đả thương Nhiếp Triều có tu vi từ hai mươi năm trở lên.

Nếu ở trong nhà họ Lăng, thì tu vi này nhiều nhất cũng chỉ được xem là trung đẳng.

Nếu ở nhà họ Lâm, thì chỉ là hạng tầm thường.

Nhưng nếu đặt trong những gia tộc nhỏ thì đã có thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng của đội hộ vệ rồi.

Muốn tìm người không khác nào mò kim đáy bể.

“Bị xóa rồi?” Phó Quân Thâm cười nhạt, điềm đạm buông một câu: “Không dễ như thế đầu”

Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Điều tra xem, hôm qua trong giới cổ võ có gia tộc nào ra ngoài không, lấy danh

sách thành viên, không được bỏ sót bất kỳ ai, trong vòng năm phút phải điều tra ra cho tôi”

Mặt mày ông cụ Nhiếp đờ đẫn, ông cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, hoàn toàn không để ý đến

những người xung quanh đang nói gì.

Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cửa phòng phẫu thuật được mở ra lần nữa.

Doanh Tử Khâm bước ra, sắc mặt hơi tái nhợt.

Phó Quân Thâm lập tức bước tới, ôm lấy cô: “Yêu Yểu?”

Doanh Tử Khâm chậm rãi thở ra một hơi: “Em không sao, hơi mất sức tí thôi.”

“Cô Doanh” Ông cụ Nhiếp cũng bước lên, vô cùng lo lắng hỏi: “Triều nhi thế nào rồi?”

“Yên tâm, đã qua cơn nguy hiểm, không sao rồi” Doanh Tử Khâm lau mồ hôi trên trán: “Nhưng mà vẫn chưa tỉnh,

chắc phải đợi mấy ngày nữa.”

May là Nhiếp Triều đã nuốt viên thuốc cô đưa cho.

Thời gian một ngày cũng đủ để anh ta ngưng tụ một chút nội kình.

Không thì chắc chắn sẽ để lại mầm bệnh rất nghiêm trọng.

Thấy cô nói vậy, trái tim lơ lửng của ông cụ Nhiếp cuối cùng cũng trở về vị trí, ông lẩm bẩm: “Vậy thì tốt, vậy thì

tốt”

Doanh Tử Khâm cởi đồ phẫu thuật ra, ngước mắt lên: “Là nhà nào?”

Phó Quân Thâm chậm rãi thốt ra ba chữ: “Nhà họ Dư”

“Thế à? Doanh Tử Khâm chẳng thể hiện cảm xúc gì, giọng nói không một hơi ẩm: “Có thể diệt rồi.”

Nghe thấy bốn chữ này, ông cụ Nhiếp không khỏi giật mình: “Cô Doanh, tuyệt đối không được”

Nhiếp Triều đã không sao, ông dự định lùi một bước. Cũng đâu thể khiến người khác phải liên lụy vào chuyện này.

“Ông Nhiếp yên tâm” Ngón tay Phó Quân Thâm bấu chặt lấy bả vai của cô gái: “Yểu Yểu nói phải diệt thì nhà họ Dư có thể biến mất

được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play