Đường Tam rèn xong một chiếc phi tiêu cực kì tinh xảo, vừa thở dài một hơi liền cảm nhận được một ánh mắt nóng rực. Hắn quay đầu về nơi phát ra tia nhiệt ấy thì thấy Cảnh Duệ đang đứng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lại hơi mơ màng, không biết đã thả hồn đi nơi nào rồi. Trán anh cũng đã lấm tấm mồ hôi, cũng không biết là đứng ở nơi này đã bao lâu.
"Duệ, sao ngươi lại ở đây?"
Từ khi nào mà Đường Tam chỉ gọi mỗi tên anh thôi thế?
"Ngày mai chúng ta phải bắt đầu học lại rồi. Ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?" Cảnh Duệ tiến gần lại chỗ Đường Tam, càng bước tới, luồng khí quanh người càng nóng. Cũng không phải lần đầu tiên anh cảm thấy sao mình lại không chơi Phương Sĩ, Đường Tam rèn anh phóng lửa, Đường Tam nóng anh thả băng, tiện biết bao nhiêu. Nhưng rồi anh cũng thấy mình may mắn, vì khi hắn bị thương anh có thể chữa.
Đường Tam nhìn phi tiêu vẫn còn đang toả khói nằm trên bàn rèn, im lặng một lúc rồi cầm nó lên.
Cảnh Duệ nhìn chiếc phi tiêu một lúc, lại ngước lên nhìn Đường Tam, hỏi: "Luyện hỏng rồi sao?"
"Không phải."
So với ám khí Đường Môn, chiếc phi tiêu này thô và dài hơn, màu sắc lại dễ thấy hơn. Nếu không phải chính hắn là người luyện ra nó mà là người khác trong sư môn, Đường Tam cũng sẽ nghĩ rằng chiếc phi tiêu này hỏng rồi. Cất chiếc phi tiêu đi, Đường Tam đi sang một bên vớt lấy chiếc áo bị rớt xuống đất từ khi nào, giũ áo cho rơi hết bụi dính trên đó rồi mặc vào, vừa mặc hắn vừa nói: "Hôm nay chúng ta phải đi đến Hoàng Đấu sao?"
"Đúng vậy. Đại Sư nói cũng không còn bao nhiêu thời gian, chúng ta nên tranh thủ đến trước, lỡ như có chuyện gì bất trắc còn kịp thời xử lí." Cảnh Duệ âm thầm nuốt thêm một ngụm nước miếng. Mẹ nó, thiếu niên mười ba tuổi thôi mà, cơ bắp đẹp thế làm gì!
"Ta không biết ngươi muốn mang gì theo, nên chỉ dọn vài bộ quần áo. Những thứ còn lại ngươi về xem lại xem. Còn nữa, hôm nay chúng ta nên xuống thị trấn một chuyến, lúc ta dọn đồ phát hiện quần áo của chúng ta có hơi ít, mấy tháng nay giặt nhiều quá cũng gần như hỏng hết rồi."
Cảnh Duệ và Đường Tam vừa đi vừa nói, hai người cũng không về kí túc xá mà đi hẳn xuống thị trấn dạo một vòng. Tuy nói con trai đi mua đồ thì sẽ nhanh gọn hơn con gái, nhưng mà đối với hai thiếu niên này thì ngoại lệ. Đường Tam thì mỗi lần thấy tiệm bán nguyên vật liệu liền xúm vào chọn chọn lựa lựa, đôi khi còn cò kè mặc cả với chủ tiệm. Cảnh Duệ thì đỡ hơn một chút, chỉ là thích kéo Đường Tam đi thử đồ.
Cuối cùng, từ mục đích chỉ là mua vài bộ quần áo, hai người họ đã càn quét gần hết cái thị trấn không lớn là bao này, không chỉ mua quần áo, giày dép, nguyên liệu mà còn có cả các vật dụng hằng ngày như cốc, chén,...
Trở lại Sử Lai Khắc, hai người thấy mọi người đã tụ tập ở cửa đợi bọn họ, viện trưởng thì còn đang hai mắt đẫm lệ nhìn chiếc biển hiệu rách nát viết tên học viện. Thấy hai người về, Phất Lan Đức liền thu lại biểu cảm trên mặt, nghiêm túc nói: "Xuất phát thôi."
Kinh đô Thiên Đấu của Đế Quốc Thiên Đấu nằm ở trung tâm của đế quốc về phía đông bắc. Tất cả quyền lợi về chính trị của Thiên Đấu Đế Quốc cũng chính là hạch tâm của cả đế quốc. Cả Đấu La Đại Lục cũng chỉ có hoàng thành của Tinh La đế quốc mới có thể cùng so sánh.
Mặc dù bây giờ hai đại đế quốc cũng không quản chế các vương quốc, công quốc nhỏ nhưng những quốc gia đó vẫn trực thuộc hai đại đế quốc. Lấy Thiên Đấu thành làm trung tâm, Thiên Đấu đế quốc nắm trong tay ba quân khu lớn, binh lính xung quanh cũng vượt qua trăm vạn, thực lực thật hùng hậu.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói Thiên Đấu đế quốc cũng không có cưỡng chế ước chế những vương quốc trực thuộc mình, cũng biết nói lý lẽ. Dù là Thiên Đấu hay Tinh La, khi có xung đột giữa các vương quốc hay công quốc thì khẳng định các lãnh địa phải tự mình xử lí.
Đương nhiên việc này cũng là do bất đắc dĩ, bất cứ đế vương nào cũng hy vọng nắm hết quyền trong tay.
Chỉ là tình huống của đại lục bây giờ không cho phép có tình huống thống nhất xuất hiện.
Cục diện hình thành trước mắt trừ nội tình hai đại đế quốc ra, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn chính là do vài gia tộc đại hồn sư bí ẩn cùng với Vũ Hồn Điện âm thầm can thiệp. Thử hỏi một đế quốc khổng lồ làm sao lại cho phép những thứ này ảnh hưởng đến sự sinh tồn và thống trị ngày càng đi xuống?
Sử Lai Khắc học viện một đoàn người muốn đi tới Thiên Đấu thành trước tiên cần ra khỏi Ba Lạp Khắc vương quốc sau đó đi đến phía bắc của Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc mới có thể tiến Thiên Đấu đế quốc, đi về hướng đông mới tới nơi hoàng thành. Hành trình này dài tới hai ngàn dặm, có thể thấy được Thiên Đấu đế quốc rộng lớn đến thế nào.
Trong Sử Lai Khắc Cửu Quái có Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Cảnh Duệ, Vũ Văn, Chu Trúc Thanh cùng Ninh Vinh Vinh có được hồn khí trữ vật, các giáo viên cũng có nên họ không phải lo vấn đề mang quá nhiều đồ mà phát sầu. Trước khi xuất phát đã mua đầy đủ đồ ăn cùng nước uống bỏ vào bên trong hồn khí, cho dù không có đồ bổ nhưng cũng để cho bọn họ dùng trong mười ngày.
"Tốt lắm, các quái vật nhỏ, các ngươi cũng đã có thời giian để nghỉ ngơi, hiện tại cũng nên bắt đầu tăng tốc lên rồi. Các ngươi bây giờ phải theo được tốc độ của ta, nếu không thì... hắc hắc.." Phất Lan Đức tựa hồ đã khôi phục lại bộ dáng trước kia trong mắt biểu lộ thần sắc gian trá, cầm lấy cánh tay đại sư, tiếng nói vừa dứt đã như viên đạn lao về phía trước.
Phất Lan Đức tất nhiên sẽ không toàn lực để chạy. Lấy Triệu Vô Cực cầm đầu, các giáo viên của học viện bắt đầu triển khai thân hình chạy theo hai bên hắn.
Sử Lai Khắc Cửu Quái liếc nhau không chút do dự chạy đến. Bọn họ không mang theo phụ trọng trên người nên chạy rất nhẹ nhàng. Thậm chí còn không dùng hồn lực, cho dù là Oscar cùng Ninh Vinh Vinh cũng có thể chạy ngang với Phất Lan Đức.
Đại sư được Phất Lan Đức dùng hồn lực hỗ trợ nên căn bản không hao phí một chút sức lực. Mang theo chút nghi hoặc hỏi: "Phất Lan Đức, ngươi làm như vậy đối với sự rèn luyện của bọn trẻ còn có ý nghĩ gì? Thân thể bọn chúng bây giờ đã vô cùng chắc chắn rồi."
Phất Lan Đức cười hắc hắc nói: "Có thật không còn ý nghĩa chăng? Tiểu Cương, có vài phương thức là do ngươi không thể dùng đến. Càng huống chi, cho dù rèn luyện không có ý nghĩa, đi đường cũng nhanh một chút, nếu chậm trễ thời gian trên đường cũng không thể ăn ít vài bữa cơm. Nếu bớt một vài lần vào lữ điếm, như vậy có khả năng để dành không ít tiền sao, lần trước chúng ta đã nói để dành ba ngàn kim hồn tệ để cho lần thí luyện thứ ba này. Có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm thôi."
"Ngươi...đúng là cái lão già..." Đại sư không thể nói được gì, cùng Phất Lan Đức có tính cách trái ngược. Đến bây giờ hắn cũng không coi trọng tiền, đến ngàn vàng cũng không để ý đến. Dù sao hắn cũng là đại hồn sư, vì thế Vũ Hồn Điện cũng sẽ có trợ cấp.
Phất Lan Đức mang vẻ mặt gian trá nháy mắt với đại sư rồi đột nhiên tăng tốc. Giống như mũi tên rời khỏi cung, thân hình vọt lên phía trước.
Phất Lan Đức bất ngờ tăng tốc, Cửu Quái đằng sau cũng có chút ăn không tiêu. Dùng thân thể để chạy làm sao có thể đuổi theo được người sử dụng hồn lực. Huống chi Phất Lan Đức lại là mẫn công hệ hồn sư. Hơn nữa lại là mẫn công hệ hồn sư cấp bậc hồn đế.
Trong lúc vội vàng, Sử Lai Khắc Cửu Quái cũng chỉ biết tăng tốc theo, cứ như vậy, Ninh Vinh Vinh cùng Oscar không cách nào đuổi kịp. Đái Mộc Bạch kéo theo Oscar, Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ đưa Ninh Vinh Vinh đi. Cảnh Duệ thậm chí còn phải được Đường Tam kéo đi, tốc độ của y sư dù có rèn luyện cách mấy thì cũng không thể nào đuổi kịp bọn họ. Chín người cứ như vậy không có đội hình, toàn lực triển khai tốc độ đuổi theo phía trước.
Trong thời gian ngắn sử dụng hồn lực đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng hồn lực của Sử Lai Khắc cửu quái làm sao có thể so sánh cùng nhóm Phất Lan Đức. Phất Lan Đức khống chế tốc độ làm cho tốc độ bọn họ đạt tới nhanh nhất. Không đến một canh giờ, hồn lực của Sử Lai Khắc Cửu Quái đã tiêu hao đến bảy tám phần.
Phất Lan Đức nhìn phía sau đã không thể chạy tiếp được nữa, lúc này mới giảm tốc độ lại, dùng tốc độ bình thường mà đi, để thời gian cho họ ăn xúc xích khôi phục. Đương nhiên, Phất Lan Đức bọn họ sẽ không ăn hương tràng của Áo Tư Tạp, chỉ vài viên đường đậu cũng tốt hơn nhiều so với xúc xích, dù sao cấp bậc của vị Đường đậu hồn sư Thiệu Hâm kia, Oscar còn lâu mới có thể so sánh.
Cứ chạy như vậy, sau một ngày kết thúc, Sử Lai Khắc Cửu Quái cảm giác như đã trải qua một buổi huấn luyện ma quỷ của Đại Sư. Trong một ngày này, bọn họ đã chạy qua quãng đường ước chừng bốn trăm dặm, hoàn thành một phần năm của cuộc hành trình.
May mắn, Phất Lan Đức cũng không làm như hắn nói, không để mọi người ngủ ở ngoài thành mà đi đến một trấn thành nhỏ.
Gọi là trấn nhỏ, kỳ thật nơi đây giống như một thôn lớn. Đám người Sử Lai Khắc học viện vào đây nghỉ, cũng chỉ có một lữ quán duy nhất, tuy có đơn giản một chút nhưng miễn cưỡng cũng được coi là sạch sẽ.
Phất Lan Đức phát huy thiên phú của hắn, tổng cộng chỉ dùng có ba phòng. Nhóm lão sư một gian, nam đệ tử một gian, nữ đệ tử một gian.
----------------------------------------------
Kịch trường siêu nhỏ:
1. Tối hôm đó, sau một ngày đi đường mệt mỏi, Cảnh Duệ nằm trên người của Đường Tam, đầu gối lên ngực Đường Tam, Cảnh Duệ đã có giấc mộng xuân "đầu đời", nhưng may mắn thay, dưới sự giúp đỡ của hệ thống, anh đã nhanh chóng đổi một bộ quần áo sạch sẽ trong tích tắc mà không bị ai phát hiện.
Hình như hôm qua thấy hơi nhiều thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi. Cảnh Duệ vừa nhớ đến mấy hình ảnh như cơ bắp của ai kia, lúc lựa đồ trong cho ai kia, rồi cả tư thế ngủ đầy ái muội với ai kia vừa cảm thán. Ài, xem ra dạo gần đây phải ăn nhiều rau hạ hỏa rồi.
2. Sáng hôm sau tỉnh lại, đám Đái Mộc Bạch vừa mở mắt liền thấy tư thế nằm vô cùng ái muội của hai người nào đó...
Đái, Os, Hồng, Vũ Văn: "Emmmmm...."
Mặc dù hai tên nhóc này còn nhỏ, nhưng mà... CMN nhìn thế quái nào cũng giống cặp vợ chồng ngủ với nhau mấy chục năm là thế nào??!