Trong khi bọn họ đang dùng ánh mắt để trao đổi, đột nhiên, âm thanh kinh ngạc thu hút ánh mắt của Đường Tam.

Trên mặt lão giả phụ trách tiếp đón người báo danh lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, lúc này, đứng trước mặt hắn là một cô gái, chính đang thu bàn tay lại.

Cô gái này cũng không có cha mẹ đi theo, chỉ là một mình đơn độc. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với Tiểu Vũ thấp hơn nửa cái đầu, bởi vì nàng ta quay lưng về phía Đường Tam và Tiểu Vũ cho nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ làn da trên gáy có thể phát hiện, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn.

"Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?" Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, thiếu vài phần anh khí, nhưng nghe rất êm ái, làm người khác có cảm giác mềm yếu.


Đường Tam từ ánh mắt của Đái Mộc Bạch nhìn về phía cô gái nọ là có thể đoán được nữ hài tử này nhất định rất đẹp, bởi vì trong tà mâu của Đái Mộc Bạch, hiện ra đã không phải là băng lãnh nữa, mà là quang mang giống như con sói. Đương nhiên là loại sắc lang.

Sự kinh ngạc trên mặt lão già dần dần thu liễm, nhíu mày nói: "Ngươi tới đây, người nhà ngươi có biết không?"

Cô gái không trả lời trực tiếp mà chỉ mỉm cười nói: "Đều nói là dạy những người đến mà không có phân biệt, chỉ cần ta phù hợp với yêu cầu của học viện, các ngươi không có lý do không thu ta?"

Lão già tựa hồ do dự một chút, hướng Đái Mộc Bạch phất phất tay nói: "Mang nàng ta đi vào đi."

[Hảo hữu] Cảnh Duệ: A Thanh, ai vậy?

Anh không đọc hết quyển truyện này, chỉ đọc vài chương đầu rồi bỏ đó. Lúc đó anh vừa phải học đại học, vừa phải tiếp xúc công việc trong công ty nhà anh, bận tới độ chân không chạm đất.


[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Ninh Vinh Vinh, con gái Ninh tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly Tông, một trong những nhân vật chính, võ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp, cp với Oscar, ờm, lát nữa đi vào mày thấy ông chú nào bán xúc xích thì đó là Oscar đó.

Lang quang trong mắt Đái Mộc Bạch rất nhanh biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, mang theo cô gái đi về phía bên trong học viện.

Các đệ tử còn lại cũng rất nhanh thông qua vòng kiểm tra thứ nhất của lão giả, rốt cuộc tới phiên nhóm Đường Tam. Lúc này, Đái Mộc Bạch sau khi dẫn đường cho mấy đệ tử đến khảo thí cũng đã trở về bên cạnh lão giả.

Đường Tam đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Đái Mộc Bạch thay đổi, nhìn chằm chằm về phía sau lưng của mình, tựa hồ như nhìn thấy sự vật cực kỳ kỳ lạ.

Đường Tam xoay người lại nhìn một cách vô thức, mặc dù không thất thố như Đái Mộc Bạch, nhưng trong lòng cũng thầm chấn động.


Tại phía sau của hắn, Cảnh Duệ, Vũ Văn và Tiểu Vũ chỉ còn lại có một đệ tử tới đăng ký, hơn nữa tựa hồ là vừa tới không lâu, đó cũng là một nữ hài tử, nhìn qua so với họ còn nhỏ hơn một chút, mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai, khuôn mặt cúi xuống, dáng người cao cũng tầm cô gái mặc quần trắng khi nãy, làn da cũng trắng gần như vậy. Nhưng là, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác khác với những người khác.

Vóc người cực kỳ đầy đặn nhìn có chút không phù hợp với tuổi của nàng, nếu không nhìn mặt mà nói, rất có thể sẽ bị cho rằng là một cô gái trưởng thành, vòng một đã đạt tới tiêu chuẩn người trưởng thành, càng sẽ hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam nhân.

Trái ngược với vóc người hỏa bạo chính là vẻ mặt của cô gái rất lãnh đạm, đó là một loại lạnh phát ra từ nội tâm, cực kỳ lãnh đạm, trong đôi mắt màu đen thậm chí không mang theo một tia sinh khí. Cùng với vẻ ngoài vốn cực kỳ xinh đẹp của nàng có chút xung đột.
Chân tay thon dài, hai tay để xuôi một cách tự nhiên tại hai bên người, trên người phóng thích ra cái loại băng lãnh tràn đầy tử tịch làm cho kẻ khác rất khó thích ứng.

Chưa kịp đợi Cảnh Duệ đang khó (ghen) chịu (tuông) gửi tin nhắn tới, Vũ Văn đã nhắn một tin qua.

[Hảo hữu] Vũ Văn Thanh: Cp của Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, võ hồn U Minh Linh Miêu, còn thân phận khác nữa, sau này mày biết. Mà thực ra tao cũng chưa đọc tới (ngoáy mũi.jpg).

"Các ngươi có báo danh hay không? Không nên đứng ngáng ở chỗ này." Thanh âm của lão giả mang Đường Tam từ trong tư duy tỉnh lại. Trên tay Đường Tam tê rần, xuất hiện một dấu móng tay nhỏ, quay đầu nhìn lại, phát hiện Cảnh Duệ đang thu tay lại.

"Chúng ta cùng báo danh." Đường Tam cố nén đau đớn trên tay, bỏ 40 kim hồn tệ đã chuẩn bị từ trước vào trong hộp gỗ. Đồng thời cùng ba người đằng sau giơ bàn tay ra.
Lão giả truớc tiên nhéo nhéo ở trên tay Tiểu Vũ, gật đầu nói: "Tuổi ngươi thích hợp". Khi tay lão chuyển sang tay Đường Tam thì âm thanh ngạc nhiên lúc trước không nhịn được lại xuất hiện.

Lão giả tựa hồ có chút không tin, lại niết vài cái trên tay Đường Tam, thần sắc trên mặt nhất thời trở nên cổ quái. Ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tam, nói: "Trên tay ngươi có đúng là luyện tập hồn kỹ gì đó đúng không?"

Lão giả sở dĩ niết niết tay những người đăng ký chính là để thông qua xương bàn tay xác định tuổi chính thức, đây là không thể làm giả. Nhưng là niết tay của Đường Tam lại cực kỳ mềm dẻo, như thế nào cũng không cảm giác rõ tình trạng của xương cốt.

Đường Tam trong lòng rùng mình, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lão giả nhíu nhíu mày: "Giơ bắp chân của ngươi lên."
Đường Tam theo lời giơ bắp chân của mình lên, đặt ở trên bàn, lão giả cách lớp vải niết tiểu thối hắn vài cái, Đường Tam nhất thời cảm giác được một trận tê nhói.

Lão giả hướng hắn gật đầu, nói: "Bắp thịt phát triển rất tốt. Tuổi xương thích hợp."

Lão giả tiếp tục nắn tay của Cảnh Duệ, trầm ngâm một lúc "Tiểu tử, xương của ngươi có chút lạ, có chút mềm dẻo, lại có vẻ cứng rắn. Có vài chỗ xương có vẻ từng bị nứt. Ngươi có phải cũng luyện tập hồn kĩ gì đó không?"

"Không có, chỉ là ta luôn phải giữ tay ở trạng thái phát lực." Cảnh Duệ liễm mắt trả lời.

"Được rồi, ngươi cũng hợp cách" Lão giả phất phất tay, lại quay sang nắn Vũ Văn "Ngươi cũng..."

"Lão gia gia, ta sử dụng kiếm, nên phải luyện cơ tay" Vũ Văn cười hì hì nói.

"Được. Các ngươi thả võ hồn ra đi"
Bốn người liếc nhau, đồng thời thúc dục hồn lực trong cơ thể.

Lam, lục, hồng, bạch bốn màu quang mang đồng thời dựng lên, 6 cái trăm hồn hoàn đồng thời xoay quanh mà lên, chen vào 1 cái ngàn năm hồn hoàn.

"Cứu được một người, nào cứu cả thiên hạ." Cảnh Duệ triệu hồi ra Thải Vân Chú phất của mình, thân thể xoay tròn trên không rồi đáp xuống, dưới chân hiện lên một cái thái cực xoay tròn liên tục.

"Phong lôi ngũ điện nghe lệnh, xem ta nhất kiếm phong vân!" Một cây kiếm được kéo ra ngay giữa hai bàn tay của Vũ Văn. Một vòng thái cực mang theo bốn nguyên tố phong lôi băng hoả xuất hiện ngay dưới chân cậu.

Tai thỏ sinh ra, lông trắng xuất hiện trên hai tay Tiểu Vũ, thân hình theo đó mà cũng trở nên càng thêm thon dài. Võ hồn Ngọc thố phụ thể.

Trong lòng bàn tay Đường Tam sinh trưởng ra Lam Ngân Thảo bình thường nhất, theo hồn hoàn rót vào liền nhanh chóng biến hóa thành thảo đằng giống ngày trước khi chiến đấu cùng Đái Mộc Bạch.
Lão giả đối với Tiểu Vũ chỉ là tùy tiện nhìn, ánh mắt liền rơi vào trên người Đường Tam: "Dĩ nhiên là Lam ngân thảo. Lam Ngân Thảo cũng có thể tu luyện nhanh như vậy sao?"

Đường Tam mỉm cười, nói: "Sư phụ, các ngươi nơi này không phải chỉ lấy quái vật sao? Ta này có tính là quái vật hay không đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play