Đứa bé trai đi ngoài cùng bên phải quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua mười hai, mười ba tuổi, thân cao khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, rất lanh lợi. Bên hông quấn quanh một cái đai lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy không tính anh tuấn, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung mang theo một tia cười nhàn nhạt.
Nếu nói đứa bé trai nhìn qua là hòa nhã mà bình phàm, vậy, cô bé gái ngay bên trái người hắn nhìn qua liền chẳng phải bình phàm nữa.
Tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam, cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, nàng so với đứa bé trai kia còn muốn cao hơn nửa phần, trên thân mặc một kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu nói trước ngực còn chưa đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng sẽ làm vô số cô gái hâm mộ rồi. Lông mi cong cong tự nhiên thành hình, một đôi mắt to sáng và lanh lợi phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm, chẳng những xinh đẹp, còn làm cho người ta có cảm giác vài phần mềm yếu, hai chữ đáng yêu tựa hồ chính là vi bản thân nàng mà có. Đứa bé trai đứng ở bên người nàng sớm đã bị quang huy vô hình của nàng che chắn.
Nhưng thân thể với tỉ lệ cân xứng của cô bé lại chẳng hoàn mỹ bằng hai bé trai bên trái nàng. Một người tóc đen mắt đen, mái tóc dài đã được dùng ngọc quan đính chặt trên đầu vẫn cứ rủ xuống tới eo. Tướng mạo anh tuấn, cử chỉ hào phóng, khuôn mặt phủ lên vẻ hòa khí dễ gần. Trang phục đặc trưng của Phương Sĩ càng tôn lên vẻ tuấn dật của cậu.
Người còn lại là một chàng trai đầy quý khí. Đôi mắt xám hiếm gặp thoáng hiện vẻ trầm lắng không hợp tuổi. Mái tóc bạc để xõa tung, phần tóc mai hai bên chỉ dùng một dải lụa xanh lá nhạt tùy tiện cột lại để sau đầu, nằm lẫn trong mớ tóc phất phơ trong gió. Trang phục Y Sư dày nặng sẫm màu càng làm nổi bật làn da trắng, mái tóc bạc cũng như khí chất của anh.
Bé gái giơ tay lên, tại cái trán có chút ướŧ áŧ nhẹ nhàng lau qua, có chút bất mãn nói: "Rốt cục cũng tới Tác Thác thành gì đó rồi. Thật không biết Đại sư nghĩ như thế nào, rõ ràng có tới vài toà Trung cấp hồn sư học viện đều tỏ vẻ sẽ vô điều kiện chiêu thu chúng ta, nhưng hắn lại để cho ngươi tới cái học viện nát ngay cả cấp bậc đều không có phân chia này để khảo thí."
Đứa bé trai bên phải nàng mỉm cười, nói: "Sư phụ để cho ta tới khảo hạch, nhưng cũng không nói cho ngươi tới. May là Ba Lạp Khắc vương quốc và Pháp Tư Nặc hành tỉnh cạnh nhau, nếu không ngươi chẳng phải là càng bất mãn sao?"
Bé gái trợn mắt liếc đứa bé trai: "Thật không có lương tâm, người ta còn không phải là vì ngươi sao. Ai bảo người là ca ca của ta. Dù sao ngày kia mới khảo thí. Mặc kệ, hai ngày này ngươi phải theo ta đi chơi trong Tác Thác thành, đền bù cho tâm hồn non nớt của ta bị thương tổn."
Đứa bé trai bật cười nói: "Đường đường là đại tỷ của Nặc Đinh học viện liên tục sáu năm còn tâm hồn non nớt? Cho đám tiểu đệ kia của ngươi thấy, không biết bọn họ có thể lập tức đi nhảy sông hay không?"
"Ta mới là tâm hồn non nớt đây Tiểu Vũ tỷ" Đứa bé trai bên trái nàng giả bộ vỗ vỗ tay than thở.
Ba nam một nữ này chính là Đường Tam, Tiểu Vũ, Vũ Văn và Cảnh Duệ từ Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện đi tới.
Năm năm thời gian đã trôi qua, bọn họ rốt cục cũng từ Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện thuận lợi tốt nghiệp, vốn với thiên phú của bọn họ, Nặc Đinh học viện chuẩn bị đưa bọn họ trực tiếp tiến vào trung cấp hồn sư học viện, thậm chí có vài học viện nổi tiếng đều đưa tới thư mời, có rất nhiều chỗ để lựa chọn.
Nhưng Đại sư lại yêu cầu Đường Tam cự tuyệt tất cả lời mời, tới một tòa học viện tên là Sử Lai Khắc phía nam Tác Thác thành này để khảo thí.
Sáu năm dạy dỗ, đối với Đại sư, Đường Tam sớm đã tôn trọng giống như cha, càng huống chi, hắn hiểu được, Đại sư để cho hắn làm như vậy nhất định là vì tốt cho hắn. Cho nên, hắn đáp ứng không chút do dự.
Sáu năm qua đi, quan hệ của Đường Tam và ba người còn lại sớm đã thân thiết giống như là huynh muội ruột thịt, Đường Tam lựa chọn nơi này, họ tự nhiên cũng đi theo.
Lúc rời đi học viện, Đại sư nói cho Đường Tam, hắn phải tới đế đô, sau này sẽ đến nơi này tìm bọn họ.
Sáu năm tại Nặc Đinh, là sáu năm cực kỳ trọng yếu của Đường Tam, buổi sáng đi học, buổi chiều làm công, buổi tối tu luyện, cơ hồ không có thời gian rỗi. Mười hai tuổi, nhìn qua hắn đã không yếu đuối giống lúc trước nữa. Mỗi ngày tại tiệm rèn làm việc, làm hắn có cơ thể và tinh thần cường tráng, mặc dù nhìn qua không tính to lớn, nhưng dưới trang phục lại bao trùm cơ thể tràn ngập lực lượng.
Tiểu Vũ bĩu môi nói: "Mặc kệ, ngươi có đáp ứng không?"
Đường Tam a a cười, nói: "Tùy ngươi là được. Bất quá, đi đường xa như vậy, ngươi không mệt sao? Chúng ta có đúng là nên tìm một chỗ ở lại đã hay không? Cũng nhanh tới giữa trưa rồi, trước ăn cơm đã."
Tiểu Vũ cười nói: "Này còn được." Đường Tam rất ít làm trái những lời nàng nói, từ sau khi hai người xác lập quan hệ huynh muội, hắn thủy chung giống một ca ca che chở nàng, mặc dù hắn bề bộn công việc, nhưng sự ân cần trong lúc vô ý thể hiện ra vẫn còn làm Tiểu Vũ rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Cảnh Duệ và Vũ Văn còn bận rộn hơn cả Đường Tam, thời gian bồi Tiểu Vũ rất ít, nhưng sự quan tâm chiều chuộng của họ cũng chẳng kém tam ca của nàng, có điều thường hay ngăn nàng ăn vặt cùng đi chơi khuya thôi. Hừ!
Cũng không biết từ khi nào và bằng cách nào, tiệm thời trang Tiêu Dao mà Cảnh Duệ lập ra đã vang danh cả Thiên Đấu và Tinh La, anh sớm đã trở thành tỷ phú. Vũ Văn đi theo mở dịch vụ ship hàng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Tác Thác thành so với Nặc Đinh thành thì lớn hơn rất nhiều, tự nhiên cũng sẽ náo nhiệt hơn nhiều, trên ngã tư đường, tùy ý có thể thấy được binh lính tuần tra, dòng người hối hả xuyên qua không ngừng.
Bốn người trước đơn giản ăn một chút, sau đó là tìm kiếm chỗ trọ lại, không lâu sau, Tiểu Vũ phát hiện ra một tòa khách sạn rất đáng chú ý.
Khách sạn cao ba tầng, quy mô nhìn qua mặc dù không tính quá lớn, nhưng trang sức bên ngoài lại hoàn toàn đều là hoa hồng màu đỏ, phong cách kiến trúc của cả tòa tửu điếm cũng như là một đóa hoa hồng thật lớn, rất dễ dàng có thể gây cho người trước mặt cảm giác rực rỡ.
"Khách sạn Hoa Hồng
. Tiểu Tam, chúng ta trọ ở nơi này đi.
" Tiểu Vũ chỉ chỉ.
Đường Tam bình thản nói: "Cứ theo lời ngươi." Mấy năm làm công, hơn nữa trợ cấp của Vũ hồn điện, bây giờ hắn coi như là có một chút tích cóp rồi. Bên cạnh còn có hai tỷ phú đi theo. Tiểu Vũ không bao giờ quan tâm đến có bao nhiêu tiền, tiêu tiền rất lãng phí, vì không cho mình thường xuyên tiêu quá, liền mang tất cả thu nhập đều đưa cho Đường Tam, để cho hắn cất giữ, có Đường Tam khống chế một chút, nàng còn có thể tiết kiệm được một ít, dù cho Vũ Văn bảo nàng có thể tiêu xài thoải mái.
"Không được!" Cảnh Duệ nhíu mày phản đối. Có ai đời chui vào cái khách sạn tình nhân để ở trọ không!
"Duệ ca, đi mà" Tiểu Vũ làm nũng nói. Trong ba người ca ca thì Cảnh Duệ chính là người nghiêm khắc nhất. Nhưng mỗi lần nàng làm nũng, cuối cùng người thắng vẫn là nàng.
Đi vào khách sạn, cảm nhận đầu tiên chính là một mùi thơm của hoa hồng đón chào, mùi thơm thấm lòng người mang theo vài phần cảm giác mập mờ, làm thân tâm con người thoải mái.
Bên trong của tửu điếm chỉ có ba loại màu sắc, trắng, bạc và hoa hồng hồng, dị thường ấm áp, hoàn cảnh tao nhã rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.
Đường Tam đi tới trước quầy: "Phiền toái cho chúng ta thuê bốn gian phòng."
Người phục vụ sau quầy nhanh chóng đứng lên, hết nhìn Tiểu Vũ lại nhìn ba nam hài, trong mắt toát ra vài phần quang mang đầy ý vị:
"Tiên sinh, ngài xác định đúng là phải vbốn gian phòng sao?"
Đường Tam gật gật đầu: "Có cái gì không đúng sao?"
Trong mắt người phục vụ toát ra vài phần mập mờ: "Xin lỗi, nơi này của chúng tôi chỉ còn lại có một gian phòng thôi."