Một buổi chiều nhàn nhã ở thành phố lớn, nắng chiếu vào những tòa nhà cao tầng san sát nhau khiến mặt kính phản xạ ra thứ ánh sáng chói mắt.
Một căn biệt thự phức tạp và lộng lẫy kiểu Âu cổ sừng sững giữa vô số tòa nhà hiện đại, trông chẳng mấy ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh, dấu vết của năm tháng khiến bức tường bao màu trắng ngà nhuộm sắc tối tăm, cũng tăng thêm vài phần nặng nề. Đây là một Nhà hát Opera.
Rất dễ nhìn thấy nhà hát trên hành tinh đam mê âm nhạc này, mọi người thích yên lặng thưởng thức thứ âm nhạc tuyệt vời trong nhà hát hòng giảm bớt cảm giác bức bối của xã hội hiện đại.
Đây là một nhà hát nhỏ chẳng được ai chú ý tới. Lúc này cổng nhà hát đang đóng chặt, chưa tới giờ mở cửa buổi chiều nên trông nó có vẻ thê lương.
Trong nhà hát, các ca sĩ opera đang sửa soạn và trang điểm cho suất diễn buổi xế chiều. Trên sân khấu các nhân viên đang chuẩn bị phông nền và đạo cụ. Do vở opera diễn tối nay phải chuyển nhiều cảnh nên nhân viên nhà hát đều bận tối tăm mặt mũi. Đặc biệt là các loại thiết bị sân khấu nặng trịch, vài ba người cùng khiêng mà vẫn mệt bở hơi tai.
Chỉ có người thanh niên tên Di Tân là ngoại lệ.
Hắn mặc một bộ đồ lao động xuề xòa, vóc dáng cao lạ thường, ít nhất cũng cao hơn những nhân viên xung quanh nửa cái đầu, thế nhưng tỉ lệ chân tay của hắn không hề kỳ cục mà rất cân xứng.
Thân hình rắn chắc khỏe mạnh với bờ vai ngang rộng đúng chuẩn tam giác ngược khiến hắn trông như một con gấu nâu đứng thẳng, mang theo cảm giác áp bức nặng nề và lạnh lùng. Lúc mang vác thiết bị nặng trịch, hơi thở của hắn chẳng hề rối loạn, chỉ có các đường cơ cánh tay hơi căng ra, trông hắn như đang nhấc một thứ nhẹ hều.
Nhìn tư thế nhẹ nhàng của hắn, mấy nhân viên đang mệt mỏi thở hồng hộc bên cạnh chỉ lạnh nhạt quan sát, thậm chí họ còn nhếch khóe miệng cười khinh thường, hiển nhiên là rất không thân thiện với vị đồng nghiệp như hạc trong bầy gà này.
Dường như Di Tân vẫn chưa nhận ra sự ác cảm của đồng nghiệp mà chỉ im lặng bày đạo cụ hoa. Vì thường xuyên làm việc nặng nên bàn tay to thuôn dài trắng nhợt của hắn hơi thô ráp, nhưng động tác lại nhẹ nhàng lạ thường.
Như người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế[1], những bó hoa giấy được hắn bày đều tăm tắp, đảm bảo ở góc độ nào khán giả dưới sân khấu cũng có thể thưởng thức vẻ yêu kiều của chúng.
Chú Thích [1][1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế có tên gọi khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức và được viết tắt là OCD, đây là một bệnh lý thần kinh liên quan đến suy nghĩ và hành vi của người bệnh. Người bệnh mắc chứng OCD thường có những hành vi, suy nghĩ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa để giảm bớt căng thẳng hay lo âu.
Trong lúc nhân viên nhà hát đang bày biện đạo cụ, các ca sĩ đã sửa soạn xong cũng lục tục bước lên sân khấu. Các nam nữ ca sĩ trong trang phục đẹp đẽ và tinh xảo vừa nói vừa cười chuẩn bị diễn tập.
Trong số họ có một cô gái mặc váy dài trắng tinh trông bắt mắt lạ thường. Cô chính là trụ cột tương lai của nhà hát này – Ellie.
Ellie có vẻ đẹp ngọt ngào và dáng người mảnh mai. Cô đẹp tựa đóa hoa huệ tây, là tiêu điểm trong đám người, cũng là vai nữ chính của vở opera tối nay.
Lúc này cô đang dùng gương mặt ửng đỏ nói gì đó với bạn thân Tiểu Mai của mình. Cô bạn thân Tiểu Mai thì đang ôm má, vẻ mặt đầy ước vọng. Tiếng nói chuyện khe khẽ của hai cô gái bị nhấn chìm trong âm thanh ồn ào trên sân khấu, gần như chẳng ai có thể nghe thấy, cũng chẳng ai để ý.
Bối cảnh trên sân khấu đã dựng gần xong, quản lý nhà hát giục nhân viên nhanh chóng đi ra để không cản trở buổi diễn tập.
Không ai để ý trong số những nhân viên đang đi xuống sân khấu, gã trai Di Tân cao lớn kia bỗng quay đầu lại, đường quai hàm cứng rắn hơi bạnh ra, thấp thoáng vẻ hờ hững.
Đôi đồng tử đen kịt của Di Tân in bóng cô gái váy trắng, ánh đèn sân khấu rọi lên đỉnh đầu tạo thành một mảng bóng đổ trên mặt hắn.
Chỉ khi hắn ngẩng đầu ta mới có thể nhìn thấy trên mặt gã trai cao gần mét chín này có một vết sẹo sâu hoắm, nó cắt ngang nửa gương mặt, suýt nữa phá hỏng hoàn toàn mắt trái.
Vết sẹo dữ tợn đã phá hủy gương mặt vốn khôi ngô chính trực của hắn, trông hắn vừa hung dữ vừa đáng sợ, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng sợ hãi.
Lúc này vành tai hắn giật nhẹ, dường như trong đôi mắt dán theo nữ chính của hắn lắng đọng một vài cảm xúc không rõ.
Bởi vì hắn đã nghe thấy cô gái tên Ellie bẽn lẽn nói: “Tớ cũng thích anh ấy lắm! Xưa nay tớ chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ thích một ca sĩ đến thế!”
“Quả thực là yêu anh ấy luôn rồi!”
Bạn thân Tiểu Mai cũng nhỏ giọng phụ họa, cô kìm cảm giác hưng phấn nói: “Nghe nói sắp tới anh ấy sẽ phát hành album đấy! Ôi trời ơi! Chắc chắn tớ sẽ mua một trăm bản!”
“Tớ cũng thế…”
Giọng hai cô gái xa dần, Di Tân trầm lặng đi theo đám nhân viên ra khỏi khán phòng.
Mọi người túm năm tụ ba, bỏ Di Tân lẻ loi cuối đoàn. Dường như chẳng hề để ý tới chuyện bị đồng nghiệp cô lập, hắn cúi đầu để bóng phủ che lấp gương mặt xấu xí của mình, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ, chỉ có những đầu ngón tay đang dần siết chặt bông hoa giấy trong lòng bàn tay.
Dường như cô gái hắn thích đã yêu người khác mất rồi. Vừa rồi Di Tân nghe thấy một cái tên lạ hoắc, hắn không biết kẻ đó là ai.
“Ê này, mọi người có biết cậu ca sĩ mới debut gần đây không?”
“Tửu Sơ đúng không? Nghe nói có nhiều tranh cãi xoay quanh cậu ta lắm, người thích cậu ta thì thích phát cuồng, người không thích lại ghét tận xương!”
“Lừa nhau à, cậu ta hát hay thế mà còn có người không thích sao?”
Đằng xa, dường như đám nhân viên cũng đang thảo luận gì đó, Di Tân lại nghe thấy cái tên kia một lần nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn đám đồng nghiệp đã đi xa đang cười cười nói nói, bọn họ quàng vai bá cổ nhau: “Ai biết được đấy, trên đời này hiếm gì kẻ quái thai, ha ha ha! Chẳng phải đằng sau chúng ta có ngay một thằng đấy à?”
Đám nhân viên cùng phá lên cười nhạo báng.
Đã vậy bọn họ còn tưởng là kín đáo mà liếc nhìn Di Tân ở đằng sau một cái, dường như bọn họ cho rằng hắn không thể nghe thấy ở khoảng cách xa như vậy nên tiếng cười chế giễu càng quá đáng, lời nói vừa cay nghiệt vừa khó nghe.
Một nhân viên mới không hiểu nguyên do, cũng không biết chuyện này có gì đáng cười nên trông anh ta cực kỳ mờ mịt.
Thấy vậy, các nhân viên khác bắt đầu mồm năm miệng mười khuyên nhủ người mới nhất định đừng tới gần gã trai cao lớn xấu xí ở đằng sau.
“Thằng đó bị điên đấy, nghe nói là giết người không chớp mắt. Năm đấy nó tận mắt nhìn thấy mẹ đẻ thắt cổ mà cũng chẳng kêu một tiếng, nếu cậu không sợ chết thì cứ đi đi!”
Đám nhân viên vừa nói vừa dùng ngôn từ cực kỳ phóng đại để miêu tả một tin tức từ nhiều năm trước. Đó là khi thành phố lớn vẫn chưa phát triển như bây giờ, Nhà hát Opera này chưa lỗi thời, lúc ấy nó vẫn là nhà hát nổi tiếng toàn thành phố.
Sau đó trong chính nhà hát này xảy ra một vụ thảm án rợn người. Nữ ca sĩ opera đình đám một thời thắt cổ tự tử trong khán phòng, mà đứa con trai mười mấy tuổi của bà đứng ngay bên cạnh nhìn mẹ mình chết dần.
Lúc thi thể của bà được người khác phát hiện, gương mặt thằng bé đó vẫn dửng dưng như không, chẳng rơi lấy một giọt nước mắt. Nghe nói lúc nữ ca sĩ đó vừa thắt cổ trong nhà hát vẫn còn nhân viên đang làm việc, chỉ cần hô to một tiếng là có thể cứu được người.
Nhưng đứa bé trai đó cứ mở trừng mắt chẳng nói một câu, hắn mặc kệ người mẹ cao gầy yếu ớt của mình treo mình trên sân khấu như một cành cây khô, nhìn bà giãy giụa đến khi hoàn toàn tắt thở.
Tất cả mọi người đều nói đứa bé ấy oán hận mẹ làm mặt mình bị thương nên mới thấy chết không cứu, bản tính bạc bẽo khiến người ta lạnh lòng.
Sau đó đứa bé bị đưa vào bệnh viện tâm thần do vô cớ làm hại người khác, mãi đến gần đây hắn mới được thả ra ngoài.
Ông chủ nhà hát tốt bụng thu nhận và giúp đỡ hắn, cho hắn làm chuyên gia đạo cụ. Tuy đúng là kỹ thuật làm đạo cụ của hắn rất tốt nhưng ai cũng rõ kẻ này mắc bệnh tâm thần, có thể giết người bất cứ lúc nào nên cực kỳ phản đối việc hắn gia nhập.
Song dường như ông chủ đầu toàn mỡ cảm thấy thuê Di Tân đỡ tốn tiền nên vẫn kiên trì làm theo quyết định của mình. Điều này khiến bọn họ chỉ có thể ngầm cô lập Di Tân chứ không dám công khai phản đối.
Trên thực tế, nếu Di Tân không có vóc dáng cao lớn, sức lực cũng mạnh đến đáng sợ thì bọn họ đã ngầm động tay đánh người bỏ chạy từ lâu rồi.
Một phần tử nguy hiểm như thế mà lại ở trong nhà hát khiến toàn bộ nhân viên cảm thấy mắc nghẹn, bọn họ chỉ ước hắn biết điều một chút, lập tức biến quách đi cho xong.
Nhưng tên điên này chẳng những không biến mà còn suốt ngày nhìn chằm chằm người khác với gương mặt âm u, mặt mày hắn chưa bao giờ tươi tỉnh, cứ như thể sắp giết người đến nơi, khiến người ta lạnh lòng và càng bài xích hắn hơn.
“Chỉ là một tên rác rưởi của xã hội thôi, trông gớm như quỷ, nó còn sống chính là lãng phí tài nguyên!”
Thậm chí đám nhân viên này còn ác ý phỏng đoán cái chết của nữ ca sĩ năm xưa, bọn họ cho rằng cách chết thảm thiết kia rất kỳ quặc.
Có thể đó không phải tự sát mà là tên sát nhân bẩm sinh Di Tân ra tay.
Đám nhân viên vừa nói vừa làm tư thế như ma thắt cổ, còn lè lưỡi bắt chước dáng vẻ lúc chết của nữ ca sĩ, dọa người mới sợ tái mặt. Anh ta sợ đến mức vô thức nhìn ra sau.
Chỉ thấy gã trai cao lớn trong lời các đồng nghiệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, hình thể có thể coi là khổng lồ so với người bình thường khiến anh ta nhìn mà sợ, đúng lúc đó hắn cũng nhìn về phía anh ta.
Dưới ánh chiều tà, không biết có phải nhận ra sự thù địch đám đồng nghiệp dành cho mình hay không mà đôi mắt đen của gã trai lộ vẻ tĩnh mịch và tối tăm, song vẻ mặt hắn lại bình thản đến độ gần như chất phác.
Nhưng ánh mắt bình lặng không một gợn sóng kia rất giống mắt của tội phạm giết người anh ta từng thấy trên tivi. Ánh mắt họ nhìn người khác đều đờ đẫn và độc ác như vậy. Dường như những người khác không phải đồng loại của hắn mà chỉ là một đám thịt sống biết đi, còn hắn là gã đồ tể tay cầm dao mổ.
Nhân viên mới bị ánh mắt của Di Tân dọa run cầm cập, anh ta vội dời mắt không dám nhìn hắn nữa, trong lòng lập tức hiểu được sự chán ghét các tiền bối dành cho tên quái nhân này.
Dù là ai bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cũng cảm thấy vô cùng căm ghét. Đến cả người mới đi làm và gặp hắn lần đầu như anh ta cũng cảm thấy khó chịu tột độ, hận không thể cách người này càng xa càng tốt.
Một lúc sau, khi nhân viên mới lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn lần nữa thì bóng người cao lớn đằng xa đã biến mất. Thấy thế, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ghét bỏ nhíu mày như các tiền bối bên cạnh mình.
Anh ta thầm nghĩ quả nhiên, không phải bỗng dưng có một vài người bị tất cả mọi người cùng ghét như vậy.
Trên đời này vốn có vài kẻ bản tính tồi tệ, không xứng làm người. Nghĩ vậy, nhân viên mới liền theo các tiền bối đến phòng nghỉ của nhân viên đồng thời vứt gã đồng nghiệp âm u kia ra sau đầu.Nắng chiều dần tắt, ráng màu ấm áp buổi hoàng hôn tôn lên vẻ huy hoàng tráng lệ của nhà hát, Di Tân đi ngược hướng với các đồng nghiệp vào một căn phòng ẩn khuất dưới tầng hầm.
Căn phòng dưới hầm chất đầy đạo cụ và tạp vật này là ký túc xá nhân viên của hắn. Nó nằm ngay dưới khán phòng chính của nhà hát, nếu bước vào có thể nghe thấy tiếng hát thánh thót của các ca sĩ opera từ sân khấu phía trên truyền xuống.
Di Tân ngồi vào chiếc bàn hướng về phía sân khấu như thường lệ, hắn đang chờ đợi tiếng hát của người con gái mình yêu. Việc này đã trở thành thói quen của hắn, nhưng lần này có chút khác biệt so với mọi khi.
Gương mặt không một biểu cảm của hắn hơi cúi xuống nhìn tờ báo trên bàn.
Đó là tờ báo buổi tối hắn thường đọc lúc còn trong bệnh viện, hôm nay trên trang nhất vốn thường chi chít chữ lại xuất hiện một tấm ảnh đen trắng choán quá nửa trang.
Trên ảnh là gương mặt tươi cười của một chàng trai. Mái tóc quăn che phủ vầng trán chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, đôi môi đầy đặn căng mọng, dù là ảnh đen trắng cũng không thể làm giảm vẻ đẹp khiến người khác đắm say của người thanh niên.
Một cái tên in đậm đặt cạnh tấm ảnh, tiêu đề là “sắp phát hành album mới”, hai dấu chấm than liên tục ở ngay phần mở đầu* khiến người đọc có thể cảm nhận được sự kích động và hưng phấn của tác giả bài báo.
* Tóm gọn: tên bài báo là “TỬU SƠ sắp phát hành album mới!!”
Công việc bận rộn nên hơn một tháng nay Di Tân không đọc báo giấy. Hiện giờ nhìn tờ báo xuất hiện một cách khó hiểu trên bàn, Di Tân dùng đôi mắt đen kịt khóa chặt cái tên kia và bất động một lúc lâu.
Tửu Sơ.
Đây là cái tên xa lạ mà quen thuộc liên tục xuất hiện trong lời Ellie và đám đồng nghiệp, chuyện này khiến hắn không sao hiểu nổi. Người này xuất hiện từ bao giờ hắn không biết, dường như chỉ sau một đêm tất cả mọi người đều biết đến kẻ xa lạ này trừ hắn.
Di Tân nhìn tấm ảnh trên mặt báo, không biết nguyên cớ do đâu mà hồi lâu sau hắn vẫn không dời mắt. Dường như hắn đang suy nghĩ, mà dường như hắn chỉ đơn thuần là đang lưu luyến tấm ảnh vô cùng bắt mắt này thôi.
【Đẹp lắm đúng không?!】
Một giọng nói hưng phấn xuất hiện bên tai Di Tân, hắn nhận ra đó là em gái Di Tâm của mình đồng thời lại cảm thấy kỳ quặc bởi giọng của Di Tâm khác hẳn mọi ngày.
Thường ngày Di Tâm sẽ lên tiếng chế nhạo hắn vào những lúc không thích hợp, “nàng” dùng giọng nói chói tai mắng nhiếc hắn mơ tưởng hão huyền, thế mà còn muốn được hạnh phúc.
【Loại cặn bã như mày cút xuống địa ngục đi, yêu thương cái nỗi gì! Ha ha, cười ỉe.】
【Sao mày không chết quách đi! Chết cùng tao luôn!】
【Vì sao chỉ mình mày còn sống, lại còn nhốt tao trong cơ thể tởm lợm này của mày?!】
【Sao mày không chết như mẹ nói đi, chúng ta cùng sum họp dưới địa ngục hả đồ ghê tởm?!】
Những tiếng chửi mắng như vẫn đang dội lại bên tai hắn, trùng khớp với giọng nói lúc này của Di Tâm.
【Anh trai à, tao bắt đầu hiểu được mày rồi, bởi vì tao cũng yêu một người!】
Ngón tay đang cầm tờ báo của Di Tân hơi siết lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt trẻ trung xinh đẹp kia, hắn gần như đã dự đoán được cái tên em gái mình sắp sửa nói ra.
【Tên anh ấy là Tửu Sơ, cái tên nghe rất đáng yêu đúng không?】
Giọng Di Tâm dịu dàng như sắp ứa mật.
“Nàng” tả lại lần đầu mình nhìn thấy Tửu Sơ.
“Nàng” tình cờ nhìn thấy một video có lượt xem cực cao trên máy tính quay cảnh một chàng trai ôm ghi-ta ngồi hát trên sân khấu. Y cụp mắt nhìn dây đàn, hàng mi dài mảnh rung nhẹ như lông vũ, vài lọn tóc đen nhẹ rủ bên tai mang tới một vẻ đẹp tổng thể hút hồn người khác.
Dưới ánh đèn sân khấu, phần tay lộ ra ngoài của y nhẵn mịn trắng nõn. Y mặc quần jeans, hai chân thon dài cân đối xuôi theo ghế cao, nhẹ nhàng nhịp theo nhạc.
Lúc y ngước mắt nhìn vào ống kính, Di Tâm hoàn toàn chìm đắm. “Nàng” không thể khống chế bản thân, “nàng” yêu chàng thanh niên đẹp đến khó tin trong mắt mình mất rồi.
Từ giai điệu mới lạ, giọng hát động lòng người, ngón tay thuôn dài gảy nhẹ dây đàn tới gương mặt trắng nõn và đôi môi đầy đặn hồng hào của y. Cả nụ cười đáng yêu, mái tóc ngắn rối bù và vẻ ngoài thoát khỏi khuôn mẫu kia nữa.
Di Tâm yêu mọi thứ của y.
Di Tâm tiếp tục kể lể về tình yêu của mình bằng giọng điệu xuất thần như say như mê.
Lúc này “nàng” hệt một cô gái trẻ bình thường, “nàng” bẽn lẽn thẹn thùng, giọng nói tràn ngập vẻ mập mờ và chờ mong của một thiếu nữ mới biết yêu, mất sạch những cuồng loạn “nàng” từng thể hiện trước mặt Di Tân.
Nói hoài nói mãi, “nàng” bắt đầu kích động rồi liên tục khen ngợi người trong lòng mình với Di Tân:【Mày không biết anh ấy tốt và đáng yêu cỡ nào đâu!】
【Trước kia anh ấy rất đáng thương. Sau khi tới thành phố lớn anh ấy sống khổ lắm, nhưng anh ấy chưa bao giờ từ bỏ, cuối cùng sự cố gắng của anh ấy cũng được mọi người nhìn nhận…】
Di Tân vẫn giữ im lặng.
Hắn nghe em gái Di Tâm thổ lộ, giọng điệu say đắm mà ngốc nghếch của “nàng” khiến hắn cảm thấy Di Tâm lúc này rất giống những fan cuồng hay được tạp chí giải trí đề cập đến. Lúc thích một idol nào đó, fan cuồng sẽ mất hết lý trí, trong đầu chỉ có việc theo đuổi thần tượng của mình.
Mà từ những lời giải thích lộn xộn của “nàng”, rốt cuộc Di Tân đã biết lai lịch của cái người tên Tửu Sơ này.
Đó là một thanh niên nông thôn ôm ấp hoài bão tới thành phố lớn, dù y đã tham dự rất nhiều chương trình âm nhạc nhưng lần nào cũng bị loại vì những giao dịch ngầm bên trong.
Mãi đến cuối cùng, y dốc cạn tâm huyết viết ra một bài hát một lần thành danh, thực hiện giấc mơ âm nhạc của mình. Hơn nữa y còn dùng tốc độ khó bề tưởng tượng mà hot khắp cả nước, thậm chí là cả thế giới.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, video quay màn trình diễn của y đã đột phá hai tỷ lượt xem, Tửu Sơ cũng trở thành ngôi sao hot nhất thời điểm hiện tại.
Nhưng đánh giá đại chúng dành cho ngôi sao ca nhạc mới debut Tửu Sơ lại là khen chê lẫn lộn.
Người thích Tửu Sơ say đắm phong cách âm nhạc độc đáo và giọng hát tuyệt diệu của y, họ coi y là ngôi sao sáng nhất thời đại mới, họ còn cho rằng y sẽ mở đầu một thời kỳ âm nhạc mới trong lịch sử. Ngay cả vẻ ngoài lôi thôi lười sửa soạn của y cũng trở thành xu hướng được mọi người đua nhau học theo.
Đồng thời cũng có rất nhiều người cố chấp cho rằng bài hát đầy âm điệu chói tai mang phong cách thoải mái vui tươi của y là một sự sỉ nhục đối với nền âm nhạc, là lầm đường lạc lối. Sở dĩ bài hát nghe có vẻ hay là nhờ giọng hát của ca sĩ rất tốt mà thôi.
Họ chỉ thừa nhận Tửu Sơ có chất giọng trời cho, chất giọng độc đáo ấy có khả năng mê hoặc khiến tâm trí con người điên đảo như giọng của Siren trong thần thoại.
Thoạt đầu, những lời phê phán này có vẻ nghiêm khắc nhưng có thể xem là bình thường so với một ca sĩ mới. Xét cho cùng, phong cách bài hát của Tửu Sơ khác lạ đến độ gần như phản nghịch, hoàn toàn trái ngược với nền âm nhạc tôn sùng vẻ đẹp cổ điển và êm dịu trong thời đại ngày nay.
Rất nhiều người không thể chấp nhận ngay được, phản ứng thái quá là chuyện rất bình thường nhưng không hiểu vì lý do gì mà dường như bài hát của Tửu Sơ lại có sức hút đặc biệt với những người có tính cách cực đoan, điều này dẫn đến việc một bộ phận rất lớn fan của y hoàn toàn không thể chấp nhận những lời phê phán kiểu này.
Họ cực đoan vượt mức bình thường, kiêu căng hơn fan của những ca sĩ khác, cũng hung hăng hơn. Họ điên cuồng ca ngợi mọi thứ của Tửu Sơ, họ đổ tiền vào các loại báo chí và nền tảng trực tuyến để hình dung y bằng những từ ngữ chọc chó* nhất.
Chú Thích ** Bản gốc là “ngứa thịt”, đại khái là fan khen idol bằng những từ hoa mỹ quá, người qua đường nhìn thấy ngứa mắt, cuối cùng khiến idol bị người qua đường ghét lây…
Họ cho rằng bài hát của Tửu Sơ là hoàn hảo nhất trên đời, nó tràn đầy hơi thở nồng nhiệt của sự sống, làm thay đổi giới âm nhạc đang mục nát suy tàn chẳng khác gì vũng nước đọng hiện nay.
Không chịu được việc idol mình bị mắng, fan của y dùng lời lẽ sắc bén chiến đấu với phe đối lập, khơi mào một trận đấu khẩu mãi không thấy hồi kết.
Di Tâm cũng là một trong số những fan đó.
“Nàng” cố chấp cho rằng Tửu Sơ là ca sĩ xuất sắc nhất trên đời, y phải trải qua rất nhiều khổ nạn mới đến được ngày hôm nay, người như y không nên bị phê phán như vậy, thế là “nàng” bắt đầu điên cuồng chửi rủa mấy nhà phê bình âm nhạc già khú đế dám phê phán Tửu Sơ ngay bên tai Di Tân.
Di Tân ngồi im như đang nghe, mà cũng như đang thả hồn. Đôi mắt hắn thâm trầm, lặng lẽ nhìn tờ báo trong tay. Gương mặt đang mỉm cười của người thanh niên tươi tắn rạng rỡ, không ai có thể liên tưởng y với trận tranh đấu hỗn loạn giữa các fan.
Y ra mắt công chúng một tháng trước. Lúc đó Di Tân vừa ra khỏi bệnh viện tâm thần không lâu, thời gian ấy hắn đang bận thích ứng với nhà hát quen thuộc mà xa lạ này, mải xoay xở với công việc và cuộc sống nên hắn không để ý tới sự thay đổi của thế giới ngoài kia.
Di Tân cũng chẳng muốn chú ý đến những tin tức giải trí đó. Di Tân hiểu bản thân rất rõ, hắn chỉ là một người bình thường đang giãy giụa hòng sống sót dưới đáy xã hội, những giai cấp rực rỡ bóng bẩy trên kia chẳng liên quan gì đến hắn.
Hắn thích cuộc sống bình yên bất biến hơn, bất cứ nhân tố nào có thể gây ra thay đổi đều khiến hắn lo lắng và nóng nảy.
Nhưng bây giờ, dường như cuộc sống bình yên sắp bị một thằng khốn vời vợi trên cao phá tan rồi.
Em gái và cả cô gái hắn yêu đều thích một ngôi sao tên là Tửu Sơ, chàng trai kia và hắn dường như ở hai đầu thế giới.
Nhìn tấm ảnh trên mặt báo, sau khi đối mắt với con ngươi đen trắng rõ ràng kia một lúc, Di Tân bỗng cảm thấy nóng nảy chưa từng có. Hắn ghét những thứ có thể phá hoại cuộc sống bình yên của mình. Hắn ghét cái người tên là Tửu Sơ này.
Di Tân vừa nghĩ vừa nhíu mày – một hành động hiếm khi xảy ra. Từ lúc xuất viện, rất ít khi cảm xúc của hắn dao động lớn đến mức này. Thực tế khi ở trong bệnh viện, kể cả lúc tinh thần bất ổn nhất thì phần lớn vẻ mặt hắn vẫn là đờ đẫn và thờ ơ.
Từ nhỏ Di Tân đã không thể đồng cảm với người khác, hắn không giỏi làm ra bất cứ biểu cảm nào để thể hiện cảm xúc một cách rõ ràng, các bác sĩ cũng bất lực.
Nhưng giờ đây trên mặt hắn lại lộ rõ vẻ nóng nảy, đối với Di Tân biểu cảm này là thứ cực kỳ bất thường.
Di Tâm không nhận ra cảm xúc mâu thuẫn của Di Tân mà vẫn tiếp tục nói về chàng trai mình yêu. Dường như “nàng” đã bị kìm hãm rất lâu, giờ phút này rốt cuộc có thể bộc lộ tình yêu đang trào dâng trong lòng nên không thể kiềm chế bản thân.
Cuối cùng, những suy nghĩ đen tối trong lòng “nàng” cũng khó mà che giấu được nữa: 【Thật sự rất muốn giấu anh ấy vào một nơi không ai biết, chỉ có tao và anh ấy ở bên nhau, mỗi giờ mỗi phút đều ở bên nhau, hoặc là dùng xiềng xích chắc chắn nhất vĩnh viễn khóa anh ấy vào với tao…】
Giọng Di Tâm ngượng ngùng thấp thỏm.
“Nàng” say đắm đến mức có thể đột phá hạn chế của nhân cách chủ, “nàng” khống chế ngón tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trên mặt báo, cứ như thể làm vậy sẽ được gần gũi hơn với người trong lòng.
Mà lúc này cảm xúc của Di Tân cũng đạt tới giới hạn. Hắn cưỡng ép thu hồi quyền khống chế cơ thể rồi lạnh mắt nắm chặt tờ báo trong tay như thể cực kỳ căm ghét gương mặt trên đó.
Ngón tay hắn hơi dồn sức đã xé đôi tờ báo, nụ cười xinh đẹp của người thanh niên kia cũng chia đôi theo. Khi đang định xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, ánh mắt Di Tân bỗng chạm phải nụ cười đã rách đôi của chàng trai, sau đó không hiểu sao hắn lại dừng tay. Cuối cùng hắn chỉ gấp gọn rồi ném nó vào thùng rác bên cạnh.
【Không, không hề đáng yêu.】
Đó không phải một cái tên đáng yêu, Di Tân trả lời câu hỏi đầu tiên của em gái. Đáp lại lời hắn là tiếng hét cuồng loạn của “nàng”:【A a a!!! Đồ chó hoang nhà mày đang làm gì thế hả?!】
【Đó là tờ báo tao cố tình mua để sưu tập, đồ chết toi này! Con mẹ nó chứ sao mày vẫn chưa chết đi! Đồ lợn chết tiệt!】
【Khốn nạn khốn nạn khốn nạn!!!】
- Hết chương 002-
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Tân: Anh xé vợ anh.
Em Tâm: Tao giết mày!!!
Lea: Di Tân (祢辛) và Di Tâm (祢心) đều đọc là /míxīn/, đồng âm toàn bộ.
“Nàng” được đặt trong ngoặc là dụng ý của tác giả, hồi sau sẽ rõ.
Vì sao “nàng” là em gái mà lại xưng “mày-tao” với Di Tân thì… cũng hồi sau sẽ rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT