Bức tường thủy tinh bao quanh trung tâm thương mại vẫn tiếp tục vỡ ra. Đám vật thể hình người tràn vào, gần như toàn bộ tầng một và hai đã biến thành biển máu. Những người sống sót bị cảnh tượng khủng bố và quái dị ấy dọa bay hồn vía, liều mạng chạy lên tầng cao hơn.
Thường xuyên có người ngã khỏi cầu thang giữa trung tâm và rơi xuống biển vật thể hình người, sau đó bị vô số tay chân dài ngoằng vặn vẹo đỏ như máu bao phủ trong tiếng kêu thảm thiết.
Trên lan can tầng ba, Tửu Sơ đang cẩn thận quan sát đám vật thể nọ. Y phát hiện những người rơi xuống không chết mà chỉ kêu la khẩn thiết như khi bị rơi xuống nước, thực tế họ không hề hấn gì. Có vẻ đám vật thể với ngoại hình đáng sợ đó không để ý tới những người này, chúng chỉ chăm chăm bò lên trên, vì muốn tăng tốc mà sẵn lòng giẫm đạp lẫn nhau, cũng giẫm lên những người rơi xuống.
Dáng vẻ cực kỳ cố chấp như thể trên tầng có thứ rất hấp dẫn chúng.
Chúng chẳng buồn nhìn đến những kẻ đang gào thét kia, càng không có ý muốn làm hại họ. Hành động vô hại hoàn toàn trái ngược với cảm giác nguy hiểm do ngoại hình dữ tợn của chúng mang tới.
Nếu mọi chuyện đúng như những gì Di Tâm vừa nói, rằng đám vật thể này do Di Tân khống chế, vậy thì quả thật biểu hiện của chúng rất giống như đang muốn leo lên tìm y. Nghĩ vậy, Tửu Sơ bèn ngồi xuống gần một vật thể đang bò tới gần. Y thăm dò vươn tay ra, chuẩn bị kéo nó lên.
Nếu nó thật sự là Di Tân thì hẳn sẽ không làm ra bất cứ hành động nào tổn thương đến y.
Bàn tay trắng ngần thuôn dài xuyên qua khe hở của lan can thủy tinh, Tửu Sơ chạm vào vật thể hình người đã bò tới cạnh lan can với vẻ mặt rất mực bình tĩnh. Thứ ấy có tứ chi mảnh dẻ và vặn vẹo, toàn thân đỏ rực. Theo động tác leo trèo, những cục u tròn phủ đầy cơ thể nó co giãn phập phồng như mạch máu, bên trong chảy một thứ dịch thể bán rắn na ná máu tươi, ấy là thứ nước kỳ lạ tạo thành cơ thể nó.
Trong mắt người thường, nó là thứ quái vật dị dạng vô cùng ghê tởm.
Cơ thể nhớp nháp đáng sợ của nó dán lên lan can tầng ba, để lại từng vệt máu trên mặt kính, cái đầu không có mặt mũi khựng lại như nhìn thấy bàn tay đang duỗi về phía mình. Đó là bàn tay dịu dàng ấm áp của người yêu.
“Di Tân, là em đấy ư?”
Giọng nói trong trẻo mát lạnh của chàng ca sĩ vang lên ôn hòa hệt mọi lần, như thể thứ ở trước mặt y không phải con quái vật cực kỳ đáng tởm trong lời Di Tâm mà là người yêu của y.
Xuyên qua lan can thủy tinh, có thể thấy rõ đôi mắt hoa đào sậm màu xinh đẹp của Tửu Sơ đang phản chiếu diện mạo xấu xí đáng tởm của vật thể hình người nọ. Một con quái vật hàng thật giá thật, khiến người khác buồn nôn.
Sàn sạt sàn sạt!!!
Vật thể hình người khựng lại vài giây rồi làm như không nhìn thấy gương mặt đầy quan tâm của Tửu Sơ. Nó cúi đầu xuống lần nữa, phát ra tiếng vang sàn sạt như ban nãy.
Như thể không hiểu Tửu Sơ nói gì, nó tiếp tục bò lên trên, không nhìn Tửu Sơ giống hệt lúc không nhìn mấy người sống sót rơi xuống.
Cũng phủ nhận sự thật mình chính là Di Tân. Dường như làm vậy là có thể cắt bỏ danh xưng “quái vật” khỏi người mình.
Nó không dám quay đầu nhìn lại. Sau khi vòng qua bàn tay Tửu Sơ, nó bèn bò sang phía bên kia của lan can, động tác có phần cứng đơ khác hẳn lúc trước. Trong ánh mắt nghiên cứu của Tửu Sơ, nó đi tới chỗ gã trai cao to đang đứng cạnh y, tốc độ chậm rãi mà nặng nề như chứa đầy căm phẫn không nói nên lời.
Nãy giờ Di Tâm vẫn đứng cách Tửu Sơ không xa. Ở nơi Tửu Sơ không nhìn thấy, ánh mắt hắn dòm vật thể hình người đong đầy chế nhạo và chán ghét.
Cùng là ý thức trong một cơ thể, đôi bên đều có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương, đương nhiên Di Tâm biết vì sao Di Tân lại từ chối sự giúp đỡ từ Tửu Sơ.
Di Tân muốn phủ nhận mình là quái vật, nhưng rõ ràng hắn là quái vật.
Bên kia, Tửu Sơ bị ngó lơ nhìn vật thể hình người dần tiếp cận Di Tâm. Y suy tư rút tay về, mày khẽ cau. Hình như phỏng đoán của y sai rồi, những vật thể này không hướng về phía y mà hướng về Di Tâm.
Phập ——!
Trong lúc Tửu Sơ đang mải suy nghĩ, Di Tâm đã cầm rìu chữa cháy bên cạnh lên.
Mái tóc đen ngắn bao phủ vết sẹo dữ tợn, trong đôi con ngươi đen kịt chứa đầy sát ý thuần túy khiến người nhìn sợ run cầm cập, nhoáng cái hắn đã bổ thứ đang tiếp cận mình thành hai nửa. Hệt cách lúc trước Di Tân đối xử với hắn, Di Tâm xuống tay nhanh gọn, bổ tên quái vật xấu xí ấy về dạng máu loãng nguyên bản, kể cả những mảnh tay chân vô thức muốn tới gần Tửu Sơ cũng bị chém nát.
Dưới đất xuất hiện một vũng chất lỏng đỏ lòm.
Chất dịch thể bán rắn tóe ra từ vật thể nhuộm đỏ quần áo và tóc của Di Tâm, nhưng có vẻ hắn chẳng quan tâm. Thay vào đó, hắn nghiêng đầu nhìn vũng máu trên mặt đất mà nở nụ cười như đang tận hưởng, hệt một đứa trẻ được thỏa mãn nguyện vọng.
Làn da tái nhợt lộ ra ngoài quần áo bị nhuộm đỏ, sơ-mi trắng trên người cũng ướt sũng, tất cả phối hợp với hình thể cao to đáng sợ khiến hắn trông chẳng khác gì tên cuồng sát trong mắt người thường, cả nụ cười âm u bệnh hoạn trên mặt cũng giống (kẻ cuồng sát) như đúc.
Vừa nhác thấy cảnh này từ xa, mấy kẻ sống sót sắp chạy tới tầng ba hoảng sợ té lộn nhào rồi chạy trối chết.
Di Tâm lạnh lùng liếc nhìn họ một cái nhưng không tỏ vẻ gì, hắn thu hồi cây rìu trong tay rồi quay đầu nhìn sang người thương đang suy tư ở một bên.
“Tửu Sơ!”
Đôi mắt đen kịt của hắn sáng ngời lên như muốn bảo Tửu Sơ mình đã giết quái vật, hắn muốn được người thương khen ngợi. Nhưng Tửu Sơ không nở nụ cười tán dương như hắn muốn, trái lại y vẫn cau mày nhìn dấu vết vật thể hình người để lại như có điều suy nghĩ.
Có lẽ nỗi bất an và mặc cảm tội lỗi tích lũy trong lòng từ nãy đến giờ vẫn chưa tan nên khi nhìn gương mặt trắng ngần hơi cúi xuống của Tửu Sơ, Di Tâm bỗng cảm thấy vẻ mặt lạnh nhạt ấy rất giống như y đã chán ngán mối tình này rồi, chán ngán gã đàn ông xấu xí luôn mồm nói dối người yêu là hắn rồi.
Nụ cười trên mặt Di Tâm cứng đơ, bàn tay cầm rìu chữa cháy khẽ siết chặt, thấp thoáng như đang run rẩy. Cảm giác thấp thỏm khi sắp đánh mất người yêu khiến thần kinh vốn yếu ớt của hắn kề bên bờ sụp đổ.
Mà Tửu Sơ đang chìm trong suy nghĩ vẫn chưa phát hiện sự bất thường của Di Tâm. Y nhìn đám vật thể hình người vẫn đang tiếp tục bò tới chỗ mình rồi lạnh nhạt nói:
“Chúng ta đi thôi, anh nhớ trong trung tâm này còn một đường nối qua khu vực khác, chúng ta tới đó đi.”
Nếu những vật thể đó thật sự nhắm tới Di Tâm thì rất có khả năng chúng do Câu lạc bộ Thập Trưởng lão tạo ra. Nhờ mấy bộ phim điện ảnh nên Tửu Sơ biết Câu lạc bộ Thập Trưởng lão vẫn còn không ít quân bài tẩy và rất nhiều cái gọi là Thánh vật thật sự mang sức mạnh siêu nhiên khó tin không biết lấy từ đâu.
Ví dụ cái gương khiến Di Tâm bước vào thế giới trong gương, rất có khả năng chúng dùng Thánh vật ra lệnh cho những vật thể hình người kia vây bắt đối tượng trừng phạt. Có lẽ thân phận cựu tế phẩm của đối tượng trừng phạt đã bị Câu lạc bộ Thập Trưởng lão phát hiện.
Theo nguyên tác, hiện giờ chúng đang muốn hiến tế luôn đối tượng trừng phạt, biến đối tượng trừng phạt – có thân xác phàm trần rất phù hợp để thần linh hiện thế – thành tế phẩm chân chính hiến cho Cosmos.
Theo Tửu Sơ, đây là suy đoán phù hợp với tình hình hiện tại. Nhưng do không đủ thông tin nên y không thể xác nhận một trăm phần trăm, việc duy nhất y chắc là họ phải nhanh chóng rời khỏi công viên này.
Vật thể hình người mỗi lúc một nhiều, tuy giá trị vũ lực của đối tượng trừng phạt rất cao nhưng cũng không thể đỡ nổi chiến thuật ‘lấy thịt đè người’, họ buộc phải rời khỏi đây thật nhanh, càng nhanh càng tốt.
“… vâng.”
Giọng nói hơi ủ rũ của Di Tâm truyền tới khiến Tửu Sơ ngạc nhiên liếc nhìn. Tuy không rõ vì sao tâm trạng Di Tâm bỗng sa sút nhưng Tửu Sơ vẫn an ủi nắm tay hắn, thân mật dẫn hắn đi sâu vào trong trung tâm thương mại.
Cầu thang bên cạnh giờ đã chật cứng người, họ đành phải đi đường vòng tới hành lang trên tầng năm. Tửu Sơ vừa bước vừa phân tích tuyến đường phải đi, mà Di Tâm được y nắm tay vẫn ngơ ngẩn nhìn bàn tay người yêu, hồi lâu sau hắn mới thẹn thùng nắm chặt tay y.
Đôi mắt ban nãy còn đờ đẫn tối tăm đã lấy lại vài phần ánh sáng rực rỡ.
So với bàn tay to dày của hắn, bàn tay mềm mại nhỏ bé của Tửu Sơ khiến hắn say mê chẳng nỡ rời. Nhưng vừa nắm được một lúc, Di Tâm bỗng phát hiện máu dính trên bàn tay mình khi chém vật thể hình người đã dây lên tay Tửu Sơ.
Di Tâm: “!”
Tức thì hắn cẩn thận lau tay cho Tửu Sơ bằng vạt áo duy nhất không dính bẩn của mình, ánh mắt xót xa nhìn bàn tay bị vấy đỏ của y.
Tay người yêu bị mình làm bẩn là việc khiến Di Tâm vốn mang mặc cảm tội lỗi cảm thấy vừa áy náy vừa hối hận, vậy nên hắn vô cùng tỉ mỉ, động tác lau chùi khẽ khàng đến mức Tửu Sơ không hề phát giác.
Tửu Sơ đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, đoạn y phân tích tình hình hiện tại của họ và kế hoạch tiếp theo cho Di Tâm nghe bằng giọng nghiêm túc:
“Đầu tiên chúng ta đi đến cầu thang ở hành lang bên trái, sau đó…”
“Nhưng trước hết chúng ta phải tìm được Di Tân cái đã. Anh nhớ trung tâm này có cửa hàng đồ gia dụng, hẳn là có bán gương, lát nữa đi thử xem có thể…”
Nói được một nửa, Tửu Sơ chợt dừng bước rồi cạn lời nhìn Di Tâm đang cẩn thận chà lau tay mình. Y chỉ cần nhìn vào ánh mắt mờ mịt của hắn là biết hắn chẳng nghe mình nói gì.
“……”
Tửu Sơ đỡ trán. Y thừa nhận mình mắc bệnh nghề nghiệp, trước kia ở các thế giới nhỏ khác y đã đỡ không ít dao cho nam nữ chính nên hễ gặp phải tình trạng nguy hiểm là y sẽ phân tích theo bản năng, bởi không phân tích rõ ràng thì nam nữ chính sẽ không tin tưởng y.
Nhưng với Di Tâm toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình, hình như y không cần giải thích nhiều thế, nói lắm chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Thôi thôi, em cứ đi theo anh.”
Tửu Sơ dứt khoát không giải thích nữa mà tiếp tục đi vào trong trung tâm thương mại, giờ y phải tìm một tấm gương. Tuy bức tường thủy tinh bên ngoài có thể coi như gương nhưng y đã nhìn kĩ rồi, Di Tân không ở trong đó.
Tửu Sơ không muốn nghĩ đến khả năng Di Tân thực sự đã chết. Suy cho cùng hắn là hóa thân người phàm của Thần Sáng Thế Cosmos, Tửu Sơ cảm thấy hắn sẽ không chết dễ dàng trong cuộc chém giết lẫn nhau của hai nhân cách.
Tửu Sơ vừa nghĩ vừa cố gắng trấn an chút lo lắng trong tim.
Hai người cứ vậy đi tới cửa hàng đồ gia dụng. Nhìn đống đồ dùng trải khắp cả tầng, Tửu Sơ xem bản đồ phân bố cửa hàng, cuối cùng cũng tìm được nơi bán gương.
“Di Tâm, em có cảm nhận được Di Tân đang ở đâu không?”
Nghe thấy câu hỏi của Tửu Sơ, Di Tâm thoáng khựng người, gương mặt tái nhợt có vẻ tối tăm. Hắn lắc đầu nói:
“Em không cảm nhận được.”
Hắn đang nói thật. Lúc hắn ở thế giới trong gương, Di Tân cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn nên mới bị hắn chém trúng dễ dàng như vậy. Nhớ tới vẻ mặt giật mình và bối rối khi đó của Di Tân, Di Tâm nhìn sang đống gương đủ mọi kích cỡ kiểu dáng trong cửa hàng, sau đó ở một góc Tửu Sơ không chú ý, hắn khẽ cong môi, đôi mắt đen kịt lóe lên một tia sung sướng.
Hắn biết Di Tân không ở thế giới trong gương, hắn đã biến thành quái vật rồi. Sau này hắn sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Di Tâm cúi đầu, lặng lẽ nắm chặt tay Tửu Sơ, nụ cười ngọt ngào kì lạ. Con quái vật đó sẽ không còn quấy rầy đến họ.
Sau khi hắn và Tửu Sơ yêu dấu rời khỏi công viên này, Di Tân sẽ ở lại đây vĩnh viễn, không bao giờ có thể tranh cướp người yêu với hắn nữa.
Trong lúc Di Tâm mơ về một thế giới tốt đẹp không có Di Tân, Tửu Sơ cũng đang nghĩ mình phải tìm ra Di Tân bằng cách nào. Y nhớ Di Tâm nói thế giới trong gương không có người nào khác nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy y và Di Tân. Nếu Di Tâm không nói dối thì Di Tân ở trong gương cũng có thể nhìn thấy hai người họ.
Sau một khoảng lặng, Tửu Sơ quyết định sẽ kiểm tra từng cái gương ở đây. Nếu Di Tân có thể nhìn thấy họ từ thế giới trong gương thì hắn sẽ xuất hiện, vậy là tìm được hắn rồi. Còn nếu vẫn không được thì y chỉ có thể rời khỏi công viên trước rồi đến chỗ Câu lạc bộ Thập Trưởng lão tìm cách. Chắc chắn đám đầu sỏ đấy có cách tìm ra Di Tân.
Tửu Sơ nói kế hoạch cho Di Tâm nghe rồi bắt đầu nghiêm túc kiểm tra gương, mặt gương nào y cũng nhìn thật kĩ rồi mới cầm tấm khác lên.
Trơ mắt nhìn người thương của mình phí công phí sức vì một người khác, dù là ai cũng cảm thấy cực kỳ ghen tức, Di Tâm không phải ngoại lệ. Di Tâm hơi hoảng hốt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tửu Sơ, ngón tay hắn khẽ run, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng giữ được sự bình tĩnh ngoài mặt. Mắt hắn lóe vằn đỏ, bàn tay để sát bên người siết chặt lại, móng ghim vào lòng bàn tay rỉ ra máu tươi, dường như nỗi căm hờn và buồn khổ trong lòng hắn không cách nào hóa giải được.
Con quái vật ấy! Tất cả là tại con quái vật ấy! Nếu không Tửu Sơ đã không ngó lơ hắn mà đi tìm tấm gương chết tiệt nào đó!
Di Tâm lạnh lùng nhìn đống gương đủ kiểu dáng trong cửa hàng, đôi mắt đen kịt phản chiếu những mặt gương nhẵn bóng được xếp ngay ngắn. Dù Di Tân thật sự trốn trong đó hắn cũng không bao giờ cho phép thứ quái vật ấy bước ra lần nữa.
Hắn có thể chém nát hắn lần một thì có thể chém lần hai!
Di Tâm nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, tấm gương bên cạnh phản chiếu rõ gương mặt âm u của Di Tâm và một bàn tay trắng ởn đang duỗi ra sau lưng hắn.
Rắc ——!
Sau một tiếng động cực nhỏ, gã trai cao lớn đang sờ sờ ngay đó đã biến mất. Đến khi Tửu Sơ mệt mỏi xoa ấn đường rồi quay sang định nói kế hoạch tiếp theo cho Di Tâm mới phát hiện hắn đã không thấy bóng dáng.
“……”
Nhìn một đống kính vỡ dưới đất cách mình không xa, Tửu Sơ vô cảm đặt tấm gương trong tay về chỗ cũ. Suýt thì quên, mâu thuẫn điển hình như nước với lửa giữa hai nhân cách não tàn vì yêu đương đã đạt đến mức người bình thường không tài nào hiểu nổi.
Tửu Sơ bỗng cảm thấy hành động nghiêm túc tìm gương của mình rất ngu, ngu đến độ y chẳng dám nhìn thẳng.
Choang ——!!!
Trong gian phòng tối tăm, sàn nhà la liệt búp bê với nụ cười quái quỷ, trên kệ để hàng bên cạnh còn rất nhiều hình nộm chưa xé hộp, kiểu dáng lẫn quần áo của chúng rất tinh xảo nhưng tất cả đều mang gương mặt cười cứng đơ dị hợm.
Theo tiếng vỡ vụn chát chúa của tấm gương toàn thân đặt giữa phòng, dường như đám búp bê đồng loạt đưa mắt nhìn về phía tấm gương.
Trong gương, một người đàn ông cao lớn trầm lặng đang từ từ bước ra khỏi bóng tối. Như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, cơ thể hắn nhuốm đầy vết máu đỏ sậm, trên tay cũng kéo theo một cái rìu chữa cháy nặng trịch đầy máu me sau cuộc chém giết.
Rắc rắc ——!!!
Tiếng gương nứt liên tiếp vang lên, gã trai sải bước ra khỏi gương, để lại một kẻ có dung mạo giống hệt hắn với vẻ mặt tàn nhẫn cùng ánh mắt chứa đầy oán hận sâu sắc.
【Di Tân! Chết tiệt chết tiệt! Chết tiệt!!!】
【Tao không bỏ qua cho mày đâu… mày là đồ quái vật chết toi!】
Gã đàn ông luôn mồm chửi rủa cố gắng vươn tay ra như muốn chạy khỏi thế giới lạnh ngắt trong gương. Cánh tay ấy tái nhợt và đầy những vết thương sâu hoắm, nhưng lạ là mép vết thương trắng ởn không thấy máu chảy ra, làn da không sắc máu nom đáng sợ chẳng khác gì xác chết, độ kinh khủng càng tăng cao trong căn phòng tối mù.
Người đã bước ra ngoài bình tĩnh nghe tiếng nguyền rủa và chửi mắng phát ra từ trong gương, trên gương mặt vô cảm chẳng vương một vệt máu. Đôi mắt đen kịt dòm cánh tay vươn ra vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài đã từ từ vỡ thành từng mảnh, gã trai trong gương cũng chìm vào bóng tối với tiếng khóc đầy đau khổ và hận thù.
Hắn cúi đầu nhìn mảnh vỡ đầy đất, hồi lâu sau mới chán ghét nhấc chân đá chúng về trong gương.
Hắn không phải quái vật, Di Tâm mới là quái vật!
Nghĩ đoạn Di Tân ngẩng đầu, chuẩn bị rời khỏi gian phòng này để tìm người yêu của mình, nhưng hắn chưa kịp xoay người, sau lưng đã vang lên một giọng nói quen thuộc:
“… Di Tân.”
Giọng Tửu Sơ lạnh lùng khác hẳn trước đây, lạnh đến mức gã trai nọ bỗng cứng đơ cả người, đồng tử đen kịt co lại nhỏ như mũi kim.
- Hết chương 030-
Lea: Lặng lẽ lặn vài ngày…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT