Hai tỷ muội từ viện lạc của Nguyên công đi ra, vốn muốn trực tiếp quay về Thính Hà viên, lấy tiền rồi sẽ đi. Nhưng vừa qua hoa viên liền gặp Lục Lam đang đi vào.
“Thì ra là Ân sư tỷ.” Lục Lam đứng lại, nhìn hai người mỉm cười, khóe mắt cũng không giấu được tia đắc ý.
Khương Tuyền buồn bực định lên tiếng liền bị A Ân ngăn cản.
Nàng nói với Lục Lam: “Chúc mừng Lục cô nương.” Sắc mặt nàng bình tĩnh, khiến cho Lục Lam có cảm giác vô lực như đánh vào bịch bông. Lục Lam trước đây sau khi lộn xộn ở hậu trạch đã lâu, đã gặp qua nhiều cô nương ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm cuộn sóng, rất biết cách làm sao để khiến một người tức giận, biết cách làm sao để bản thân thắng lợi vui vẻ, liện ngậm cười, nói: “Tỷ cũng rất có thực lực, đáng tiếc là không có vận khí như ta, có điều sau này có ta ở đây, đời này tỷ đừng mong vào được Hạch Học.”
Khương Tuyền giận tới mức muốn bùng nổ!
A Ân đứng lên trước Khương Tuyền mở miệng nói: “Lục cô nương đối với bản thân có phần rất không tin tưởng bản thân, cô muốn cả đời ở lại Hạch Học?”
Lục Lam không ngờ rằng nàng không có tức giận, còn trả lại một cách mỉa mai như vậy, lại có thể bình thản ung dung như thế!
Lòng nàng bắt đầu nóng nảy, vẻ mặt ôn hòa bên ngoài đã thay đổi, nói: “Ngươi đắc tội với người nào cũng không biết đâu, ta chống mắt xem ngươi còn cười được bao lâu.” Bỏ lại một câu này, liền vội vàng rời đi.
Khương Tuyền giận tới mức trong ngực phồng lên rồi lại xẹp xuống.
“Tỷ tỷ, ý của nàng ta? Qủa thực là khinh người quá đáng! Không phải là phía sau có…”
A Ân liếc nhìn nàng một cái.
Nàng lập tức dừng lại, gục đầu xuống, lát sau mới ngẩng lên, nhỏ giọng nói: “Được rồi, muội biết rồi, nên nói cái gì không nên nói cái gì, muội kỳ thực đều biết, chỉ là nhìn không vừa mắt nàng ta lớn lối như vậy.”
A Ân giải thích: “Lục Lam không phải là Lạc Kiều, phía sau Lạc Kiều có ca ca ruột Lạc Nguyên. Lạc Nguyên là thật tâm yêu thương muội muội của mình. Nhưng phía sau Lục Lam là Đặng công công, hắn nghĩ cái gì, Lục Lam chưa hắn đã biết.”
Nàng kéo tay Khương Tuyền, nói: “Mà thôi, chúng ta không nói chừng chuyện này nữa.”
Hai tỷ muội sau khi trở về Thính Hà viên, lấy tiền rồi ra ngoài. Bên ngoài dừng lại không ít xe ngựa, từ sau chuyện Trần Đậu giả, Khương Tuyền rất ít khi rời khỏi Thượng Quan gia, bây giờ nhìn xe ngựa đến hoa cả mắt, nhất thời không nhận ra xe ngựa nhà mình.
Nếu không phải là thấy Hổ Nhãn và Hổ Quyền thì nàng sợ là đến đêm cũng không nhạn ra được.
Khương Tuyền nuốt xuống miếng bánh, lại nói: “Ai, tỷ tỷ không cho muội nói, trái lại muội càng muốn nói. Muội muốn nói, tỷ tỷ trước đây không phải là ở Phổ Hoa tự một đêm sao? Hầu gia phái Ngôn gia lang quân tới, những thứ đồ ăn, đồ dùng gì đó trong xe này, đều cùng xe ngựa của huynh ấy như đúc. Ngôn gia lang quân nói bánh ngọt này đặc biệt do đầu bếp trong cung làm, mùi vị so với bánh ngọt mua ở trong tiệm quả thực là không giống nhau. Đây là mùi vị trong cung.”
A Ân cắn non nửa miếng, không nếm ra mùi vị khác nhau nào, ngón tay hơi cong, búng lên ót nàng một cái.
“Ai, chỗ nào là một chút thức ăn. Muội thấy hầu gia đối với tỷ tỷ rất dụng tâm, biết tỷ tỷ thích gì, mang gì đến cũng không quên cho muội một phần. Tỷ tỷ nhìn thấy chiếc trâm cài tóc trong hộp nữ trang không? Đều là hầu gia sai Ngôn gia lang quân đưa tới.”
“Vị ấy là Ngôn gia lang quân nào?”
“Là vị mặt đen.”
Thì ra là nói Ngôn Mặc.
A Ân đem chỗ bánh còn dư lại đút vào miệng nàng: “Sau này hầu gia tặng thứ gì, phải nói với ta, cái nào muội có cảm giác là đồ trong cung thì không được nhận, biết chưa?”
“Vâng, muội biết rồi. Tỷ tỷ yên tâm đi.”
A Ân biết muội muội nhà mình khi mua đồ trang điểm tâm tình sẽ rất vui vẻ, đơn giản liền để nàng mua, sau khi tới Tuy Châu, trong phòng cũng đã rất nhiều.