Thượng Quan Nhân cùng Thượng Quan Sĩ Tín đi bộ xuống núi. Lần thi đấu này coi như là chuyện lớn của Thượng Quan gia, Thượng Quan Nhân vì vậy rất cẩn thận, không dám có chút sơ sót nào, hộp gấm của năm vị hạch điêu kỹ giả đều ôm trên người. Đợi sau khi quay về mới giao cho mười bảy vị hạch điêu kỹ giả của Hạch Học, sau khi thống nhất ý định sẽ chọn ra người thắng cuộc.
Thượng Quan Nhân vừa đi vừa nói: “Đợi sau lần này còn có mấy hạch điêu phải điêu khắc, lần trước Mục Dương hầu sai người tới, hiếm khi hắn có lễ độ như vậy, ta không thể chối từ, đành đáp ứng.”
Lão còn nói: “Trước đây nghe nói ở Vĩnh Bình có ba vị quý nữ ngưỡng mộ Mục Dương hầu, lại nghĩ tới con trai mình. Giống nhau là đều chưa thành gia, sao con trai nhà người ta lại như hoa thơm vậy chứ? Con trai của ta thì lại cả ngày chỉ trông mong từ hạch điêu chui ra một người vợ. Thành gia lập nghiệp, lập nghiệp thành gia, con cả ngày chỉ biết đến hạch điêu, có thể thành gia cái gì chứ? Lập nghiệp cái gì chứ? Ta cũng có quen biết với vị hầu gia kia, hỉ nộ vô thường, tính nết bất định, ta thế nào cũng cảm thấy hắn thua con.”
Thượng Quan Nhân lại nặng nề thở dài.
Thực sự là con trai nhà mình nhìn thế nào cũng thấy tốt, vậy mà lại cứ chỉ nghĩ tới hạch điêu, trong lòng toàn là hạch điêu, không cầm dao điêu khắc một chút liền không nhìn ra một, hai, ba, bốn…
Thượng Quan Sĩ Tín khẽ động, hỏi: “Tìm vợ ạ?”
Lão nghe thế ngược lại lại sợ run lên, trước đây bất quá chỉ bực tức thôi, cùng nương của nó đợi đã bao lâu, trước mặt luôn giữ gìn thái độ ôn nhuận như ngọc, nhưng sau lưng lại càm nhàm mãi không thôi. Trước đây luôn là nào nói, nó nghe, hoặc là phụ họa theo, rất ít khí xuất hiện phản ứng như vậy.
Thượng Quan Nhân cho rằng con trai đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, trải qua một ngày một đêm mệt mỏi rã rời, lập tức nói: “Lần này tìm Thượng Quan gia chúng ta điêu hạch để tặng cho Thanh Châu Lý thị. Thanh Châu Lý thị là một trong những thế gia ở Vình Bình, cùng xứng đôi với Mục Dương hầu, thánh thượng cũng khá xem trọng hôn sự này. Cho nên, Mục Dương hầu cũng đã mở miệng ròi, thế nên, con lúc nào mới chịu thành gia để cha con vui mừng đây?”
Nói đến đây, hắn lại nhớ tới A Ân.
“Ân thị có chỗ nào không tốt?”
Thượng Quan Sĩ Tín trầm mặc một lúc, mới cười khổ: “Nàng tốt, không có không tốt.” Mặc dù người không ở đây, nhưng nhắc tới nàng, liền ngay cả thanh âm cũng không nhịn được mà dịu dàng.
Nhìn biểu tình ôn nhu như vậy của con trai khiến lão giật mình.
Lão vốn tưởng rằng chỉ là hảo cảm mà thôi, không ngờ con trai lại có bộ dạng thâm tình này. Lão chăm chú nói: “Lúc đó vì để nương của con vui vẻ, cha con càng đánh càng dũng cảm, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà,” dừng lại, lại nói: “Sĩ Tín, Thượng Quan gia chúng ta nếu muốn bảo vệ một người, cũng không phải là việc khó.”
Trong lòng hắn khẽ động, đang muốn nói gì đó, Thượng Quan Nhân lại nói: “Cha con sẽ giúp con lấy được vợ, chúng ta bây giờ thương lượng một chút, con lấy vợ xong lại bắt đầu khởi nghiệp từ đâu. Hạch Học thì con nhất định phải quản lý, nhưng trọng tâm của con nên đặt lên những sản nghiệp khác của nhà ta. Tiếp quản Hạch Học, chỉ cần nhớ kỹ một điều, không can thiệp không hiếu kỳ.”
Như nhớ tới điều gia, Thượng Quan Nhân lại phiền muộn nói: “Năm đó khi ông nội con giao lại cho ta đã ngàn dặn vạn dò rằng, chớ chạm vào hạch điêu Thập bát châu, đáng tiếc…”
A Ân lại cười, nói: “Phần thắng thì khó nói, bốn người thì đấu cùng ta ai cũng có sở trường riêng, nhất là Lâm sư tỷ từ nhỏ đã điêu khắc sông núi. Nếu thắng, có thể vào được Hạch Điêu đương nhiên là tốt, nếu thua cũng không sao, ta nghe nói Lan sư huynh khảo hạch ba lần mà vẫn chưa được vào Hạch Học, coi như là khảo nghiệm đi.”
Khương Tuyền nói: “Tỷ tỷ sẽ không thua đâu, tỷ tỷ bắt đầu từ Hạch Điêu trấn, đã thua lần nào đâu? Vả lại tỷ so với trước đây tiến bộ hơn rất nhiều. Nếu ông nội còn sống, nói không chừng còn khen tỷ nữa.”
Nàng nói: “Nếu ông nội còn sống, thấy ta tới Thượng Quan gia sợ là sẽ không vui.”
Khương Tuyền lúc này mới nhớ trước đây khi ông nội còn sống, cũng không để nàng các thể hiện tay nghề điêu hạch ra ngoài, ngay cả chính ông nội cũng thế, giống như một thế ngoại cao nhân đang sông ẩn dật vậy, may là có tỷ tỷ kế thừa tay nghề của ông nội.