Lần này lại không giống lúc trước không cần giấy bút, vùi đầu phác hỏa bản vẽ.
Lan Tranh nhắm mắt trầm tư một lúc lâu mới từ sọt hạch chọn ra hạt. Nguyên Bối nhìn Lâm Hà, lại nhìn Lục Lam, thấy các nàng đã bắt đầu ra tay thì thấy gãi đầu một cái, cũng chọn hạt đào sau đó ngồi xuống ghế nghẹo đầu suy tính.
Chỉ còn mỗi A Ân đứng trước cái sọt.
Nàng như là hóa đá vậy, không hề nhúc nhích. Những người còn lại rớt lại phía sau một chút, so sánh, đều khó tránh khỏi có một tia lo lắng. Nhưng nàng lại không thèm để ý tới cánh mắt của người ta, lặng yên đứng trước cái sọt, hơi cúi đầu.
Lần đấu hạch này không quy định thời gian, điêu khắc xong là coi như đã hoàn thành.
Thượng Quan Nhân ngồi ở trong lương đình, nhìn năm vị hạch điêu kỹ giả, quan sát từng người một xong một phen mới quay qua hỏi con trai: “Con thấy thế nào?”
Nếu là câu hỏi bình thường, con trai ông nhất định là hỏi một câu đáp một câu, có thể nói ít tuyệt đối không nói nhiều, thế nhưng vừa nhắc tới hạch điêu thì nó có thể nói mười câu tuyệt đối sẽ không nói một câu. Cũng chỉ có thời điểm này, Thượng Quan Nhân mới cảm thấy con trai nhà mình tính tình giống mình.
Qủa nhiên, vừa hỏi chuyện điêu hạch, hắn liền thao thao bất tuyệt: “Lan Tranh thiên về hạch điêu nhân vật, bây giờ ra đề thi phong cảnh này sợ là sẽ bất lợi đối với hắn, có điều hắn tính tình trầm ổn, so với Nguyên Bối có phần thắng hơn. Cảnh núi là trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, so với điêu khắc nhân vật phải chú trọng quan sát vã tĩnh tâm, Nguyên Bối một đường tiến về phía trước, sợ là không có chú ý tới phong cảnh núi như thế nào, quan sát không đủ tỉ mỉ, sẽ khó có thể trổ hết tài năng.”
Nghe thấy lời ấy, Thượng Quan Nhân lại hỏi: “A Hà thì sao?”
Hắn nhưng không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Lục cô nương am hiểu theo kiểu bắt chước, có thể tìm thấy tinh túy trong tác phẩm của người khác. Có điều chỉ chăm chú bắt chước thì Lục cô nương này sẽ không thể tiến xa hơn được, thậm chí là chưa chắc đã có thể so với Lâm Hà.”
Dừng lại, ánh mắt hắn lại rơi trên người A Ân.
Thượng Quan Nhân lại hỏi: “Ân thị thì thế nào?”
Trong mắt hắn có vài phần dịu dàng, nói: “Nàng giống như dòng suối trên núi, chảy róc rách không thôi, luôn tưởng rằng là đã đến cực hạn rồi, những nhìn kỹ lại thì như hợp thành dòng biển lớn.
Sắc mặt hắn chợt thay đổi, quay đầu lại trừng mắt nhìn cha mình.
Thượng Quan Nhân cười ha ha một tiếng, nói: “Tử Diệp, con nói vẫn còn thiếu.”
Hắn tự biết bản thân nói bị sáo, chân mày liền nhăn tới mức có thể kẹp chết ruồi. Thượng Quan Nhân đánh giá A Ân, có câu cha mẹ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt, ông đây nhìn cô con dâu tương lai này cũng giống như vậy, liền nói: “Tử Diệp, vi phụ đối với con dâu chỉ có một yêu cầu, con thích là được, chuyện khác đều không thành vấn đề.”
A Ân đưa hộp gấm cho Thượng Quan Nhân, hỏi: “Lão gia, tôi đã điêu khắc xong, có thể xuống núi được chưa a?”
Thượng Quan Nhân gật đầu.
Giams khảo laanfn ày là mười bảy vị hạch điêu kỹ giả còn lại của Hạch Học, sau khi điêu khắc xong thì giao cho bọn họ, kết quả sẽ do họ định đoạt. Mà ông hôm nay chỉ tới đây để xem bọn họ thi đấu.
Nhìn hộp gấm trong tay, trong lòng Thượng Quan Nhân có chút ngứa ngáy, nghĩ muốn mở ra xem Ân thị rốt cuộc là điêu khắc cái gì, nhưng dựa theo quy định đã đặt trước hắn không thể mở ra. Thượng Quan gia từ tổ tiên đã bắt đầu cấp nhân tài hạch điêu vào cung, thế nhưng Thượng Quan gia chưa bao giờ can thiệp.
Đây là do ông nội quy định, nếu có người không tuân theo, cả đời còn lại sẽ không được ở lại Thượng Quan gia.
A Ân thấy thế thì khom người trước Thượng Quan Nhân, đang muốn rời đi thì như tới cái gì, lại xoay người lại, nhìn về Thượng Quan Sĩ Tín.