Thượng Quan Sĩ Tín đặt xuống một chiếc bình nhỏ, còn cả một hộp thức ăn nữa.

“Nghĩ rằng nàng sẽ đói bụng, nên ta đã xin đồ ăn chay từ tiểu hòa thượng trong miếu, vừa mới nấu xong, nàng ăn đi cho nóng.”

A Ân mở hộp thức ăn ra, bên trong có một đĩa thức ăn chay, còn có một bát cơm trắng, hơi nóng vẫn đang tỏa ra. Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng liền biết phòng bếp đã sớm tắt lửa từ lâu, có được một phần thức ăn này quả thực là không dễ, trong lòng bỗng có cảm giác ấm áp.

Đợi nàng ăn xong, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là do ta không tốt, không nên chia nhau ra hành động, nếu không sẽ không hại nàng phải chịu khổ thế này.”

A Ân vừa nghe liền vội vàng nói: “Không liên quan tới Tử Diệp, huynh đừng tự trách mình.”

“Vậy liên quan tới hắn, muội liền vui vẻ chịu đựng sao?”

Lời này vừa nói ra, nàng liền ngây ngẩn cả người.

Không đợi nàng  phản ứng kịp, hắn lại nói: “Là Tử Diệp đường đột, muội đừng để ý. Đã không còn sớm nữa, muội đi nghỉ ngơi đi. Sáng mai lại ngồi xe ngựa hồi phủ.”

A Ân lúc này mới hiểu được ‘hắn’ trong miệng Thượng Quan Sĩ Tín là chỉ đến ai, săc mặt liền thay đổi, đang muốn nói gì đó thì hắn đã đứng dậy, căn bản là không cho nàng cơ hội để giải thích liền vội vàng rời đi.

Hôm sau lúc nàng gặp lại Thượng Quan Sĩ Tín, nàng cũng không có cơ hội để cùng hắn nói chuyện, là Giang Mãn tới đón nàng. Lúc ngồi trong xe ngựa, nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.

Hỏi Giang Mãn mới biết hắn hắn trời vừa sáng đã rời đi.

Về chuyện đi làm gì thì Giang Mãn cũng không biết.

A Ân trở về, vừa xuống xe ngựa, Khương Tuyền liền tỉ mỉ quan sát nàng. Nhìn thấy bộ dạng nàng bình an vô sự mới toàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Vừa buông lỏng mình, viền mắt lại đỏ ửng lên.

Nàng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta nhất định là gặp phải vận xui rồi, đi đến núi Đại Tự thôi cũng gặp nạn. Chờ tới mười lăm, muội cùng tỷ lên núi Đại Tự đi thắp nén hương, cầu xin Phật tổ phù hổ tỷ tỷ đừng gặp những chuyện thế này nữa.”

A Ân chỉ nói: “Thời gian này muội đừng ra khỏi cửa.”

Khương Tuyền sửng sốt, lập tức nhớ tới chuyện lúc trước, mặt chợt trắng bệch, hỏi: “Chẳng lẽ lại là…”

A Ân sờ đầu muội muội, nói: “Chỉ biết là kẻ thù của Hầu gia, nhưng là ai thì không rõ. Có điều muội đừng sợ, bọn họ không dám xông vào Thượng Quan gia đâu. Vả lại qua chuyện lần này, bọn họ khẳng định là không dám làm chuyện thiếu suy nghĩ nữa.”

Ngoài phòng chợt có tiếng gõ cửa truyền tới.

Khương Truyền nói: “Nhất định là Lâm cô nương ở phòng đối diện, đêm qua lúc tỷ chưa trở về, Lâm cô nương có qua đầy hỏi.” Nàng sờ mũi, có chút nghi hoặc, hỏi: “Thực là kỳ lạ, ngày thường Lâm cô nương đối với chúng ta luôn xa cách, hai ngày này lại dường như là thay đổi tính nết vậy. Tỷ tỷ ở núi Đại Tự đã nói gì với cô ấy ư?”

A Ân hiểu chuyện ở Đại Tự sơn mà Khương Tuyền nói, cũng chỉ là tind đồn, liền nói: “Muội ngồi đây, để ta đi mở cửa.”

Nói cho cùng thì lần này là bản thân cô liên lụy tới Lâm Hà.

Nàng vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Hà đứng đó.

Nàng nghiêng người sang, nói: “Sư tỷ mời vào.”

Lâm Hà nghiêm túc nói: “Không vào.” Nói xong, ánh mắt khong chút dấu vết quan sát khuôn mặt A Ân, thấy nàng không có chuyện gì mới cứng rắn nói: “Ta tới đây là để nói cho cô biết thi đấu đã dời san ba ngày sau.”

A Ân ‘tạ ơn.”, lại hoie: “Sư tỷ hôm qua có bị thương không?”

Lâm Hà đáp: “Tính ta rất hay quên, rất nhiều chuyện nghe vào tai phải lại cho ra tai trái.”

A Ân hiểu ý của nàng, không khỏi cong mắt, nói: “Đa tạ tỷ.” Đợi khi A Ân trở lại thì Khương Tuyện mới hỏi: “Lâm cô nương làm sao vậy?” Nàng lúc này mới cùng Khương Tuyền cười nói vui vẻ, Khương Tuyền nghe xong cũng cười theo, nói: “Lâm cô nương tính tình mặc dù lạnh nhạt nhưng so với Lục Lam nham hiểu kia thì tốt hơn nhiều.”

Nghe muội muội mình gọi Lục Lam như vậy, nàng cảm thấy rất chính xác, nói: “Muội sau này nhớ cách xa người nham hiểm đó một chút.”

“Muội tự có chừng mực rồi.”

Ba ngày sau, A Ân cuối cùng cũng gặp được Thượng Quan Sĩ Tín ở sảnh chính của Hạch Học, đáng tiếc lại không có cơ hội nói chuyện với nhau. Hắn phụ trách chuyện thi đấu lần này, xem chừng là vừa vào sảnh chính đã vội đến bước chân không chạm đất.

Đã có bài học, địa điểm thi đấu lần này vẫn là ở Đại Tự sơn, vẫn là theo thang đá đi lên đỉnh núi.

Điểm khác duy nhất là lần này phòng vệ trở nên nghiêm ngặt hơn, ngoại trừ năm vị hạch điêu kỹ giả, trước sau đều có hơn hai mươi tên hộ viện đi theo, đều được trang bị trường đao. Nàng vừa nhìn liền nhớ tới lúc trước Trầm Trường Đường để cho người của mình giả trang thành họ vệ của Thượng Quan gia thì không khỏi cảm khác Mục Dương hầu thần thông quảng đại, đừng nói là trang bị trường đâo, ngay cả dáng dấp cũng có năm phần tương tự, thật sự là nghĩ đến toàn diện.

“Trước đây không biết người nào thừa cơ gây chuyện, thiếu đông gia đã tự trách rất nhiều, lần này toàn bộ đều tự mình chịu trách nhiệm. Mấy ngày nay luôn bận bịu để chuẩn bị cho buổi đấu hạch ngày hôm nay. Lão gia sau khi biết chuyện thì rất vui mừng, nói thiếu đông gia nhà chúng ta hiếm khi chủ động giúp một tay như vậy. Ngày thường nếu không phải lão gia mở miệng, thiếu đông gia cũng khoongquan tâm ai đấu hạch.” Nguyên Bối nhìn xung quanh, thấy Lâm Hà đi ở sau cùng mới thấp giọng nói: “Vẫn là tiểu sư muội mặt mũi đủ lớn nha, hiện tại cả tòa núi Đại Tự này đừng nói là một tên sát thủ, ngay cả một con rắn cũng cũng lọt vào được.”

Nàng nghe xong mới biết thì ra hắn đã nhiều ngày nay không thấy là vì lo chuyện này.

Nàng nói: “Hạch điêu kỹ giả hôm nay đều là hậu tuyển nhân của Hạch Học, Thượng Quan gia từ xưa tới nay luôn trọng nhân tài, có nhân tài như sư huynh với sư tỷ ở đây, thiếu gia tự nhiên sẽ chú ý, sao có thể nói công lao toàn bộ là của ta, sư chuynh chớ tự coi nhẹ mình.”

Nguyên Bối vốn định trêu chọc nàng vài câu, không ngờ lại được nàng khen như vậy, lại còn nói đến mức khiến hắn thoái mái hết cả người, ngược lại cũng không tiện mở miệng trêu đùa nữa, đi chậm lại hai bước.

Lại nói Lâm Hà thể lực không tốt, vẫn luôn đi ở sau cùng, có điều lần này nàng cũng không nóng nảy nữa, vừa đi vừa quan sát phong cảnh ở núi Đại Tự. Cha nàng là Lâm công, tuy rằng lần đấu hạch này không được tham gia ra đề, nhưng hôm qua đã thần thần bí bí nói cho nàng biết phải lưu ý tới núi Đại Tự.

Lâm Hà khẳng định là cha nàng đã biết gì đó, vì thế hôm nay đặc biệt chú ý tới hoa ở ở đây.

Có điều một đường nhìn lại, lại thấy phong cảnh mới mẻ nhìn nhiều rồi cũng không thú vị nữa, vả lại mùa hè muỗi nhiều, đi vài bước lại gặp muỗi bay trước mặt, phiền tới mức bực bội, không biết thế nào, ánh mắt lại rơi trên người A Ân đang đi đầu.

Nàng dường như rất thích mặc áo váy, màu sắc nhẹ nhàng nhưng không đơn điệu, búi tóc cũng vấn rất tùy ý, chỉ có một chiếc trâm ngậm ngọc trai. Cây trâm đó không phải là loại trâm tốt đẹp gì cả, ánh mắt sắc bén của Lâm Hà vừa nhìn một cái liền biết mua ở các sạp hàng bình thường, giá cả tuyệt đối không quá hai mươi văn tiền, e là nếu trả giá với chủ sạp có khi còn mua được với giá mười văn tiền. Nhưng một cây trâm phổ thông như thế khi cắm lên tóc nàng lại có một loại mị lực đặc biệt, tựa như cây trâm đó vì búi tóc của nàng mà xinh đẹp tinh xảo vậy, giống như hạch điêu của nàng, lúc đầu chẳng ai biết nàng điêu cái gì, nhưng cuối cùng lại có thể kinh diếm tứ phương.

Nàng đi một đôi giày vải đé bằng, bước đi bình ổn, đi mấy bước lại dừng lại, không biết là đang nhìn cái gì. Nàng nhìn đến là tỉ mỉ, đặc biệt chăm chú, mặc dù cách xa, nhưng ánh mắt của nàng lại như phát sáng vậy, ánh mặt trời rực rỡ là vậy nhưng cũng không che giấu nổi. Khi nàng đã bước tới nơi mà A Ân đứng, cũng men theo phương hướng mà nàng ta vừa nhìn lại, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy những đá tảng và rừng cây bình thường.

Lâm hà như là cùng A Ân một cọc vậy.

Một đường leo lên núi, A Ân dừng lại ở chỗ nào nàng cũng dừng lại ở đó, nghỉ chân nhìn ra xa. Kể từ đó, thang đã dài lê thê giờ đây nàng bất giác chợt thấy ngắn, lúc trước vẫn là người đi cuối cùng, dần dần, vượt qua người thứ hai đếm ngược là Lục Lam, sau đó lại vượt qua cả Lan Tranh, lúc đến đỉnh núi Đại tự, nàng cách A Ân chỉ kém sáu bước chân.

Nàng thở hổn hển.

A Ân xoay đầu lại, cười cười nói với nàng: “Sư tỷ hôm nay tinh thần dồi dào, là một biểu hiện tốt.”

Lâm Hà thấy nàng thở cũng nhẹ nhàng, lại nhớ tới bản thân một đường tới đây không biết là nhìn thấy gì, hoàn toàn đem lời dặn của cha mình quăng ra sau đầu liền nháy mắt hận không thể tát cho mình mọt cái.

Phân cao thấp cái gì chứ!

Mọi người hoàn toàn không tìm ra.

Phong cảnh trên đỉnh núi vô cùng đẹp, mặc dù đang là buổi trưa nhưng một chút cũng không cảm thấy nóng bức. Gió nhẹ nhàng thổi tới, nàng cảm thấy nóng nực đã bị thổi bay, lúc này một cảm giác mát mẻ lùa tới.

Nàng bước chậm về trước vài bước.

Trên đỉnh núi có người vây quanh lan can đá, trên lan can còn điêu khắc sư tử với muôn hình muôn vẻ, hỉ nộ ái ố, các loại thần vận. Thế nhưng toàn bộ chú ý của nàng không đặt lên những con sư tử đó, nàng đón gió mát, dựa vào lan can, quan sát cảnh sắc dưới chân núi Đại Tự.

Nàng đứng bên này, không có bất luận là phòng ốc, chỉ có một màu xanh trải dài, còn có những còn đường như ân như hiện nằm ở dưới màu xanh ấy, khiến cho người ta vui tươi thoải mái.

“Sư muội.”

Chợt Nguyên Bối gọi nàng một tiếng.

Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chòi nghỉ mát ở đỉnh lúc chẳng biết từ lúc nào mà xuất hiện một người, thọa nhìn khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh xám, nơi chân mày toát ra một sự ôn hòa thấm vào lòng người.

Nàng ngẩn ra, cảm thấy người này có ba, bốn phần giống Tử Diệp, ngược lại không phải về tướng mạo, mà là thần sắc nơi chân mày, giống đủ mười phần.

Qủa nhiên, Nguyên Bối đứng bên cạnh nàng thấp giọng nói: “Đó là lão gia xuất quỷ nhập thần của chúng ta.”

Lão gia Thượng Quan gia.

Thượng Quan Nhan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play