Chương 1585

Nhưng cậu lại cảm thấy khó xử nhìn hai người này. Cậu cũng không thể kéo quần của người ta đúng không? Nếu không sẽ bị hiểu lầm là biến thái mất.

“Này, con nhanh lên một chút được không?” Bắc Minh Quân không đi theo Dương Dương vào trong. Anh chỉ đứng ở cửa nhìn mọi người đều chạy theo về phía con đường lúc sáng bọn họ đến đây theo sự chỉ dẫn của thủ hạ Đường Thiên Trạch.

Lúc này chớp giật tới tấp, từ trong rừng cây thỉnh thoảng thổi tới mấy cơn gió lớn.

Lần này Bắc Minh Quân cũng thừa nhận phán đoán trước đó của Đường Thiên Trạch là rất chuẩn xác, nơi này sắp đón mưa to.

Nhìn mấy túp lều vải nằm rải rác và địa hình cắm trại ở đây, nếu mưa gió ập xuống chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Dương Dương nhìn hai người mập mạp trước mặt: “Mình chỉ có thể làm như vậy!”

Nói xong thân hình nhỏ bé của cậu liền ngồi thẳng lên lồng ngực đang nằm ngửa của Ngô Lão Nhị.

Dương Dương duỗi hai tay ra, dùng hết sức véo lên mặt Ngô Lão Nhị.

Lúc đầu ông ta còn không có phản ứng gì, Dương Dương sắp dùng hết sức lực non nớt của mình véo ông ta rồi.

“Ừm!” Theo tiếng rên, cơ thể của Ngô Lão Nhị đột nhiên ngồi bật dậy đồng thời hất cái người đang ngồi trên mình ông ta té xuống đất.

“Ai? Ai? Còn chưa có người nào dám quấy rầy mộng đẹp của Ngô Lão Nhị ta đâu?” Ngô Lão Nhị dụi mắt, vẻ mặt tức giận.

Dương Dương khó khăn lắm mới bò dậy được: “Đương nhiên là tôi, lão đại của con trai ông rồi. Các người thức dậy nhanh lên, những người khác đều chạy thoát thân rồi!”

Tuy Ngô Lão Nhị không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy từ “chạy thoát thân” thì như thể chạm vào sợi dây thần kinh nhạy cảm của ông ta.

Ông ta lập tức đứng lên, nhưng lại không có thời gian để gọi con trai mình mà là xách Ngô Tiểu Nhị trong tay.

Dương Dương dẫn bọn họ ra khỏi lều vải, chỉ vào con đường lúc bọn họ đi đến: “Mọi người đều chạy về phía bên kia, chúng ta mau đuổi theo bọn họ.”

Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng đã kiểm tra trong lều vải hết một lượt, xác định đã không còn ai.

Hiệu trưởng bọn họ sau khi kết thúc tiệc tối lửa trại đã trở về ngay trong đêm.

Dương Dương thấy Đường Thiên Trạch vẫn còn ở đây, vội vàng nói với anh ta: “Chú đẹp trai, mau đuổi theo những người ở phía trước đi.”

Đường Thiên Trạch cũng cầm theo đèn pin đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, gật đầu với Dương Dương: “Lát nữa còn phải chạy một quãng đường rất dài, không bằng để chú cõng cháu.” Nói xong anh ta ngồi xổm xuống làm tư thế muốn cõng Dương Dương.

Làm sao Bắc Minh Quân có để cho anh ta cõng con trai của mình chứ?

Anh lạnh lùng nói: “Không làm phiền anh, anh cầm đèn pin dẫn đường là được.” Anh vừa nói xong thì xốc hai tay lên lập tức Dương Dương đã ở trên lưng anh rồi.

Đường Thiên Trạch đứng lên: “Chủ tịch Bắc Minh cũng không cần nhạy cảm như thế chứ?”

Bắc Minh Quân không để ý đến anh ta, chỉ nói với Ngô Lão Nhị ở bên cạnh: “Chúng ta đi nhanh một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play