Chương 1584

Cố Tịch Dao còn chưa nghe rõ đã thấy Dương Dương chạy ra ngoài như một làn khói. Chuyện đang gấp, cô nhìn về phía cửa lều hô lớn lên: “Dương Dương, con muốn đi đâu vậy?!”

Trình Trình ở bên cạnh Dương Dương nên nghe rất rõ: “Mẹ, Dương Dương nói muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị.”

“Bây giờ đã là lúc nào rồi chứ, thằng bé vẫn còn thời gian đi tìm Ngô Tiểu Nhị sao?” Cố Tịch Dao nhíu mày, sau đó nói với Trình Trình: “Cục cưng, một hồi con và ba nhanh chóng rời khỏi nơi này, mẹ sẽ đi tìm Dương Dương, con biết rồi chưa?”

Trình Trình gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ và Dương Dương phải bình yên trở về đấy.”

Cố Tịch Dao gật đầu. Cô nhanh chóng thu dọn qua loa đồ đạc sau đó xoay người đi ra khỏi cửa lều.

Lúc cô đi đến cửa liền bị Bắc Minh Quân cản lại: “Em muốn làm gì?”

“Anh không nghe thấy sao? Tôi phải đi tìm con trai!” Lúc này Cố Tịch Dao đúng là hơi cuống lên.

Cô biết bên ngoài ầm ĩ như vậy nếu như Dương Dương bị người khác đụng bị thương thì phải là sao?

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao, sau đó giao đèn pin vào tay cô: “Em mang theo Trình Trình rời khỏi nơi này trước, tôi đi tìm Dương Dương.”

Nói xong, anh xoay người ra khỏi lều vải.

Bắc Minh Quân đi nhanh đến nỗi ngay cả Cố Tịch Dao không kịp dặn dò anh câu nào liền không thấy bóng dáng anh đâu.

Đã như vậy, Cố Tịch Dao liền kéo tay Trình Trình vội vàng ra khỏi lều vải.

Lúc này, liền nghe được tiếng của Đường Thiên Trạch hét lớn qua loa: “Xin mọi người đừng hoảng sợ, dọc theo con đường này chúng ta sẽ đi về phía con đường mà mà sáng nay chúng ta đã đi vào, tôi sẽ cho người đi trước dẫn đường.”

Mọi người đều mới bị đánh thức, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, mơ mơ màng chỉ biết đi theo người trước mặt.

Thật ra bọn họ đều đang oán giận: “Đây là hoạt động ba con gì chứ? Hoàn toàn chính là huấn luyện cắm trại ngoài trời mà.”

Bắc Minh Quân vọt vào đoàn người, đưa tay dùng sức đẩy người sắp va vào anh ra.

Chờ lúc anh từ đám đông lao ra thì thấy Dương Dương đang đứng trước một cửa lều hét lớn: “Ngô Tiểu Nhị, mau chạy lấy mạng!”

Nhưng trong lều trừ truyền ra tiếng ngáy của Ngô Tiểu Nhị ra thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác.

Cửa lều bị đóng chặt từ bên trong, người bên ngoài không mở ra được, Dương Dương thật sự rất lo lắng.

Lúc này Bắc Minh Quân đi tới bên cạnh cậu bé.

Dương Dương thấy ba mình đi tới, hai mắt lập tức sáng lên: “Ba, ba mau giúp con gọi bọn họ dậy. Con thật không muốn vừa mới lên làm lão đại đã làm mất đàn em của mình, sau này ai dám lăn lộn với con nữa chứ?”

Bắc Minh Quân dứt khoát rút dao trong người ra, vừa dùng dao chém mở cửa lều, vừa nói với Dương Dương: “Không ngờ con còn là một lão đại có trách nhiệm đấy. Được rồi, mở được rồi, con mau vào cứu đàn em của con đi.”

Dương Dương lập tức chạy vọt vào cửa lều vải đang mở, vào lều chỉ thấy hai ba con lão Ngô đang ngủ say.

Dương Dương đẩy mạnh cả hai người họ, nhưng cả hai lại không có phản ứng gì cả.

Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên cậu nhớ đến cách mà lúc nãy mẹ cậu làm với cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play