Tác giả: Mộ Dung Tố Cẩm

Giản Ninh rốt cuộc hiểu được phản ứng 2 ngày trước của Dương Quế Hoa, nguyên lại là vì như thế, cô biết Dương Quế Hoa không nói, vì sợ hãi cô biết được liền lo lắng.

Cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại lên tòa soạn cuối cùng cũng không có gọi, xoay người đi về hướng xưởng đồ hộp, đến khi tới muốn vào, lại bị bảo vệ ngăn ngoài cửa.

"Ai, ai ngươi ai a, tìm ai không báo trước liền đi vào?" Bảo vệ đem người ngăn ở cửa

"Tôi tìm Dương Quế Hoa." Giản Ninh nói, lời vừa ra khỏi miệng, liền biết chính mình hỏi thừa, không phải nói là bị mất việc rồi sao, sao có thể còn ở trong xưởng.

Quả nhiên bảo vệ nói: "Ngươi là ai, tìm bà ta làm gì, bà ấy đã bị người ta đuổi việc rồi, ngươi muốn tìm đi nơi khác tìm."

"Bà ấy như thế nào lại bị đuổi việc?"

"Bà ta tự mình trộm đồ trong xưởng ra bán, được rồi, được rồi, biết rồi liền đi nhanh đi, ta còn đang bận đâu." Bảo vệ phất phất tay đuổi người

Giản Ninh đứng bất động, "Tôi muốn gặp xưởng trưởng các người!"

Bảo vệ vốn dĩ còn muốn xử lí nhanh vào đem chuyện xưa trên báo đọc cho xong, đối với cô gái trước mặt vốn nghĩ không khó ứng phó, hiện tại thấy cô còn ở nơi này lôi lôi kéo kéo, lập tức phát hỏa khí "Ngươi một đứa con nít, ngươi cho rằng ngươi là ai, xưởng trưởng để ngươi muốn thấy liền thấy muốn gặp là gặp."

"Vậy các người nói người ta trộm liền đó là trộm sao? Dựa vào cái đạo lí gì?"

"Ta nói cho ngươi nghe, tốt nhất ngươi biết điều ít quấy rối lại một chút, ngươi a~, rảnh lắm đi quản chuyện người khác hay gì?" Bảo vệ hướng xuống đất nhổ bão nước miếng, dùng mũi chân trên đất dẫm dẫm, rồi sau đó có chút không chắc chắn hỏi, "Ngươi là con gái Dương Quế hoa?" Hình như cũng đâu nghe nói bà ta có con gái lớn như vậy.

Giản Ninh lặp lại một lần nữa "Tôi muốn gặp xưởng trưởng!"

Bảo vệ vừa nhìn thái độ này của cô liền biết không gặp được người không đi, hừ một tiếng, "Lãnh đạo xưởng đã ra quyết định khai trừ, chính ngươi đi tìm xưởng trưởng cũng vô dụng, nhanh về nhà đi!"

"Các người có thể khai trừ, cũng không thể bôi nhọ người ta trộm đồ." Giản Ninh chính là không tin Dương Quế Hoa sẽ làm ra chuyện này, cô muốn được nói cho rõ ràng.

Thấy Giản Ninh không đi, bảo vệ "loảng xoảng" một tiếng đem cửa kéo lại ngăn Giản Ninh ngoài cửa, chính mình trở về phòng.

"Nãi nãi nhà ngươi" Giản Ninh cúi đầu mắng một câu, một chân đá trên cửa sắt, cửa vang lên từng tiếng thùng thùng.

"Hắc, ta nói mi hăng hái đúng không" nghe được tiếng vang bảo vệ đẩy cửa số ghé đầu ra "Tìm nơi nào mát mẻ chờ đi"

Giản Ninh nhìn thời gian, cách giờ tan tầm hẳn không bao lâu nữa, dứt khoát ngồi ở cửa nhà xưởng chờ, nhưng thẳng đến khi tan tầm, từng nhóm công nhân nối đuôi mà ra, bảo vệ mở to mắt dùng sức mà nhìn cô chằm chằm, chưa chờ được xưởng trưởng lại gặp được Tưởng Lệ Lệ.

"Giản Ninh, cậu sao lại đến đây?" Tưởng Lệ Lệ nhìn thấy Giản Ninh thân thiết tiến lên chào hỏi.

Giản Ninh căn bản không nghĩ phản ứng lại cô ta, tự nhiên là làm như không thấy.

Tưởng Lệ Lệ tựa hồ có điểm xấu hổ, không biết Giản Ninh như thế nào bắt đầu từ lầm trước đối với chính mình lãnh đạm. Trước kia chính mình nói cái gì đều nghe, cô ta còn cảm thấy Giản Ninh thật ngu xuẩn, tựa như khi phát hiện sự việc cô ta cùng Hoàng Tiên Lỗi, chỉ cần biện giải hai câu đối phương liền tin, đây không phải một đóa bạch liên hoa trong truyền thuyết sao.

"À đúng rồi, tớ muốn nói với cậu một chuyện tốt, tớ nhận thức một người, là độc đinh trong nhà, điều kiện rất tốt, chỉ là đầu óc không được thông minh lắm, hắn muốn tìm vợ, biết được chuyện tốt này, tớ liền nghĩ đến cậu, cậu có muốn gặp một chút không? Tưởng Lệ Lệ che giấu xấu hổ, tỏ ra thân cận nói ra.

"Ta đây, thanh danh không tốt lại ham ăn biếng làm, còn ở ngoài cấu kết làm bậy, chuyện tốt như vậy ngươi để lại cho người khác đi." Giản Ninh nở ra nụ cười chế giễu nói.

"Ai nói?"

Giản Ninh cười mang theo một chút châm chọc "Mẹ chồng ngươi nói, ngươi không biết?"

Tưởng Lệ Lệ làm ra một biểu tình thực kinh ngạc "Ai nha, cậu khẳng định nghe lầm đi, bà ấy sao có thể nói lời này chứ, thật sự, những người khác đưa lễ hỏi đến cũng nhiều, cậu xem mẹ cậu bị đuổi việc, mấy đứa em gái trong nhà nữa, cậu từ từ suy nghĩ thật kỹ, nhưng không ít cô gái xếp hàng phía sau, chờ qua thôn này liền không có."

Tấm tắc, người này không đi làm bà mối đúng thực đáng tiếc, Giản Ninh nhìn tưởng Lệ Lệ làm bộ làm tích trước mặt mình, cô ta cho rằng cô không biết người trong miệng cô ta nói là một tên ngốc, nếu điều kiện tốt chỉ sợ chính cô ta nhào lên đi.

Giản Ninh đời trước là diễn viên, diễn đến không ít vai, cô cũng lười diễn trước mặt Tưởng Lệ Lệ "Nói xong rồi sao? Nói xong thỉnh cút, trước mặt ai một bộ bạch liên hoa đâu."

Tưởng Lệ Lệ như bị dọa "Cậu nói cái gì? Cậu sao vậy?"

"Muốn diễn kịch sao, Tưởng Lệ Lệ? Không cần ở đây làm ra một bộ dáng thiện lương, Hoàng Tiên Lỗi bên kia không phải ngươi cố ý thông đồng sao? Không phải chính ngươi cố ý trước mặt hắn nói bậy về ta? Tính, dù sao hắn cũng không phải loại người gì tốt, ta cũng chướng mắt, ngươi giới thiệu cho ta một ngốc tử là ngươi quá thiên chân hay ta dễ khi dễ, còn rất nhiều chuyện, muốn từng cái từng cái một nói ra sao?" Giản Ninh nói

Qua 2 giây, Tưởng Lệ Lệ mới mở miệng "Mày nói tao, chính mày có chỗ nào tốt, mày cũng không phải vẫn luôn giả dạng sao? Tao không quen nhìn cái bộ dáng thanh cao của mày, nhìn tao liền ghê tởm, vừa lúc hiện tại cũng không cần."

"A, đúng rồi, thận tiện nói cho mày một chuyện, mày muốn biết lí do mẹ mày bị khai trừ sao."

Ánh mắt Giản Ninh buồn bã.

Tưởng Lệ Lệ có tư thế như bất chấp tất cả nói "Mày biết hiện tại ai thay thế vị trí của bà ta sao? Việc làm của bà ta, ai bảo bà ta đắc tội chà chúng tao, kêu người đuổi khỏi xưởng đấy."

"Bôi nhọ mẹ ta trộm đồ cũng là nhà các ngươi làm?" Giản Ninh vũng vàng hỏi

"Đuổi việc cũng phải cần lí do chứ" Tưởng Lệ Lệ biết chuyện này cũng là buổi tối lăn trong chăn cùng Hoàng Tiên Lỗi, từ miệng đối phương nghe được, cô ta không biết là bằng cách gì chỉ cần chính mình có thể vào xưởng làm việc là được.

Tương Lệ Lệ còn muốn khoe khoang đắc ý một phen, Giản Ninh đối diện đã thay đổi sắc mặt, khuôn mặt trầm lại dị thường khó coi, khóa miệng dâng lên một nụ cười lạnh nhìn về phía Tưởng Lệ lệ, Giản Ninh gương mặt càng nở nụ cười tươi, xác thật thật xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh, ánh mắt cô giờ này có chút dọa người.

Thấy đối phương đưa ánh mắt nhìn lại, Tưởng Lệ Lệ liền cảm thấy có chút khủng bố, trong lòng sợ hãi bất an dâng lên, nghĩ nghĩ vừa nãy mình có phải hay không lắm miệng, chạy nhanh cưỡi lên xe đạp đạp đi.

__________Hết chương 14__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play