Không được hai ngày, Giản Ninh liền phát hiện được điểm không thích hợp, Dương Quế Hoa trở về muộn hơn ngày thường, mà đạp xe từ nhà đến nhà xưởng không đến 10 phút, cũng không cần tăng ca, "Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Cô dò hỏi
"Không có việc gì, sao vậy?" Dương Quế Hoa trả lời
"Ah, không phải con thấy hai ngày nay mẹ về hơi muộn sao, liền hỏi xem có phải hay không gần đây trong xưởng nhiều việc cần làm thêm."
Dương Quế Hoa đưa lưng về phía Giản Ninh rửa rau nói: "Ân...gần đây việc có nhiều chút..."
Giản Ninh nghe xong cũng không hỏi thêm, trong lòng nghĩ đến tiền nhuận bút khi nào bưu điện gửi lại đây. Trong lòng tính toán chờ cầm được tiền tới tay, nên dùng như thế nào, nên mua thêm mấy món đồ gì, nói thật, đời trước cô cũng không có nghèo qua như vậy, tuy rằng so lên không bằng nhưng nhìn xuống lại có thừa, hiện tại sờ túi tiền một hai xu cũng không có, không có tiền làm gì đều khó khăn, vẫy vẫy cánh tay phải vì viết bản thảo mà mỏi nhừ, lại nhìn bản thảo tiểu thuyết đã viết tốt, trong mắt cô đây chính là tiền a~.
Tuy tòa soạn bên kia đã nói ổn thỏa nhưng cho tới bây giờ tiểu thuyết còn chưa chính thức phát hành, trước khi cốt truyện chưa viết xong, bên xuất bản mới có thể làm việc, nhưng ít nhất phải chờ đến hai tuần sau. Nhưng sau khi Giản Ninh biểu đạt sự khó xử của mình, Mang Khoa trong điện thoại có nói qua có thể thương lượng cùng chủ biên, tranh thủ lấy được tiền nhuận bút trước.
Giản Tiểu Ngữ bị giáo viên giữ lại lớp, cùng cô bé còn có mấy người, đều có thành tích không tốt bị giữ lại học bổ túc, chờ giáo viên cho phép về thì đã cách giờ tan học một khoảng thời gian dài, Giản Tiểu Ngữ mang bụng đói ra khỏi trường.
"Giản Tiểu Ngữ, từ từ, chờ tớ với, đi nhanh như vậy làm gì?" Chu siêu cùng lớp thở hổn hển ở phía sau kêu lên, chạy bước nhỏ đuổi theo.
"Tớ đều đói cả bụng luôn rồi, lão Vu thật tàn nhẫn, nán lại lâu như vậy." Giản Tiểu Ngữ nói chính là cô giáo Vu, cô giáo dạy môn toán giữ bọn nó ở lại bổ túc.
"Cậu vừa nói, tớ cũng cảm giác bụng đói cồn cào" Chu Siêu từ đằng sau đuổi kịp "Cuối tuần cung văn hóa thành phố có mở khóa huấn luyện vũ đạo cho người mới bắt đầu, hiện tại đang chiêu sinh, hơn nữa còn có biểu diễn vũ đạo có thể đi xem, tớ đã nói cùng ba mẹ, họ tính toán cho tớ đi báo ban về sai cuối tuần có thể đi thành phố luyện, cậu có muốn đi cùng nhau không?"
"Không được, chính cậu đi đi, cuối tuần tớ còn phải ở nhà ôn tập bài vở nữa."
"Một mình tớ đi không có gì thú vị a, nếu không cậu bồi tớ đi, cậu không phải rất thích vũ đạo sao?
Giản Tiểu Ngữ kéo quai cặp trước ngực, lắc đàu nói "Vẫn là thôi đi, tớ trước nói thích chỉ là tùy tiện nói thế thôi."
Giản Tiểu Ngữ biết điều kiện gia đình Chu Siêu tương đối tốt, cha mẹ đều là công nhân quốc xí, cha còn là chức cao, học một môn vũ đạo đối với cô bé mà nói không tính là gì, nhưng đối với Giản Tiểu Ngữ học vũ đạo phải có 100 đồng tiền chính là một con số khổng lồ, bé hiểu chuyện nên cũng không mở miệng xin Dương Quế Hoa.
Tóc đuôi ngựa Chu Siêu vung lên "Được rồi, tớ còn không hiểu cậu sao, lần nào cũng như thế, được, cậu không đi, tớ đi một mình vậy."
"Cậu, cậu để tớ nghĩ thêm đã."
"Vậy cậu nghĩ đi, cơ hội này rất khí có được, tớ nhờ mẹ hỏi thăm tin tức nói lần huấn luyện này tuyển không nhiều người lắm, nếu cậu thích, tớ để người nhà báo thêm một vị trí." Chu Siêu chẳng để ý nói
Giản Tiểu Ngữ nghe xong cũng không nói tiếp, hai người đi cùng một đoạn đường đến ngã tư liền tách ra, cầm lấy đơn truyền Chu Siêu đưa rồi bỏ vào cặp.
Người trong nhà đều đợi Giản Tiểu Ngữ về mới bắt đầu ăn, Giản Ninh một bên dọn chén đũa một bên hỏi: "Hôm nay sao về muộn vậy?"
"Nay cô giáo giữ lại học bù, kéo dài tời gian có chút lâu." Giản Tiểu Ngữ buông cặp sách đi rửa tay.
Giản Tiểu Ngữ ăn cơm chiều hơi thất thần, muốn mở miệng nói chuyện vài lần cuối cùng không nói được, Dương Quế Hoa mấy ngày nay cũng không có thời giờ quan tâm con cái.
"Em hôm nay làm sao vậy?" Giản Ninh gắp đồ ăn vào chén Giản Tiểu Ngữ nói
Giản Tiểu Ngữ có chút ấp úng nói "Bạn học của em cuối tuần lên thành phố tranh xuất học lớp vũ đạo, còn xem biểu diễn, bảo em đi cùng."
"Cuối tuần còn chạy loạn cái gì, ở nhà làm bài tập, còn có mấy ngày nữa liền thi, cả ngày chỉ biết chơi là như thế nào" Dương Quế Hoa mở miệng, "Làm người biết suy nghĩ một chút."
Ngữ khí Dương Quế Hoa có chút không tốt, có thể cũng tự ý thức được sau đó lại ôn nhu xuống "Ăn cơm, cơm nước xong để chị ngươi giảng cho ngươi một chút."
Giản Ninh vốn định nói vài câu, đi ra ngoài xem biểu diễn một chút cũng không ảnh hưởng gì, nhưng nhìn trạng thái trước mắt vẫn chọn cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Giản Tiểu Ngữ không tình nguyện đem sách từ trong cặp lấy ra, đặt trên mặt bàn đã tróc sơn "Dù sao em học bài không tốt, đầu ngốc, học cũng vô dụng."
Giản Ninh ở bên cạnh nói "Đó là em không để tâm học bài, cả ngày biếng nhác, chính mình không muốn học, em biết bao nhiêu người cả cơ hội đi học cũng không có sao? Còn không biết quý trọng, không muốn đi học vậy muốn làm cái gì?"
Bị giáo huấn Giản Tiểu Ngữ cúi đầu không nói tiếp, thành thành thật thật làm bài tập.
Dạy bảo Giản Tiểu Ngữ xong, Giản Ninh mới nghĩ tới bằng tốt nghiệp sơ trung trứng liền đau!
Phải thế nào, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học, sau này tùm cơ hội nâng cấp bằng cấp của mình mới được!
Chờ Giản Tiểu Ngữ làm xong bài tập, Giản Ninh kiểm tra xong đem sách bỏ vào cặp, sau đó không cẩn thận rút ra đơn truyền lớp huấn luyện vũ đạo cùng giấy báo danh, nhìn nhìn mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai tiểu gia hỏa này có tâm tư muốn học khiêu vũ?
Nhưng phí báo danh thực sự không thấp, lấy điều kiện trong nhà hiện tại lại không được, nghĩ nghĩ chờ nhận được tiền nhuận bút chắc có thể cho Giản tiểu Ngữ đi học múa, cô đem đồ vật nhét vào cặp sách.
Dương Quế Hoa nghỉ việc không được 2 ngày, Tưởng Lệ Lệ liền vào thay thế vị trí của bà, phần lớn công nhân trong xưởng không phục, người có đủ tư cách vào xưởng còn rất nhiều từ khi nào đến phiên Tưởng Lệ Lệ, nhưng như thế nào người ta cũng có quan hệ.
Giản Ninh đến quầy quà vặt gọi điện thoại bên báo xã dò hỏi tiền nhuận bút, cuối cùng từ miệng bà chủ quầy mới biết được Dương Quế Hoa bị đuổi việc.
"Bà chủ chuyện xảy ra từ lúc nào vậy?"
"Một tuần trước, ngươi không biết? Mẹ ngươi cũng không nói cho các ngươi sao? Ta nghe nói bà ấy trộm lấy đồ trong xưởng ra ngoài bán bị người ta báo lên liền bị đuổi việc rồi, còn cụ thể như thế nào ta cũng không biết." Bà chủ sát miệng vào nhỏ giọng nói "Hôm qua Tưởng Lệ Lệ vào nhà xưởng làm, thay thế vị trí mẹ ngươi đấy."
Giản Ninh nói "Tội trộm đồ hộp, ai nói, không có khả nằn, mẹ cháu sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy!"
"Chúng ta cũng không tin, cũng biết mẹ ngươi làm người như thế nào, nhưng công nhân công xưởng thông báo như thế, nghe bảo là có chứng cứ."
___________Hết chương 13___________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT