Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Thẩm Hi Hòa còn sắp xếp sẵn nhân chứng, người an bài không phải ai xa lạ mà chính là Chu Thăng, tiểu nội thị

lanh lợi từng đi cùng Hoàng trung3 tự nghênh đón nàng. Nửa năm trước, hắn chỉ là người khiêng liệu trong Nội

Phó cục, nhờ có Thẩm Hi Hòa âm thầm đề bạt, giờ đã thành Nội Phó t1hừa.

“Ngươi nói bậy…” Dương Lăng công chúa tái mặt, lớn tiếng quát mắng.

“Ngươi thì sao, có nhìn thấy gì không?” Hữu Ninh đ9ể hỏi gã nội thị còn lại.

Lúc ấy, gã nội thị này không có mặt vì lười nhác, chểnh mảng công việc, đương nhiên là không dám nói lung t3ung

vì sợ lộ tẩy, bèn nói hùa theo người kia: “Bẩm bệ hạ, nô tài cũng thấy hệt như vậy.”

Một người làm chứng chưa đủ đáng tin, nhưng 8hai người cùng nói giống nhau, chẳng lẽ đều là nói dối?

Hữu Ninh để nhìn Lưu Tam Chỉ: “Vết tích trên mặt đất thế nào?”

Lưu Tam Chỉ nhìn Dương Lăng công chúa trong thoáng chốc: “Bẩm bệ hạ, trên mặt đất có tuyết đọng, qua đó có thể

thấy được đúng là công chúa bị trượt chân ngã xuống nước.”

“Ta còn chứng cứ chứng minh công chúa nói dối.” Thẩm Hi Hòa đổ thêm dầu vào lửa, “Tiểu nội thị này không nói

thì ta cũng quên mất, lúc ấy ta bắt được tay công chúa, vì hoảng hốt nên siết khá chặt, tay công chúa lại mềm, thành

ra vô tình khiến cổ tay công chúa bị trầy da.”

Dương Lăng công chúa dường như sực nhớ điều gì, vô thức rụt tay lại, phản ứng của nàng ta rõ rành rành là chột

dạ.

“Bình Lăng, đưa cổ tay Ngũ tỷ của con ra đây!” Hữu Ninh để ra lệnh. Bình Lăng công chúa đành bước tới, áy náy

nói với Dương Lăng công chúa: “Ngũ tỷ, xin đắc tội.”

Dương Lăng công chúa toan giãy giụa, song đang bị cảm lạnh nên không kháng cự được Bình Lăng công chúa,

chẳng mấy chốc ống tay áo đã bị xắn lên, để lộ một vệt đỏ trên cổ tay.

Hữu Ninh để giận tái mặt.

Dương Lăng công chúa quỳ trên giường, mắt ngân ngấn lệ: “Phụ hoàng, không phải thể, không phải thể đầu… Là

do Chiêu Ninh, Chiêu Ninh đã tính toán hết thảy, nàng ta cố ý, nàng ta muốn giày vò nhi thần…”

Hữu Ninh để nghiêm giọng: “Con luôn miệng nói Chiêu Ninh muốn hại mình, con nói trẫm nghe xem Chiêu Ninh

đã làm gì con chưa?”

Dương Lăng công chúa nín khóc, nhanh nhảu đáp: “Nàng ta… nàng ta nghe Tam tỷ nói lung tung, hiểu lầm nhi

thần xúi giục Tứ tỷ khó dễ nàng ta nên mới chĩa mũi dùi vào nhi thần ”

“Muội nói bậy!” Không cần Thẩm Hi Hòa lên tiếng phản bác, An Lăng công chúa vừa đi đến, nghe vậy liền xông

tới, “Muội đúng là ngậm máu phun người, ta và Chiêu Ninh chưa từng gặp riêng bao giờ, làm sao vụ và cho muội

được?”

“Phụ hoàng, nhi thần không hề ăn nói quàng xiên, thật đó. Tứ tỷ bị Chiêu Ninh hại chết, nàng ta hận Tứ tỷ làm

nàng ta ngã xuống núi nên mới trả thù, mới khiến Tử tỷ nhảy xuống đầm rồi chết thê thảm. Nàng ta rồi cũng sẽ hại

nhi thần, nếu có ngày nhi thần chết thảm thì chắc chắn là do nàng ta cả, hu hu hu…”

Dương Lăng công chúa òa khóc nức nở, vừa đau lòng, vừa sợ hãi và bất lực.

Tiếng khóc của nàng ta làm Hữu Ninh đế mềm lòng, tuy rằng ông ta không coi trọng đứa con gái này nhưng dù gì

cũng là cốt nhục, vả lại ông ta vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của Trường Lăng. Song hiện tại Thẩm Hi Hòa không có

dấu vết gì khả nghi, dù ông ta có ngờ vực thì cũng không thể biểu lộ.

“Thải y lệnh, công chúa vì ngã xuống nước mà sốt đến mụ mẫm cả người rồi, mau kê thuốc an thần cho công

chúa.” Hữu Ninh để ra lệnh, sau đó phất tay áo đi khỏi tẩm điện của Dương Lăng công chúa.

“Phụ hoàng, phụ hoàng đừng đi, nhi thần không mụ mẫm gì hết, những gì nhi thần nói đều là thật. Chiêu Ninh

không coi vương pháp ra gì, dám thẳng tay giết hại hoàng thất, nhi thân là con gái của phụ hoàng cơ mà, phụ

hoàng không thể bỏ mặc nhi thần chết thảm trong tay nàng ta được, hu hu hu…” Dương Lăng công chúa kêu gào

trong thể lương, thầy Hữu Ninh để chẳng buồn ngoái đầu lại, nàng ta vội quay sang níu lấy Bình Lăng công chúa,

“Lục muội, muội phải giúp ta, Chiêu Ninh sẽ không bỏ qua cho muội đầu, nàng ta căm hận nữ lang hoàng tộc…”

Dương Lăng công chúa còn chưa dứt lời, Vinh quý phi đã kéo con gái ra, sau đó đuổi theo Hữu Ninh để.

“Muội điên nặng rồi.” An Lăng công chúa cảm thấy Dương Lăng công chúa đã điên thật, cũng hấp tấp bỏ đi.

Trong tẩm điện chỉ còn lại cung nữ và Thái y lệnh, cùng với Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa. Tiêu Hoa Ung khẽ họ

một tiếng rồi đi ra ngoài, Thái y lệnh là người của hắn, thấy vậy lập tức đuổi theo, giả vờ căn dặn: “Điện hạ phải

giữ gìn sức khỏe…”

Các công nhân ai nấy quỳ dưới đất không dám đứng dậy, Dương Lăng công chúa co ro trong góc giường, rưng

rưng nhìn Thẩm Hi Hòa đang mỉm cười dịu dàng với mình mà như nhìn thấy quỷ.

“Công chúa chú ý dưỡng bệnh nhé, chúng ta còn nhiều thời gian lắm…” Thẩm Hi Hòa nở nụ cười đầy ẩn ý và đáng

sợ, sau đó thản nhiên quay lưng bỏ đi.

Nụ cười đáng sợ chẳng khác gì quỷ dữ chổn địa ngục ấy khắc sâu vào tâm trí Dương Lăng công chúa, nàng ta

khiếp đảm ôm đầu, hét lên thất thanh: “A a a…” Dương Lăng công chúa gào thét chưa được bao lâu đã bị Thái y

lệnh chàm kim bất tỉnh. Hữu Ninh để đứng bên ngoài nhìn mọi người lục tục đi ra, thấy Thẩm Hi Hòa thì an ủi

nàng một phen.

Đợi cho Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung đều đi cả, Hữu Ninh để mới hỏi Bình Lăng công chúa và An Lăng công

chúa: “Chiêu Ninh có từng bất kính với hai con bao giờ chưa?”

Hai người nhìn nhau, An Lăng công chúa đáp thật: “Phụ hoàng, Chiêu Ninh ít qua lại với chúng con lắm ạ. Nàng

ấy hầu như không qua lại cùng các nữ lang trong Kinh mà chỉ thích yên tĩnh. Mỗi lần gặp mặt ở các buổi yến tiệc,

Chiêu Ninh cũng luôn lễ nghĩa chu đáo.”

Bình Lăng công chúa cũng gật đầu: “Phụ hoàng, Chiêu Ninh tính tình lạnh nhạt, quan hệ giữa nàng ấy với nhi thần

cũng thường thường, chưa mạo phạm nhi thần bao giờ.”

Thậm chí nàng ta có cảm giác nếu được thì Thẩm Hi Hòa muốn cả đời không qua lại với bọn họ nữa ấy chứ. Nàng

lạnh nhạt như vậy không phải vì chán ghét gì ai mà chỉ đơn giản là vì không thích qua lại với

người khác.

Nghe vậy, Hữu Ninh đế khẽ gật đầu rồi đi mất.

“Đây cũng là màn kịch do nàng chuẩn bị đấy à?” Tiêu Hoa Ung tiễn Thẩm Hi Hòa rời cung, tiện thể hỏi nhỏ.

Hắn vẫn luôn không hiểu Dương Lăng đã làm gì đắc tội Thẩm Hi Hòa, nhưng Thẩm Hi Hòa không cho hắn nhúng

tay nên cũng không điều tra làm gì. Nếu Dương Lăng đã khiến nàng phải chịu một vố đau thì nàng đã sớm lấy

mạng nàng ta rồi, chứ không vờn nàng ta như mèo vờn chuột, thỉnh thoảng mới trêu chọc như hiện tại. Thẩm Hi

Hòa là người quyết đoán, cái chết của Tiêu thị là bằng chứng rõ nhất.

Nhưng nếu Dương Lăng chưa gây ra tổn hại nghiêm trọng gì cho nàng, nàng sẽ không thù dai như thế.

“Có phải nó bị người ta sai sử gây bất lợi cho nàng không? Nàng đang ép nỏ khai thật chứ gì?” Thấy Thẩm Hi Hòa

chỉ cười không đáp, Tiêu Hoa Ung bèn đoán.

“Nếu ta nói là phải, điện hạ sẽ dùng nghiêm hình tra tấn nàng ta hay sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi ngược lại.

Tiêu Hoa Ung mỉm cười nhìn nàng: “Nếu UU muốn vậy, nhất định ta sẽ tận lực hoàn thành.”

“Điện hạ, nàng ta là muội muội của điện hạ đấy.” Thẩm Hi Hòa nhắc nhở.

Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai nàng: “Hoàng gia không có tình phụ tử, đừng nói đến huynh đệ tỷ muội. Sau này, con

đường ta và nàng phải đi chắc chắn sẽ thấm đẫm máu tươi của người thân ta.”

Phàm những ai tranh đoạt ngai vàng cùng hắn rồi sẽ trở thành vong hồn trong tay hăn cả thôi.

“Điện hạ, ta không thích thứ muội của mình, nhưng miễn là nó không tồn thương gì đến ta, phụ thân và huynh trưởng thì ta sẽ không

đề người ngoài tồn thương đến nó, cũng không ra tay hại nó Thầm Hi Hòa nói.

Tiêu Hoa Ung hiều ý nàng, bèn hỏi: “Nếu có ngày thứ muội của nàng hãm hại ta thì sao? Nàng sẽ làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play