Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Xưa nay có biết bao người mong được hơn giúp đỡ, chưa có ai chế hắn vướng víu bao giờ, Thẩm Hi Hòa là người

đầu tiên.

“Điện hạ cả nghĩ rồ3i, không phải là ta ngại điện hạ vướng tay vướng chân gì, nhưng có mặt điện hạ thì màn kịch

này rất khó tiến hành” Thẩm Hi Hòa giải thích.

“Ta sống một mình trong Đông cung, chỉ có thể làm bạn cùng giá rét, cô độc biết bao. Giờ UU chuẩn bị diễn

kịch mà lại không cho ta xem.” Tiêu9 Hoa Ung không bỏ lỡ cơ hội, tỏ ra mặt ủ mày ê, hàng mi dài rợp bóng, dáng

vẻ hết sức cô đơn.

Hắn ngồi bên song cửa sổ mở hé, thỉnh thoả3ng lại có vài bông tuyết theo gió bay vào, càng tôn lên vẻ cô đơn của

hắn, trông tựa như một đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ giữa ngày đông tháng 8giá.

“Điện hạ muốn biết ta định làm gì, nhưng hiện tại ta không muốn cho điện hạ biết” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ.

Hắn mà biết được Mục Nỗ Cáp định làm gì thì không cần nàng phải ra tay, chỉ e hắn sẽ chém chết Mục Nỗ Cáp

trước.

Bây giờ hắn đang bị Hữu Ninh để theo dõi sát sao, không thể hành động bất cẩn, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bại lộ, bất lợi

cho con đường ngày sau của bọn họ, Thẩm Hi Hòa không muốn mạo hiểm.

“Bị UU nhìn thấu mất rồi” Tiêu Hoa Ung ngồi thẳng dậy, “Được, ta hứa với UU ngày mốt sẽ không đến Đại vương

phủ”

Thuyết phục được Tiêu Hoa Ung rồi, Thẩm Hi Hòa nán lại Đông cung thêm chừng một khắc rồi đi. Tiêu Hoa Ung

lưu luyến tiễn nàng ra cổng, mỗi lần nàng đến đây, miễn không nhằm lúc hắn đang giả bệnh thì hắn luôn tiễn nàng,

nhìn theo bóng dáng nàng đi xa dần.

Thẩm Hi Hòa đã quen nên cũng không ngăn cản hắn, nàng rảo bước đi nhanh, chẳng hề lưu luyến.

Rời khỏi Đông cung, Trân Châu và đỡ lấy cánh tay Thẩm Hi Hòa rồi nói nhỏ: “Có người” Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch

môi, trước kia đến Đông cũng chưa từng bị người ta nhìn trộm, tuy rằng cũng có người theo dõi những bọn họ có

thể lực riêng trong cung, hành động cực kỳ kín đáo. Hôm nay lại lộ liễu thế này, chứng tỏ bản lĩnh kẻ theo dõi chưa

đến nơi đến chốn, chí ít không phải người được đào tạo trong cung, khả năng cao là người bị Mục Nỗ Cáp mua

chuộc. Kẻ này xuất hiện thì tốt rồi, nàng chỉ sợ hắn không tới.

Thẩm Hi Hòa đi đến bên một hồ nước, phân phó Bích Ngọc: “Em đi mời Ngũ công chúa đến đây, nếu nàng ta

không chịu đến thì hỏi nàng ta có muốn biết Lương Chiêu dụng chết thế nào không.”

“Vâng ạ”

Ngày đông giá buốt, gió rét thấu xương, Thẩm Hi Hòa mang lò sưởi tay mà vẫn thấy hơi lạnh. Tuyết phủ dày xung

quanh mặt hồ đằng trước, mặt hồ lại không đóng băng vì hàng ngày có cung nhân xử lý. Hồ nước trong cung

không được để đóng băng, có vậy mới có sinh khí.

Dương Lăng công chúa bọc kín mít, cầm lò sưởi tay, dẫn theo hai cung nữ đi đến. Nàng ta ngước gương mặt trắng

bệch nhìn Thẩm Hi Hòa, ánh mắt đầy vẻ phẫn uất và căm giận: “Cô tìm ta có việc gì?”

“Công chúa vẫn không muốn tiết lộ kẻ đã sai công chúa gây bất lợi cho ta đúng không?” Thẩm Hi Hòa thong thả

cất tiếng hỏi.

“Ta đã nói ta không biết rồi cơ mà” Dương Lăng công chúa vẫn kín như bưng.

“Công chúa, lòng kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn, ta đã khoan dung với công chúa hết mức có thể rồi” Thẩm Hi

Hòa quay đầu nhìn nàng ta chằm chằm.

Dương Lăng ngoảnh mặt đi: “Ta đã nói ta không biết!”

“Được lắm” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói, vừa dứt lời, Trân Châu bắn ra một hạt chậu nhỏ trúng ngay đầu gối

Dương Lăng công chúa.

Đầu gối Dương Lăng công chúa tê rần, nàng ta lập tức ngã nhào về phía hồ nước, Thẩm Hi Hòa nhanh tay tóm

được nàng ta, còn hai cung nữ thì bị Trân Châu và Bích Ngọc cản trở.

Thẩm Hi Hòa hỏi lại lần nữa: “Có nói không hả?” “Quận chúa, có người đến” Trân Châu thình lình nhắc.

Thẩm Hi Hòa vội buông tay Dương Lăng công chúa ra, “ùm” một tiếng, bọt nước bắn lên tung tóe, ngay sau đó,

Bích Ngọc liền nhảy xuống hồ, thoạt trông tưởng là cứu người, thật ra lại để Dương Lăng công chúa uống một bụng

nước.

Đợi đến khi Vinh quý phi dẫn người đi đến thì thấy Bích Ngọc đang kéo Dương Lăng công chúa lên bờ.

“Đây là..” Vinh quý phi dẫn theo hai cung phi, ngoài ra còn có Bình Lăng công chúa đi cùng, ai nấy đều tỏ vẻ nghi

hoặc khi thấy cảnh này.

“Quý phi nương nương, chính Chiêu Ninh quận chúa đã đẩy công chúa xuống nước!” Một cung nữ của Dương

Lăng công chúa lập tức quỳ xuống trước mặt Vinh quý phi mà tố cáo,

Thẩm Hi Hòa không giải thích, chỉ phân phó Trân Châu: “Trân Châu, em dẫn Bích Ngọc đi thay y phục đi, rồi đến

Đông cung xin một bát thuốc ngừa cảm lạnh”

“Vâng. Thật ra tình hình của Bích Ngọc không quá nghiêm trọng, vì Thẩm Hi Hòa đã lên kế hoạch từ trước, cho

Bích Ngọc mặc áo trong may bằng vải dầu, nhưng dù sao thì trời cũng đang rét, cẩn thận vẫn hơn.

“Chiêu Ninh, con nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Vinh quý phi hỏi. “Quý phi nương nương, trước tiên hãy đưa

Dương Lăng công chúa về cung, mời thái y đến khám đã, về phần công chúa ngã xuống hồ là do con đẩy hay do

cung nữ lơ là thì cứ đợi công chúa tỉnh lại khắc biết” Thẩm Hi Hòa thong thả đáp.

Thái độ của nàng làm vinh quý phi tin mấy phần, hơn nữa bà ta tận mắt chứng kiến tỳ nữ của Thẩm Hi Hòa nhảy

xuống nước cứu người ngay từ đầu, tự tay kéo Dương Lăng công chúa lên bờ chứ không phải đợi bà ta đến mới

nhảy xuống.

Thẩm Hi Hòa đường hoàng cùng bọn họ quay về tẩm điện của Dương Lăng công chúa, đợi thái y đến bắt mạch, kê

đơn, sắc thuốc xong xuôi, Hữu Ninh đế và Tiêu Hoa Ung cũng đến, lúc này Dương Lăng công chúa mới mơ màng

tỉnh lại.

“Dương Lăng, sao con lại ngã xuống hồ?” Thấy Dương Lăng công chúa đã tỉnh, Hữu Ninh để bèn hỏi.

Dương Lăng công chúa ngước mắt nhìn lên, thấy Thẩm Hi Hòa đứng ngay bên cạnh Hữu Ninh đế, đang nở nụ

cười sởn gai ốc với nàng ta, nàng ta quyết làm liều: “Là do Chiêu Ninh, chính Chiêu Ninh đã đẩy con xuống nước.

Mọi người đồng loạt nhìn Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ khó hiểu: “Công chúa nói thử xem, Chiêu Ninh và

công chúa không thì không oán, cớ sao phải đẩy công chúa xuống nước làm gì?”

“Cô… Cô đã sai tỳ nữ mời ta đến Tiểu Hiện các, cung nhân trong cùng của ta đều thấy cả!” Dương Lăng công chúa

muốn vạch trần chuyện mình bất hòa với Thẩm Hi Hòa cho mọi người cùng biết để sau này ngộ nhỡ nàng ta có gì

bất trắc thì Thẩm Hi Hòa chính là kẻ khả nghi nhất!

“Chiêu Ninh hẹn công chúa đến là vì muốn thay mặt Bộ thế tử hỏi thăm công chúa có thật lòng muốn gả cho hắn

hay không” Thẩm Hi Hòa ung dung đáp, “Công chúa lại nói việc này không liên quan gì đến Chiêu Ninh, bảo

Chiêu Ninh đừng xen vào việc của người khác rồi giận dữ bỏ đi, sau lại trượt chân ngã xuống hồ, hai cung nữ của

công chúa không dám nhảy xuống nước cứu công chúa nên Chiêu Ninh mới bảo tỳ nữ nhảy xuống cứu”

Nói rồi, nàng làm lễ với Hữu Ninh đế: “Bệ hạ có thể phải người điều tra, chỗ công chúa ngã xuống nước hắn vẫn

còn vết tích”

Đương nhiên là có vết tích rồi, có điều đó là do Bích Ngọc tạo ra lúc nhảy xuống nước.

Hữu Ninh đề nghiêm mặt sai Lưu Tam Chỉ đích thân điều tra, Lưu Tam Chỉ chẳng những điều tra được vết tích đề lại mà còn đưa hai

gã nội thị đến: “Bẩm bệ hạ, đây là nô tài phụ trách quét dọn Tiều Hiện các

Hai người hốt hoàng làm lễ, Hữu Ninh đề hỏi: “Hai ngươi có

“Bẩm bệ hạ, nô tài thấy..Một gã nội thị run rẩy đáp, “Công chúa bị trượt chân, quận chúa đưa tay kéo lại nhưng giữ không chặt nên

công chúa mới ngã xuống nước”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play