Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời và gió nhẹ ấm áp, vẫn là một ngày sáng sủa thời tiết sớm như cũ.

Diệp Tư Niên trên người mặc áo ngủ hình con thỏ lông xù xù, đỉnh đầu có một chỏm tóc nhếch lên cậu bùn ngủ nằm trên bàn, mí mắt trên dưới đánh nhau.

Khó nhìn thấy được đứa con nhỏ nhà mình có bộ dáng mơ hồ, Quách Lâm bưng chảo cá lại đây trong lòng phải bị sự dễ thương của cậu đánh trúng, che trái tim chụp trộm một đống ảnh, xoay người liền khoe khoang đăng lên vòng bạn bè.

Chào cá thơm nứt mũi đặt ở đối diện, Diệp Tư Niên bị mùi hương kia gợi lên sâu tham ăn trong bụng, cố sức căng mí mắt, mơ mơ màng màng nâng tay duỗi tới.

Một bên ưu nhã ngồi lau miệng Bùi Tu Viễn hoảng sợ, đột nhiên đánh tay cậu qua một bên.

Diệp Tư Niên còn chưa tỉnh ngủ vô cùng ấm ức, ôm mu bàn tay bị đánh đỏ vô cùng đáng thương nhìn anh.

"Khụ...." Bùi Tu Viễn đặt nắm tay lên môi ho nhẹ một tiếng, nỗ lực kiềm nén dục vọng muốn nắm lấy lòng bàn tay trắng nõn thon dài kia mà đau lòng xoa xoa, tầm mắt từ thanh niên mặc áo ngủ không tự giác chu đôi môi đỏ mọng non mềm tách ra, giọng nói cực kì hạ thấp, giống như sợ dọa đến con thỏ béo nhát gan, "Chảo nóng lắm, em cẩn thận một chút, không cần dùng tay sờ."

"Tiểu Ninh để ý đừng bị phỏng!" Vừa lòng thu hoạch vô số hâm mộ từ mấy bà bạn, Quách Lâm vừa mới xoay người liền nghe đoạn lời nói như thế, vội vàng giả bộ chuyện gì cũng không xảy ra nhét điện thoại vào túi, một bên đi vào phòng bếp một bên dặn dò, "A Viễn giúp em trai cầm chảo!"

Bùi Tu Viễn nhìn thanh niên đối diện dùng ánh mắt thật cẩn thận chờ mong, đôi mắt kia trong sáng vừa e lệ vừa thân cận, còn mang theo tín nhiệm và ý lại đối với người thân, chỉ là không có như trong tưởng tượng của anh là sự nghi ngờ tìm tòi nghiên cứu cùng chán ghét khi nhìn người bệnh tâm thần, thật giống như, cậu căn bản không phát hiện được cái gì không bình thường.

Chuẩn bị lý do giải thích cả đêm cứ như vậy không có cơ hội nói ra, bí mật lớn nhất của chính mình cũng giống như không bị phát hiện, Bùi Tu Viễn cũng không nói rõ bản thân nhẹ nhàng nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn, tâm tình phức tạp kéo kéo khóe miệng, động tác lên tay lại không dừng lại một chút nào, cẩn thận mà vì con thỏ mắt bị mù phía đối diện chuẩn bị một chén cá lát thơm ngào ngạt.

—————————————-

"Cho nên con liền từ chức không làm?" Bùi Dong cắn bánh bao hỏi.

"Dạ....." Diệp Tư Niên thấp thỏm gật đầu, cúi đầu không dám nhìn ông, như là sợ bị trách mắng.

Nghe xong ngần ấy năm đứa con nhỏ đã trải qua ở trong nước, Quách Lâm đau lòng cảm thấy cậu chịu nhiều đau khổ, tình thương của mẹ lan tràn không chỗ trút xuống, Bùi Dong vừa vặn lại đâm trúng họng súng.

"Phải sớm nên từ chức!" Quách Lâm trừng mắt nhìn chồng, dịu dàng vỗ vỗ bả vai đứa con nhỏ, giọng nói có chút hương vị cùng chung kẻ thù, "Ông chủ kia của con thật khinh người quá đáng."

"Ông chủ Lý đối với con khá tốt!" Diệp Tư Niên nhẹ giọng phản bác, "Con vừa về nước người trong công ty cũng thật quan tâm con...."

"Đứa nhỏ ngốc!" Quách Lâm hận sắt không thành thép mà chọc chọc trán cậu, bất đắc dĩ nói, "Đó là hắn sớm coi con như con rễ chưa qua cửa! Nếu không vì sao lại đem con ghép cặp cùng đứa con gái ngu dại của hắn?"

"......." Diệp Tư Niên nâng lên đôi mắt ướt dầm dề nhìn bà, mắt phượng vì chủ nhân kinh ngạc mà trợn tròn, giống như bị dọa sợ.

"Không cần sợ không cần sợ!" Quách Lâm bị cậu nhìn trong lòng mềm nhũn, "Từ chức đúng lúc! Công ty nhà chúng ta rất lớn, con muốn lăn lộn như thế nào cũng được."

Bùi Dong sớm đã thành thói quen bị phân biệt đối xử thông thả uống miếng cháo, nghe vậy gật gật đầu, "Ý kiến này không tồi!"

Ông hiểu biết đứa con nhỏ nhà mình, không nói đến năng lực, bằng không ông cũng không tính toán cậu vừa lấy bằng tốt nghiệp liền có tính toán đưa cậu vào công ty rèn luyện, ai biết cậu một hai muốn về nước phát triển, biết rõ tính cách cậu bướng bỉnh, cho nên lúc trước ông mới không phản đối. Hiện tại càng tốt, mấy năm công tác của Tiểu Ninh đặt ở công ty, đó là thật sự ưu tú, hơn nữa tính cách hiện tại cũng phóng khoáng rất nhiều, vừa lúc có thể giúp đỡ A Viễn quản lý công ty một chút.

Càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này không tồi, Bùi Dong lại ăn một miếng cháo, nhìn đứa con lớn bên cạnh.

Hiện tại người cầm quyền Bùi thị là Bùi Tu Viễn, phải để anh đồng ý chuyện này mới tính là xong.

Ánh mắt ba người trông mong nhìn bản thân, da đầu Bùi Tu Viễn một trận tê dại, vội vàng ưu nhã nuốt xuống bánh bao trong miệng, cười gật gật đầu, "Vậy Tiểu Ninh trước tiên làm trợ lý đặc biệt của anh đi, làm quen lưu trình vận hành của công ty, đến lúc đó muốn làm vị trí nào thì nói với anh."

Hiện tại công ty đang chuẩn bị tiến vào thị trường trong nước, nhân tài như thế nào cũng không chê nhiều, Tiểu Ninh đã công tác nhiều năm trong nước, đối với tình huống trong nước càng quen thuộc, nếu lúc đó không phạm sai lầm lớn, vậy anh không cần tìm người ngoài, dù sao cũng là anh em trong nhà, sử dụng càng thêm thuận lợi đáng tin cậy.

Thói quen mà phân tích lợi hại, Bùi Tu Viễn mỉm cười nhìn em trái lén lút đánh giá anh, trong lòng rất hài lòng.

————————————

Diệp Tư Niên mang theo tươi cười nhàn nhạt tiến vào thang máy, lễ phép gật đầu đối với người đàn ông trẻ tuổi ăn mặt không chút cẩu thả, mắt phượng bị kính đen che khuất lóe ánh sáng lạnh.

Trần Vinh, là cái đinh Vinh thị đã sớm cài vào Bùi thị, em trai cùng ba khác mẹ với Vinh Bộ Bình, đứng đầu trong đông đảo con ngoài giá thú của nhà họ Vinh.

Không tiếng động đánh giá Trần Vinh cười như ánh mặt trời mùa hè sáng lạn bên cạnh, Diệp Tư Niên đẩy mắt kính.

Thân là vai chính thế giới này, Vinh Bộ Bình tính cách bá đạo thủ đoạn vô cùng cao minh, rất sớm đã nắm chặt người cầm quyền Vinh thị, một đám con trai con gái ngoài giá thú của ba hắn bị hắn chỉnh đến không dám hó hé, mỗi người đều ngoan ngoãn.

Trần Vinh này thật ra là người khác biệt, không giống những anh chị em bị nuôi thành phế vật, năng lực của hắn rất mạnh, hơn nữa đặc biệt được Vinh Bộ Bình trọng dụng, cơ hồ được coi là phụ tá đắc lực của hắn. Một con chí săn trung thành và tận tâm như vậy, Vinh Bộ Bình lại có thể bỏ được đem hắn thả ra sớm như vậy.

Diệp Tư Niên không cảm thấy khâm phục mà còn chửi thầm trong bụng.

"Trợ lý Diệp, lại chuẩn bị tư liệu hội nghị sao?" Trần Vinh cười chào hỏi Diệp Tư Niên, chân thành tươi cười, không thấy chút miễn cưỡng nào.

"Giám đốc Trần." Diệp Tư Niên lễ phép lại xa cách cười lại, như là căn bản nhìn không thấy tươi cười xán lạn mười phần sức hút trên mặt hắn.

Đáy mắt Trần Vinh hiện lên chút âm u, ánh mắt không tiếng động đánh giá một chồng văn kiện thật dày Diệp Tư Niên ôm trong lòng ngực, bỗng nhiên có chút mệt mỏi cười cười, buông tay thở dài nói, "Trong khoảng thời gian này động tác công ty quá lớn, Boss chỉ cần nói một câu, những người phía dưới như chúng ta thiếu chút nữa muốn chạy gãy chân...."

Còn không phải sao!" Diệp Tư Niên đẩy đẩy mắt kính, có lẽ cảm giác được đã đụng vào người có chung đề tài, lãnh đạm xa cách trên mặt rốt cuộc hoà tan một chút, lộ ra chút cảm xúc mệt mỏi, mang theo chút oán giận mà đổi tay ôm tư liệu, "Còn không phải chỉ là thị trường đại lục sao! Mấy ngày nay hội nghị lớn lớn bé bé ùn ùn kéo tới, thật sự quá nhiều, chỉ sửa sang một chút tài liệu hội nghị liền suýt nữa muốn mạng của tôi."

Thành công lấy được đáp án bản thân muốn, tươi cười trên mặt Trần Vinh càng thêm chân thành, cũng là người bị đàn áp mà vỗ vỗ cánh tay Diệp Tư Niên, cảm khái nói, "Nhưng mà cũng nhanh! Qua mấy ngày chúng ta được giải thoát rồi!"

"Thật sự!" Ánh mắt Diệp Tư Niên sáng lên, vừa định nói chút gì đó thì thấy cửa thang máy mở ra, cậu dành phải bất đắc dĩ thở dài, lại khôi phục biểu tình lạnh nhạt như ban đầu, gật đầu với Trần Vinh liền ôm văn kiện ra ngoài.

Vinh thị nếu đã sớm cài người vào Bùi thị, rõ ràng đã sớm có dự mưu, hai con cá sấu khổng lồ cạnh tranh với nhau là điều sớm muộn, thương trường như chiến trường, nếu ngươi đã bất nhân, vậy đừng trách ta không lưu tình.

Con mồi đã bước một chân vào bẫy rập, kế tiếp, chính là thời gian ở trước mặt một thợ săn khác vạch trần nguỵ trang của con mồi.

Diệp Tư Niên chậm rãi nhếch môi, mắt phượng hiện lên một tia ý cười tràn ngập thú vị.

Cho đến khi thang máy khép lại Trần Vinh mới thu ý cười lại, mặt không cảm xúc mà tự hỏi gì đó.

Căn cứ vào tin tức mấy ngày nay hắn tìm hiểu, kế hoạch Bùi thị tiến quân vào thị trường đại lục đã xác định, chỉ cần chính mình thần không biết quỷ không hay mà trộm được kế hoạch giao cho Vinh Bộ Bình, tổn thất Bùi thị bị phá hư kế hoạch là không thể tính toán, cho dù không thể hoàn toàn ngăn cản bước chân Bùi thị tiến vào thị trường nội địa, Vinh thị cũng có thể từ trên người nó hung hăng cắn xuống mấy miếng thịt.

Càng nghĩ càng kích động, Trần Vinh nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu.

Tần Thời Nhạc không kiên nhẫn gõ tay lái, đợi một lúc lâu cũng không thấy người đi xuống, rốt cuộc nhịn không được cau mày gọi dãy số ghi chú 'con thỏ béo'.

"Em chuẩn bị gì lâu vậy?!" Trong lòng Tần Thời Nhạc bực bội lại bị hình ảnh con thỏ béo dập tắt một chút, giọng nói vẫn ác liệt trước sau như một.

Thông qua nhiều ngày ở chung, đã sớm nhận rõ người này mặt ngoài mạnh mẽ táo bạo, nhưng bên trong lại ngốc xít vừa chọc ghẹo chút liền chạy, Diệp Tư Niên đối với giọng nói ác liệt của anh không chút để ý, hạ giọng nói vô cùng đáng thương mà nói khẽ với di động, "Chìa khóa của em không thấy....."

"Thật là!" Con thỏ ngốc.

Tần Thời Nhạc tức giận mà ghét bỏ nói, "Đứng ở chỗ đó không được nhúc nhích! Chờ anh tới tìm em!" Dứt lời không đợi Diệp Tư Niên đáp lại liền cúp điện thoại.

"Quá thích làm nũng! Thật làm người chịu không nổi!" Tần Thời Nhạc lẩm bẩm đóng sầm cửa xe, giống như người cảm thấy vô cùng vừa lòng với con thỏ béo mềm mại ỷ lại không phải là anh, khóe môi mỉm cười lại ghét bỏ lại đắc ý, sải bước vào thang máy.

"Anh hai anh yên tâm! Em nhất định sẽ lấy tài liệu kế hoạch lấy về!"

Bước chân Tần Thời Nhạc dừng lại, nhíu mày đi về phía cửa văn phòng không đóng kỹ.

Hiện tại đã sớm qua thời gian tan tầm, anh là bởi vì con thỏ béo vứt đồ bữa bãi mới không về trước, theo lý mà nói công ty bây giờ nên không có người ở lại, như vậy vừa nói chuyện là ai?

Hơn nữa, tài liệu kế hoạch?

Hoàn toàn không nghĩ tới đã trễ thế này công ty sẽ còn người ở, người trong phòng nói chuyện cũng không cố tình hạ thấp giọng, cho nên Tần Thời Nhạc đứng ngoài cửa nghe được rõ ràng.

Sắc mặt càng ngày càng đen, Tần Thời Nhạc hung hăng nắm chặt tay, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn hoa thành rồng lửa nhào ra.

Tốt! Rất tốt!

Dưới mí mắt anh còn dám chơi xiếc loại này, thật là không sợ chết!

Tần Thời Nhạc lộ ra tươi cười vừa hứng thú vừa tàn nhẫn, ánh lửa trong mắt càng sâu, vừa định đá cửa vọt vào đá chết kẻ dám can đảm ngay trước mặt anh chơi thủ đoạn khốn nạn, đã bị Diệp Tư Niên không biết xuất hiện khi nào túm chặt.

Không biết sức lực mạnh mẽ từ đâu, động tác Diệp Tư Niên nhanh chóng lôi kéo Tần Thời Nhạc đang trong cơn thịnh nộ chui vào văn phòng vị giám đốc nào không biết.

Chưa từng có thói quen kiềm chế bản thân, Tần Thời Nhạc trong cơn tức giận cau mày muốn ném tay con thỏ ngốc vướng bận không xem sắc mặt người khác.

Không nghĩ ràng người này lại xúc động táo bạo đến mức này, lúc này Diệp Tư Niên cũng khổ không nói nên lời, đành phải liều mạng đề anh lại, một bên hạ giọng nói, "Đừng xúc động! Nghe em nói!"

Tần Thời Nhạc làm sao có thể nghe lời nói của người khác? Hiện tại anh chỉ muốn cho kẻ phản bội phải trả giá thật lớn!

Nhưng rốt cuộc vẫn nhớ rõ đúng mực, sợ xúc phạm tới Diệp Tư Niên cho nên cũng không dám dùng lực giãy giụa.

Cứ như vậy bằng cơ thể hiện tại của chính mình là không có khả năng áp chế người đàn ông đang tức giận trước mặt, Diệp Tư Niên hung hăng trợn mắt trong lòng, bị làm cho lửa giận cũng muốn dâng lên, vì thế không lưu tình chút nào mà dùng biện pháp mạnh!

Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên môi, Tần Thời Nhạc mở to hai mắt nhìn, con ngươi co rụt lại, thiếu chút nữa bị động tác của cậu làm hôn mê bất tỉnh.

Trời mà trời má! Sao! Sao! Dám! Làm! Như! Vậy!!!!!!

Này! Là! Nụ! Hôn!! Đầu!! Nụ! Hôn!!! Đầu!!!

Xác nhận anh sẽ không làm ra hành động rút dây động rừng, lúc này Diệp Tư Niên mới trợn mắt trong lòng đỏ mặt buông ra kiềm chế, nói thật nhanh, "Không cần rút dây động rừng, chúng ta rời đi trước!"

Tần Thời Nhạc nơi nào còn nhớ rõ vì sao lúc trước tức giận? Anh bị dọa đến mức quên mất trốn về thân xác, vừa tức giận vừa cảm thấy thẹn khiến cần cổ đều ửng đỏ, phụng phụng phịu phịu mà tùy tiện để Diệp Tư Niên nắm tay, hai người lặng lẽ rời công ty.

——————

2624 từ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play