Quách Lâm mỉm cười bưng ca kho có màu sắc ngon miệng lên, vừa đi ra phòng ăn vừa hướng phòng khách hô to, "Ăn cơm thôi."

Đáy mắt đuôi lông mày Diệp Tư Niên đều là ý cười, nghe được giọng nói của mẹ, cười đứng lên, hít hít mũi nói, "Tay nghề của mẹ lại tiến bộ nữa rồi."

Không ai là không thích việc bản thân đặt tâm huyết vào làm một việc gì đó được người khác khẳng định, Quách Lâm cũng như thế, đặc biệt là người khen bà còn là đứa con nhỏ bé tự kỷ mà bà luôn nhớ mong.

Cười bưng cá lên bàn, Quách Lâm cưng chiều chọc chọc trán Diệp Tư Niên, cười dỗi nói, "Con đó, miệng nhỏ lau mật sao?"

"Đâu phải đâu, tiểu Ninh của chúng ta đã trưởng thành rồi!" Bùi Dong hơi cảm khái ngồi xuống ghế, tươi cười đầy mặt nhìn đứa con út ngồi đối diện cười vô cùng ngoan ngoãn, lại mang đắc ý nhìn vợ mình, "Lúc trước bà còn oán trách tôi đồng ý cho tiểu Ninh về nước, như thế nào, bây giờ còn oán trách tôi nữa không?"

"Ăn cơm của ông đi!" Quách Lâm nghe vậy sắc mặt có chút đỏ lên, nắm chặt đũa trừng mắt.

"Người đàn ông tốt không cùng phụ nữ đấu!" Bùi Dong rụt cổ, quay đầu nháy mắt mấy cái nhìn đứa con út cười tủm tỉm nhìn ông bà đấu võ mồm, lặng lẽ lẩm bẩm.

Diệp Tư Niên cười càng thêm vui vẻ, mắt phượng cong lên độ cung sung sướng.

Bùi Tu Viễn ngồi một bên vẫn luôn mang vẻ mặt dịu dàng ưu nhã, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu không tiếng động mà dừng lại trên người Diệp Tư Niên, nhìn cậu tươi cười thoải mái cùng đáy mắt mang ý cười ấm áp, ánh mắt không tự giác mềm mại từng chút một.

Trong lúc lơ đãng liếc nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của anh, tươi cười bên môi Diệp Tư Niên dừng lại một chút, ánh mắt có chút thấp thỏm nhìn thoáng qua anh lại rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu không dám nhìn anh.

Bùi Tu Viễn nhìn thanh niên chỉ lộ ra đỉnh đầu phía đối diện, bất đắc dĩ trong mắt chợt loé qua.

Quả nhiên vẫn còn sợ anh sao?

Nhớ tới nhân cách thứ hai chỉ cần kích thích một chút liền chạy trốn, Bùi Tu Viễn có chút đau đầu nhíu mày.

Em trai sợ hãi nhân cách phụ tính tình nóng nảy, nhân cách phụ lại sợ em trai đột nhiên thân cận, này là xảy ra chuyện gì?

Vị em trai bị cho là con thỏ có lá gan rất nhỏ cúi đầu, ánh mắt không có tiêu cự ở dưới bàn tự chơi ngón tay.

Nhiệm vụ của cậu chính là giúp nhân vật pháo hôi nghịch tập, mà nếu muốn nghịch tập, liền phải thay đổi hoàn toàn số mệnh của nguyên chủ, mục tiêu đầu tiên chính là giữ được Bùi thị, để Bùi thị trạn đi việc bị Vinh thị thu mua, cho nên việc quan trọng trước mắt là không để gian tế được thăng chức, nhổ đi khối u ác tính trong Bùi thị.

Mà lúc trước nguyên chủ sau khi tốt nghiệp liền từ chối vào công ty muốn trở về nước tự lập, một chút hứng thú đối với Bùi thị cũng không có, nếu bây giờ cậu nói với Bùi Tu Viễn người nọ là mật thám Vinh thị cài vào, Bùi Tu Viễn có lẽ sẽ tin tưởng cậu, nhưng là không ngoài ý muốn, hoài nghi đối với cậu cũng sẽ không thiếu.

Một người chưa từng bước vào cửa công ty như thế nào biết được cấp cao trong công ty có gian tế?

Cho nên phải làm sao mới có thể phá hủy kế hoạch của người nọ cũng là một vấn đề.

Bùi Tu Viễn gắp miếng thịt cá trắng nõn đã gỡ xương sạch sẽ bỏ vào chén cậu, giọng nói vô cùng chân thành dịu dàng, "Tiểu Ninh, nếm thử xem."

Lấy lại tinh thần, Diệp Tư Niên quét mắt nhìn thịt cá màu trắng được cẩn thận gỡ xương, ngây người một chút, trong mắt hiện lên sự dịu dàng lưu luyến, bên môi cũng nở nụ cười hoài niệm, "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Bùi Tu Viễn thu hồi tầm mắt, khoé miệng vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng trước sau như một, đáy mắt lại gợn từng đợt sóng ngầm.

Trời mới biết, làm một người chưa bao giờ thích ăn cá, động tác gỡ xương cá mới vừa rồi tại sao anh lại làm thuần thục như vậy?

Giống như là động tác bản năng, thân thể khống chế không được tự động làm, thật giống như kiếp trước anh đã làm rất nhiều lần loại công việc này, hơn nữa còn không chút phiền chán ngược lại còn vui vẻ chịu đựng!

Thật là gặp quỷ!

Miễn cưỡng đè xuống nghi ngờ trong lòng, Bùi Tu Viễn lấy lại bình tĩnh, giương mắt liền nhìn thấy thanh niên đối diện cái miệng nhỏ ngoan ngoãn ăn thịt cá, sự xa cách mới vừa nổi lên trong mắt thoáng chốc tan biến không còn một mảnh, giống như trúng tà duỗi đùa chọc dĩa cá kho.

- ---------------------------

Tắm rửa xong bình tĩnh ngồi trên giường, Bùi Tu Viễn mặt không cảm xúc gắt gao nhìn chằm chằm máy tính cùng điện thoại trước mặt, biểu tình khi thì nóng nảy cảm thấy thẹn khi thì bất đắc dĩ kinh ngạc, sắc mặt nhanh chóng đổi tới đổi lui.

Đại ma Vương đệ nhất vũ trụ: Quyết định, tôi nhất định phải đặt cái tên càng mạnh mẽ hơn nữa.

Chàng trai im lặng Tu Viễn: tên Bùi Tu Viễn còn chưa đủ mạnh mẽ?

Đại ma Vương đệ nhất vũ trụ: Cậu không hiểu! Tên này một chút cũng không phù hợp với khí chất của tôi!!!!

Chàng trai im lặng Tu Viễn: (⁠☉⁠。⁠☉⁠)⁠!

Đại ma Vương đệ nhất vũ trụ: Con mẹ nó, cậu còn học được cách dùng icon. Thật! Trâu! Bò!

Chàng trai im lặng Tu Viễn:.... Tần Thời Nhạc đi, thế nào?

Đại ma Vương đệ nhất vũ trụ: Ai ai ai!!!! Tôi cũng đang nghĩ đến tên này!!!!! Hai chúng ta quả nhiên là cùng một người.

Bùm bùm đánh chữ, vừa định đem quyền khống chế cơ thể giao cho nhân cách chính, Bùi Tu Viễn — à không, hiện tại là Tần Thời Nhạc, động tác Tần Thời Nhạc đột nhiên tạm dừng.

Nghĩ đến em trai thỏ con ở trên bàn cơm ngoan ngoãn ăn thịt cá của chủ nhân cách dối trá gắp cho, tròng mắt Tần Thời Nhạc chuyển động, trong lòng đột nhiên khó chịu.

Hoàn toàn không có thói quen kiềm chế cảm xúc, Tần Thời Nhạc đột nhiên đứng lên, vừa định tông cửa xông ra đi tìm con thỏ béo kia làm ầm lên, chạy tới cửa lại thẹn thùng đỏ mặt xám xịt chạy trở về mặc quần.....

Không mặc quần liền chạy ra ngoài, tên dối trá chết tiệt kia thật khiến người xấu hổ.

- --------------------------

Cửa phòng bị gõ vang, Diệp Tư Niên mới vừa tắm xong đang từ phòng tắm đi ra, tóc còn chưa kịp lau khô, chỉ bọc khăn tắm nửa người dưới, một bên nghiêng đầu lau tóc, một bên ung dung thong thả đi tới cửa phòng bị mãnh mẽ gõ vang.

"!!!!!" Đồng tử Tần Thời Nhạc đột nhiên co rút lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn em trai một tay đỡ cửa phòng đang dùng ánh mắt mềm mại thấp thỏm nhìn anh.

Làn da bị hơi nóng hun thành màu hồng nhạt trắng nõn, bọt nước từ ngọn tóc ướt dầm dề chảy xuống, theo cơ bắp phân bố cân xứng trượt xuống, vòng eo mềm dẻo dáng người thon dài, cơ bụng nhìn sơ qua vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt ngày xưa tràn ngập yếu đuối cảnh giác lúc này nhìn qua vừa ướt vừa mềm.

"Em!" Tầm mắt mất tự nhiên mà từ thân thể thanh niên dời đi, vành tai giấu sau tóc từ từ chuyển hồng, sự nóng nảy trong mắt Tần Thời Nhạc tan rã phần nào, nhưng mà không thể hiểu được lại cảm thấy vô cùng tức giận, "Tại sao em không mặc quần áo đã ra mở cửa?"

Ánh mắt ướt mềm rõ ràng cứng lại, có chút cổ quái nhanh chóng nhìn lướt qua vành tai hồng hồng, nghi hoặc khó hiểu chồng chất từ buổi chiều càng thêm rõ ràng.

Chần chừ nơi đáy mắt chợt loé qua, Diệp Tư Niên nhẹ nhàng cắn môi dưới, ngón tay thon dài cắt qua cửa phòng, mềm mại mở miệng, "Bởi vì.... Trong nhà không có người khác nha."

Lửa giận mới bốc lên đã bị một gáo nước lạnh dội tắt ngúm, Tần Thời Nhạc há miệng thở dốc, trái tim nóng nảy bị vài tia cảm xúc mềm mại chen vào, như là trong sa mạc đột nhiên chui ra chồi non nho nhỏ, bên trong gió lốc sắc bén mà loạng choạng chui đầu ra.

"Em thật dong dài!" Tiểu Thời Nhạc trong lòng liều mạng che lại trái tim đâm tường rầm rầm, trên mặt lại cực kì hung dữ trừng mắt liếc cậu, giọng nói cực kỳ cứng rắn, "Lần sau không được như vậy!" Quá xấu hổ.

Diệp Tư Niên bị anh rống đến rụt cổ, ánh mắt thấp thỏm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh, theo bản năng gật đầu, "Biết.... Đã biết....."

Tầm mắt lại không chịu khống chế bay tới cơ thể trắng nõn của thanh niên, Tần Thời Nhạc nóng nảy mà ho khan, lỗ tai hồng hồng lưu luyến không thôi dời tầm mắt, banh mặt lạnh lùng nói, "Phải nhớ kỹ!"

"Nhớ.... Nhớ kỹ!" Cả người Diệp Tư Niên run lên, ánh mắt long lanh hơi nước.

"Như vậy đi." Tần Thời Nhạc hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, rất bất mãn quét mắt nhìn đôi chân trần trắng nõn đạp trên thảm lông.

Diệp Tư Niên chớp chớp mắt, nhìn anh chỉ như vậy liền tính toán rời đi, tròng mắt chuyển động, vô cùng sợ sệt mà cắn môi dưới, chần chừ duỗi tay nắm chặt góc áo anh.

Đáy mắt Tần Thời Nhạc lạnh lùng, vừa định quay đầu trách cứ cậu, đã bị hành động kế tiếp của Diệp Tư Niên doạ ngốc.

Cơ thể mềm dẻo ấm áp gần trong gang tấc, thanh niên thật cẩn thận mà ôm eo anh, ngọn tóc nhếch lên quét trên mặt anh.

Tần Thời Nhạc khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm cuống quýt nâng hai tay lên, muốn đẩy ra em trai quá mức nhiệt tình, nhưng đôi tay vừa mới đụng tới bả vai mềm mại bóng loáng lại giống như bị phỏng rụt trở về, hơi có chút chân tay luống cuống.

Diệp Tư Niên đem mặt chôn trong lòng ngực người đàn ông cao lớn, lộ ra sự cẩn thận thân mật, "Anh hai, ngủ ngon...."

Ấu ấu ấu em ấy kêu anh trai, lần đầu tiên kêu mình như vậy!!!!!

Mẹ nó, từ khi nào em ấy trở nên nhiệt tình thích làm nũng như vậy!!!!

Tần Thời Nhạc giống như bị bệnh tâm thần sắc mặt đổi tới đổi lui, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại thở dài, bất chấp tất cả thật nhanh vòng tay ôm chặt em trai, giọng nói hơi có chút tức giận, "Được rồi, mau buông ra."

"Ừm...." Diệp Tư Niên mất mát mà buông Tần Thời Nhạc ra, giống như một đứa nhỏ lấy hết can đảm ôm anh hai lại bị tàn nhẫn cự tuyệt, cúi đầu không dám nhìn anh, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

Đầu quả tim giống như bị đâm một chút, chi chít mà đau, Tần Thời Nhạc rất bất mãn nhíu mi, hung hăng trừng mắt nhìn con thỏ béo vô cùng đáng thương một cái, "Con trai không cần luôn làm nũng!"

Dứt lời không đợi cậu phản ứng, bước chân mạnh mẽ rời đi.

Diệp Tư Niên lưu luyến đứng trước cửa thật lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy hình bóng anh mới cọ tới cọ lui đóng cửa lại.

"Phụt ha ha ha ha ha."

Mới đóng cửa phòng lại, Diệp Tư Niên liền ôm bụng cười lăn ra thảm.

Mẹ nó, thì ra nhân cách phụ ngây thơ như vậy ha ha ha ha!!!!

Nói là tính tình nóng nảy cuồng bạo lực đâu!!!!

Phụt ha ha ha ha!!!!

Tìm phiền toái không thành công, còn thiếu chút nữa bị hù chết, Tần Thời Nhạc đóng sầm cửa lại, táo bạo mà bổ nhào lên giường phát giận, "Em trai thật quá biết cách làm nũng!!!! Em ấy cho rằng chỉ cần ôm mình là được sao??? Em ấy cho rằng dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn mình, mình liền không tìm em ấy tính sổ sao?!!! Nghĩ!!! Thật!!!! Đẹp!!!!"

Hung hăng phát tiết tính tình, chà đạp gối ngủ nhăn bèo nhèo, Tần Thời Nhạc lúc này mới phát tiết xong, đôi mắt nhằm lại lăn ra giường.

Thôi, cục diện rối rắm gì đó cứ ném cho tên nhân cách chủ dối trá kia đi!!! Dù sao cậu ta cũng am hiểu hơn!!!

Lại lần nữa mở mắt ra, thành công tiếp nhận ký ức của nhân cách phụ, khoé miệng vẫn luôn giữ thói quen tươi cười rốt cuộc không duy trì được nữa, Bùi Tu Viễn trong lòng hung hăng mắng má nó.

Con mẹ nó, đến mức này còn có thể giữ được bí mật anh có hai nhân cách, người nọ chắc chắn bị mù rồi!!!!

- -------------------

2353 từ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play