Tô Vũ dừng lại phía trước một bìa rừng, đây cũng là phương hướng mà Ninh Như chỉ cho hắn.

Hắn xuống ngựa lấy trong kho đồ ra toàn bộ những " Mảnh vỡ kết tinh " thu được sau trận chiến với đội quân quái vật. Một số trong đó hắn đã giao cho Elena để binh lính sử dụng, còn một số hắn để lại phòng những trường hợp cần dùng đến.

Sử dụng hết tất cả những "Mảnh vỡ kết tinh " còn lại cuối cùng hắn cũng lên được cấp 36. Đã nhiều lần chưa thêm điểm cho cơ thể thật, lần này hắn quyết định chỉ sử dụng năm phần cho nhân vật trong trò chơi. Hắn cộng mỗi thuộc tính 13 điểm.

【 Bảng trạng thái cá nhân】

Tên người chơi: Hiện Thực Tận Thế - Lam tộc

Đẳng cấp: 32

HP: 100%

MP: 655/655

Lực lượng: 131

Nhanh nhẹn: 131

Thể lực: 131

Trí lực: 131

Mị lực: 5

Trang bị: Sát hoàng kiếm, Phong Ủng, Bao tay của Hầu tước Palve

Kỹ năng: Kiếm pháp cơ sở (LV max), Thiểm Ảnh Kiếm (LV 14), Hô hấp pháp (LV 5), Ý chí bất khuất (LV 4), Tâm(LV 2)...

Thiên phú: Emeraline hóa (S+)

Điểm tự do: 50

....

Tô Vũ từ từ tiến vào trong rừng cây, khắp nơi trong khu rừng đều bị những tán cây bao phủ làm che khuất tầm nhìn. Đôi mắt của hắn tuy đã được cải thiện nhưng trong môi trường này tầm nhìn của hắn cũng chỉ hơn người bình thường một chút mà thôi.

Mỗi lần hắn di chuyển đều làm xao động những tán cây này, chúng không khác gì một mạng nhện khổng lồ. Hắn cẩn thận bước đi về phía trước, không để cho quá nhiều tán cây rung động.

" Tạch... cạch "

Một tiếng dây dứt vang lên, kéo sau đó là một lồng sắt từ phía trên đỉnh đầu hắn rơi xuống. Vài bóng người từ trong những tán cây bắt đầu đi ra. Hắn cũng nhìn thấy người muốn bắt mình là ai, ba người đàn ông có đôi mắt chỉ có một màu đỏ.

Một người trong đó bắt đầu đi vòng quanh Tô Vũ nhìn hắn không khác gì một món hàng: " Lại có một con cá cắn câu rồi "

Người khác cũng bắt đầu đánh giá Tô Vũ: " Đáng tiếc là nam, nếu là nữ chắc sẽ còn vui hơn "

Bọn họ nhìn nhau phát ra những tiếng cười cực kỳ bệnh hoạn.

Tô Vũ vẫn không phản ứng gì, hắn muốn biết bọn họ muốn đưa hắn đi đâu.

Bọn họ lấy một miếng vải đen phủ lên phía trên chiếc lồng sắt, hắn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng đợt rung lắc của chiếc lồng. Rất lâu sau, chiếc lồng cuối cùng cũng dừng lại, nhưng không ai mở tấm vải đen lên.

Hiện tại vẫn chưa biết được tình hình bên ngoài ra sao, hắn chưa muốn bứt dây động rừng, vẫn ngồi trong chiếc lồng chờ đợi bọn họ muốn đưa hắn đi đâu.

Sau một hồi, chiếc lồng lại tiếp tục di chuyển nhưng không còn rung lắc như ban đầu. Ở trong chiếc lồng, hắn không biết thời gian đã qua bao lâu nhưng có vẻ quãng đường đi không ngắn.

Cuối cùng nó cũng dừng lại, hắn cảm thấy chiếc lồng lại di chuyển lên trên rồi được đặt xuống ở một chỗ nào đó.

Bên ngoài đã rất lâu hắn chưa nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, hắn nhẹ nhàng lấy ra cây kiếm rạch nhẹ phía trên tấm vải để xem hoàn cảnh bên ngoài bây giờ ra sao.

Đưa mắt nhìn vế phía lỗ hỏng vừa bị mình tạo ra, Tô Vũ trong thấy một khung cảnh không phải con người có thể làm ra được.

Rất nhiều vật dụng thường dùng để tra tấn đang được trên ở phía trên trần nhà. Ở phía xa cũng có một số lồng sắt giống như của hắn, mà bên hình ảnh bên trong làm hắn không thể kìm được cơn tức giận trong người.

Một đứa bé bị may lại toàn bộ mắt, miệng, lỗ tai đã bị cắt đứt, chân tay bị buộc chặt, chỉ còn lỗ mũi. Mà đứa bé đó đang dùng chính lỗ mũi đó để hút thức ăn.

Một người đàn ông bị treo ngược người, ổ bụng đã bị mở ra, từng bộ phận trên cơ thể hắn đã lồi ra phía bên ngoài được cột lại với nhau rất trật tự.

Một người phụ nữ hình như vẫn còn đang sống, nhưng đã bị cắt đứt tứ chi, đôi mắt đã bị bịt lại, miệng cũng được khóa lại, không có một mảnh vải trên người cô. Không cần nói chắc cũng biết được bọn chúng đã làm những gì với người phụ nữ này

Hắn còn nhìn thấy một người rết, hay nói đúng hơn là rất nhiều người được khâu lại với nhau để hình thành một người rết, đầu của người này được nối liền với hậu môn của người kia. Trong đôi mắt của họ dường như đã mất đi linh hồn, nhưng vẫn di chuyển theo bản năng.

Tất cả những hình ảnh này chỉ từ một lỗ nhỏ phía trên tấm vải đen, nếu như toàn bộ nơi đây thì còn có những thứ kinh tớm nào mà bọn họ có thể nghĩ ra để hành hạ con người nữa.

Tô Vũ muốn lao ra bên ngoài ngay lập tức để giết tất cả bọn họ, nhưng hắn chưa làm được. Nếu như bây giờ hắn lao ra chắc chắn những người làm ra những chuyện này, bọn chúng sẽ chạy đi, mà hắn còn chưa biết chúng là ai.

Hắn ở trong lồng sắt cố gắng kìm lại sự tức giận của bản thân với những con quái vật đội lốt người.

" Keng keng "

Tiếng gõ lên phía trên lồng thép liên tục vang lên, tầm vải đen cũng từ từ được tháo ra,

Có ba người đang đứng trước mặt hắn, trong đó có hai người Rhine hắn đã từng thấy, người còn lại là Ninh Như. Cô bé đi bên cạnh họ nhưng không giống như bị bắt giữ, mà chỉ đứng một bên cúi đầu không dám nhìn hắn.

Mồi người Rhine cười điên dại nói: " Bất ngờ hay không? Để một con bé lừa ngươi có thấy mình ngu không? "

Vừa nói hắn vừa liếm lên người Ninh Như, mà cô bé cũng chỉ run nhẹ nhẹ chứ không hề có ý định phản kháng nào. Đôi tay vẫn nắm chặt vạt áo không dám ngẩng đầu lên.

Tô Vũ không nhìn hai người mà bình tĩnh nhìn về phía Ninh Như nói: " Lý do là gì vậy? "

Ninh Như nghe được tiếng nói của hắn, khuôn mặt bắt đầu tái nhợt, nước mắt chảy ra không ngừng nhưng không thể thối ra một lời nào.

Một người Rhine khác nói: " Nó là thú cưng của ta, chó thì phải nghe chủ thôi. Ta nói phải không, cún con? "

Tên này vừa nói vừa vuốt nhẹ đầu của Ninh Như, khuôn mặt cô bé càng ngày càng tái nhợt hơn.

Tô Vũ vẫn bình tĩnh nhìn Ninh Như chờ đợi câu trả lời của cô.

Hàm răng của Ninh Như đã cắt bờ môi rỉ ra từng dòng máu tươi, cô dùng hết dũng khí nói: " Bọn họ hành hạ gia đình em, em.... "

" Bốp "

Một tên Rhine vung một bạt tai lên trên mặt của Ninh Như khiến cho cô văng đi rất xa, hắn chửi: " Con chó ngu, ta để ngươi nói gì quên rồi sao? "

" Lần sau còn trái lệnh ta, lúc hành hạ mẹ ngươi để cho ngươi đứng xem "

Sau đó hắn nhìn Tô Vũ: " Ngươi nhìn thấy những người kia không? Sau này ngươi sẽ trở thành một phần của bọn họ đó. Có thấy kích thích hay không "

Hai tên Rhine lại phát ra những tiếng cười điên dại không ngừng.

Nhưng ánh mắt của Tô Vũ vẫn nhìn về phía Ninh Như. Hắn không ghét cô bé, ngay từ đầu hắn đã biết đây chỉ là một cái bẫy. Lúc cô bé gặp hắn tuy rất sợ hãi, khóc cũng rất thật, nhưng cô bé lại để lộ ra quá nhiều sơ hở.

Sự xuất hiện của cô bé đã rất đáng ngờ, cả một tòa thành biến mất tại sao có thể chỉ còn lại một cô bé mười bốn mười lăm tuổi còn sống. Dù may mắn sống qua tai nạn đó đi nữa thì sao cô bé lại biết người nhốt bố mẹ cô ở đâu. Đây chính là sơ hở đầu tiên.

Cô bé từ lúc gặp mặt đã đề phòng hắn, nhưng tại sao khi nhìn thấy gương mặt của hắn, không hỏi hắn là ai hay từ đâu đến mà vẫn quyết định đi theo hắn. Đây chính là sơ hở thứ hai.

Sơ hở tiếp theo chính là rừng cây, nếu như nơi đó dùng để nhốt nhiều người trong ngôi thành như vậy, tại sao tán cây lại um tùm như vậy. Di chuyển mấy nghìn người đâu phải là dễ, dù trước đó không có đường nhưng mấy nghìn người di chuyển cũng sẽ tự tạo nên một con đường. Đây chính là sơ hở thứ ba.

Còn rất nhiều sơ hở trên cơ thể Ninh Như nữa, nhưng cũng đủ để hắn biết được cô bé muốn đưa hắn vào một cái bẫy. Nhưng hắn vẫn muốn nghe một câu nói thật lòng mình của cô.

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play