Khách cũng đã đến hết, nhiệm vụ "Bảo vệ" và "Lễ tân" cũng đã được hoàn thành vô cùng xuất sắc, có điều sắc mặt của hai người "Bảo vệ" và "Lễ tân" hình như không được tốt lắm.
Tô Vũ thấy Sở Nhật Nam đang tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện rất sôi nổi, hắn cũng chạy đến chào hỏi:
" Ôi Nhật Nam, ngươi đi đâu đây, sao ta làm "Bảo vệ" nhà hàng này mà không thấy ngươi vào nhỉ? "
Sở Nhật Nam hơi ngạc nhiên, Tô Vũ làm bảo vệ từ bao giờ? Làm bạn bao nhiêu lâu, hắn chỉ nhìn thoáng cũng đã nhận ra ý của Tô Vũ. Nhưng ở đây nhiều người, hắn không việc gì phải sợ.
" À, hôm nay là sinh nhật bạn gái ta. Ta thuê sân thượng để tổ chức, chắc là lúc ta vào ngươi chưa đi làm. Ngươi còn làm bao lâu? Sau này ta sẽ thường tới thăm ngươi. "
Xem ra đã đủ lông đủ cánh, muốn thử dang cánh bay đầy mà. Tô Vũ cười ha ha, tiến đến ôm Nhật Nam một cái:
" Hôm nay là ngày cuối ta làm ở đây rồi, ta không có chỗ làm nữa rồi "
Sau đó hắn ghé vào tai Sở Nhật Nam nói nhỏ:
" Tại vì ông chủ của ta sắp chết mà "
Một cơn gió lạnh thổi qua gáy của Nhật Nam khiến gai óc trên tay hắn nổi lên.
Sau khi đã gửi xong lời thì thầm "yêu thương" cho Nhật Nam, cuối cùng hắn cũng được ăn tối, may mắn là các món ăn khá nhiều, mấy ngày nay hắn chưa được ăn gì, lại còn phải làm công không lương. Lấy một đĩa thức ăn thật đầy, hắn bắt đầu ăn say sưa.
" Lý Uyển Nhi, ngươi đang làm gì đấy? "
Hắn nhìn Uyển Nhi mà cũng không biết cô ta đang làm gì, ăn có miếng bánh cần gì phải mở to miệng như vậy.
" Ngươi không biết à, chắc sợ hư son đấy " Một người bạn chung hắn đã giải thích cho hắn.
Tô Vũ không tiếp tục quan tâm nữa, hắn sợ nói thêm mấy câu Lý Uyển Nhi chạy lại đánh nhau với hắn thì không hay. Im lặng ăn cơm mới là chân lý.
Buổi tiệc rất vui vẻ, mọi người cũng rất hào hứng, chỉ có điều nhìn ai cũng xiêu vẹo, chắc chuẩn bị tới tiết mục mời " Bia " đây mà.
Tô Vũ tò mò nhìn vào li nước ngọt hắn đang cầm trong tay. Hay là trong nước ngọt bây giờ nhà sản xuất có bỏ cồn vào nhỉ?
" Tô Vũ, bạn thân của ta, hôm nay ta rất vui, ngươi uống với ta một ly " Sở Nhật Nam bước đến, trên tay đang lắc lư một ly " Bia "
" Nghe nói thành phố mới xây Bệnh viện chấn thương chỉnh hình, ngươi muốn thử vào xem không? " Lắc lắc ly " Bia " trong tay, Tô Vũ nói với một giọng vô cùng hời hợt.
" Tô Vũ tha cho ta đi mà, lần sau ta không dám nữa đâu " Khuôn mặt của Nhật Nam đã bắt đầu cảm giác hơi nhói.
" Có lần sau? " Vẫn là giọng nói vô cùng hời hợt.
" Không có, không có. Tha cho ta đi mà Tô Vũ " Nước mắt nước mũi đã có dấu hiệu chảy ra.
" Thôi được rồi, lau nước mắt đi. Ngươi làm gì phải sợ thế, ta đã đánh ngươi bao giờ? " Theo trí nhớ của Tô Vũ đúng là hắn chưa đánh Nhật Nam bao giờ, hắn chỉ mát xa mặt cho Nhật Nam thôi.
Buổi tiệc cũng dần đến hồi kết, Dương Vân Nhi cũng chuẩn bị mở ra hộp quà được tặng ra.
" Tô Vũ, ngươi giúp ta nhớ xem ai tặng món quá này " Sở Nhật Nam chỉ vào một cái váy mà Vân Nhi đang cầm trên tay, còn nói rất thích.
Quá nhiên không sai, tên này là một tên ghen ngầm. Không thể để hắn biết ai đã tặng món quà này, rất có thể sẽ xảy ra án mạng.
" Ngươi nghĩ ta là siêu nhân hay sao mà nhớ được hết " Tô Vũ nói ra chuyện rất hiển nhiên.
" Ồ, đôi giày này đẹp quá. Ai mua cho ta vậy? " Vân Nhi cầm trong tay bức thiệp đi kèm với đôi giày.
Uyển Nhi đúng là bạn thân của Vân Nhi có khác, biết ngay món quà Vân Nhi yêu thích là gì. Hắn lựa chọn cùng đi mua quà đúng là một quyết định sáng suốt.
" Người nhìn cho ta... " Sở Nhật Nam lại bắt đầu nổi lên chứng bệnh ghen.
" Đừng hỏi, ta với Uyển Nhi mua đấy " Tô Vũ đã cắt lời của Nhật Nam ngày, không để cho hắn nói tiếp.
" Của hai người thì ta yên tâm " Nhật Nam vuốt vuốt ngực, tiếp tục nhìn về phía Vân Nhi.
" Tô Vũ, người lại nhìn.... "
" Tô Vũ, ngươi thử nhớ lại.... "
" Tô Vũ, ngươi có chút ký ức... "
Không biết thuốc chữa bệnh ghen có bán hay không? Có thể đây sẽ là một đề tài nghiên cứu mới cho Cao Tuấn thử nghiệm. Còn chuột bạch cứ bắt Nhật Nam về thử thuốc, chỉ cần hắn hết ghen thì thuốc có nghĩa là thành công. Đến lúc đó sẽ mở công ty bán thuốc, chắc chắn sẽ có nhiều khách đến mua.
Buổi tiệc rất hoàn hảo, không gặp bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào. Có Sở Nhật Nam pha trò, bản thân hắn cũng thiết kế ra nhiều trò chơi cho mọi người cùng chơi, không khí ở bữa tiệc rất sôi nổi.
Tô Vũ về nhà cũng đã rất tối, bố mẹ hắn cũng đã về trước đó. Thời gian gần đây họ phải bận rất nhiều công việc, từ xây dựng dự án mới đến việc phải có kế hoạch di chuyển công nhân và người nhà sang khu ở mới.
Đã tối muộn, tắt đèn đi ngủ, sáng này mai sẽ lại là một chặng đường mới.
....
Đứng trước cửa thị trấn Chora, những người tùy tùng theo hắn đã mua đủ nông cụ, một ít hạt giống và vài món ăn cho người dân trong làng thưởng thức. Không phải ai cũng được lên thị trấn như bọn hắn, nếu có dịp hắn muốn mang ít món ngon trở về. Món ngon là dùng để chia sẻ.
Làng Vạn Xuân đã hiện ra trước mắt, tường thành đã gần được xây xong, dự kiến có thể hoàn thành trong một đến hai ngày tới. Tới lúc đó, làng Vạn Xuân cũng bắt đầu có thể chuyển sang những hướng phát triển khác.
Phân phát hết tất cả nông cụ, hạt giống, Tô Vũ cũng bắt tay vào hoàn thành nốt tường thành cho làng.
Có một công nhân khỏe mạnh như Tô Vũ xây thành, tiến độ công việc được đấy nhanh rất nhiều. Chưa đến một ngày, cuối cùng làng Vạn Xuân cũng có được khả năng tự bảo vệ.
Kiến trúc hiệu quả: Gia tăng khả năng thể lực, mức độ chịu đau của binh lính đứng trên tường thành lên 20 %.
Kiến trúc nói rõ: Tường thành bằng đá được xây dựng bởi làng Vạn Xuân, là lá chắn bảo vệ cho ngôi làng.
.....
【Kiểm tra điều kiện】
【Số lượng người dân: 1215 người ( Thông qua)】
【Kiến trúc đặc biệt: 1 ( Thông qua) 】
【Kiến trúc phòng vệ: 1 ( Thông qua) 】
【 Căn cứ của ngươi đã đủ điều kiện trở thành thị trấn 】
【 Tên căn cứ: Trấn Vạn Xuân 】
【 Số lượng dân cư: 1215 】
【 Kiến trúc: Tượng thần Khnum, Tường thành 】
【 Danh hiệu đã được thăng cấp: Trưởng trấn】
【 Danh hiệu: Trưởng trấn】
Danh hiệu thuộc tính: Nhận được kỹ năng Thuyết phục ( Tùy thuộc vào điểm mị lực để phán định hiệu quả),
gia tăng trí lực lên 15.
Danh hiệu nói rõ: Hãy phát triển căn cứ của bạn, chức vị sẽ không ngừng được nên lên.
....
Chứng kiến tất cả mọi sự thay đổi, từ một ngôi làng với ba mẹ con bị bỏ lại gần như chết đói, đến bây giờ đã trở thành một tiểu trấn ở vùng Đông Nam. Tô Vũ cũng có chút xúc động khi nhìn về những thành quả mà mình đã đạt được.
Cũng nhờ vậy, sau này hắn muốn đăng xuất không cần phải đến thành Chora nữa. Nhưng vấn đề thông tin liên lạc của trần Vạn Xuân vẫn còn hạn chế, muốn biết tin tức vài ngày nữa chắc lại phải trở lại trấn Chora tìm hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT