Sau một hồi náo loạn, hai bọn họ lại tiếp tục lên đường về thành Vạn Xuân. Galileo vẫn tiếp tục ngồi phía trên con ngựa đáng thương.
Bản thân nó cũng không thích để cho Galileo ngồi lên người hắn, nhưng có lẽ vì "tính ngựa" bạo phát, nó quyết định chở một người đến cả đọc cũng phải tra từ điển, nên coi như làm phước tích đức cho ngựa con.
Thi thoảng nó lại liếc nhin người thiểu năng trên lưng, Galileo ngồi trên lưng ngựa lâu lâu lại có một số hành động kỳ quái như kéo đuôi ngựa, bứt mào ngựa, thậm chí còn vuốt mông ngựa. Tuy hơi đau, nhưng con ngựa cũng không thấy tức giận mà chỉ lắc đầu thở dài.
Lại thêm mấy ngày cưỡi ngựa, bọn họ cuối cùng cũng đến được thành Vạn Xuân. Ở cổng thành, vẫn là những người dân đó đứng ngoài của chờ hắn, nhưng lẫn trong đó cũng có một số gương mặt lạ lẫm.
Giao Galileo cho Adney, Tô Vũ và Duke vào phòng họp để nghe kể về tình hình gần đây.
Thành Vạn Xuân nay đã tập trung càng ngày càng nhiều người, chiến sự ở các nơi trên cả nước đang diễn ra rất căng thẳng. Xác chết ở khắp mọi nơi, người dân bỏ chạy tứ phía. Những gia đình bị mất đi người thân vì chiến tranh đã không còn hiếm lạ gì nữa.
Người dân nơi đó chỉ biết chạy tới nơi này để lẩn trốn, nước Frank hiện giờ đã gần như bị hủy hoại hoàn toàn.
Duke để xuống tờ báo cáo rồi nhìn Tô Vũ rồi thở dài: " Đúng là số khổ. Chúng ta có nên đi ra ngoài tập trung họ về không? "
Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: " Trước mắt đừng vội, gần đây chúng ta phát triển quá nhanh. Có lẽ một số thế lực đã bắt đầu chú ý đến chúng ta rồi đấy. "
Duke cũng chỉ biết tiếc nuối nói: " Cũng tại vì chúng ta quá yếu, muốn giúp cũng giúp không được "
Rồi hắn chợt nhớ ra điều gì nói: " Nghe nói hôm nay sẽ có một ít tin tức về bên ngoài, ngươi có cùng đi nghe không? "
Tô Vũ nhớ tới Người kể chuyện, hơi chần chừ một chút nhưng vấn gật đầu nói: " Được, chúng ta đi "
Trong một quán ăn nổi tiếng của thành Vạn Xuân, lúc này đã không còn một cái bàn nào còn trống, một số người không tìm thấy bàn cũng không chê đất bẩn mà lót một miếng vải ngồi xuống, một vài người có kinh nghiệm hơn, họ đã chuẩn bị sẵn một cái ghế để đề phòng những trường hợp này.
Phía trên đài, Người kể chuyện lại lấy một tấm bản đồ ra rồi treo nó sau lưng mình. Sau khi đã chuẩn bị xong, hắn lấy ra một chai rượu và một ít lạc trong túi bỏ trên bàn.
Những người nghe truyện lâu chắc nhìn điệu bộ của hẳn cũng đoán ra được câu chuyện hôm nay hắn kể chắc chắn sẽ rất dài. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ chờ mong, họ biết câu chuyện càng dài càng có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.
Người kể chuyện lấy ly rượu đã rót sẵn trên bàn, uống một hớp nhỏ rồi bắt đầu kể: "Bắt đầu câu chuyện ngày hôm nay của chúng ta là về cuộc chiến mới vừa diễn ra tại thủ đô Alter"
Mọi người lấy lại tinh thần chuẩn bị lắng nghe câu chuyện.
"Hơn hai tháng trước, một cuộc tấn công về phía trung tâm với sự tham gia của ba nước, Lind, Lance và Rygon đã diễn ra"
" Kết quả của trận đấu chắc các ngươi cũng đã biết, ngoại trừ bên tổn thất lớn nhất là vua Frank ra thì xếp sau đó là nước Lance"
Không ai lên tiếng phản bác, tất cả vẫn đang rất chăm chú nghe.
"Còn bên hưởng lợi nhất có lẽ là nước Lance và Rygon. Nước Lance thì chắc các ngươi cũng biết rồi, bọn họ đang ở gần rừng Nidal. "
" Cách chúng ta chỉ có mấy ngày cưỡi ngựa "
Người kể chuyện liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái rồi nói tiếp: "Nghe đồn bọn họ rất thù ghét người Frank, nhưng các ngươi đừng lo, có lẽ bọn chúng chưa đánh chúng ta ngay đâu. Ta nói có đúng không thành chủ?"
Có vài người dân mới gia nhập vào làng, bọn họ vừa nghe thành chủ đang ở đây đã có chút giật mình quay đầu tìm kiếm vị trí của hắn. Còn một dân cư sống ở đây đã lâu, rất nhanh đã phát hiện ra hắn.
Tô Vũ và Duke lúc này đang ngồi bệt xuống đất, hắn cũng đến ạ với Duke. Cứ tưởng Duke đã chuẩn bị chỗ sẵn hay có ghế sẵn rồi nên hắn cứ như vậy đi theo. Ai ngờ Duke cũng chỉ mới đi nghe được từ vài người rằng có một người thường xuyên kể về tin tức trên đất nước nên lựa chọn đi thử.
Nên bọn hắn mới phải ngồi dưới đất, mặc dù vậy nhưng Tô Vũ không ngại, mấy ngày cưỡi ngựa bộ đồ hắn đã rất bẩn, thêm chút cát trên quần cũng không chết ai.
Tuy không phù hợp với vị trí của một thành chủ lắm nhưng ngồi dưới đất cũng rất thoải mái, chỉ là thi thoảng có vài người đang ngồi trên ghế cứ lắc lắc chân làm hắn chẳng nhìn thấy gì.
Một số người bắt đầu đứng dậy muốn chủ động nhường chỗ cho hắn nhưng hắn cười khoát tay từ chối. Bên cạnh hắn, Duke vốn đang chuẩn bị chấp nhận đã bị hắn cắt ngang, ánh mắt hơi ai oán nhìn về phía Tô Vũ.
Thấy mọi người tật trung về phía mình Tô Vũ cũng chỉ đứng dậy, mỉm cười nhìn mọi người nói: " Hắn nói đúng, trong khoảng thời gian tới bọn họ sẽ không đánh chúng ta. Mọi người yên tâm, cái này ta đảm bảo"
Lời nói của hắn cũng khiến cho hiện trường đang xôn xao cũng trở nên yên tĩnh, bọn họ vừa mới chạy khỏi một cuộc chiến tranh. Ai nấy đều đang rất sợ hãi rằng sắp tới sẽ có thêm một cuộc chiến nữa.
Người kể chuyện hướng về hắn gật đầu nói tiếp: " Chỉ còn nước Rygon, họ đã trở thành thế lực mạnh nhất "
"Ai cũng nghĩ Sergei chỉ là một nhà khoa học dựa vào khả năng điều khiển trùng để trở thành tướng quân của đội quân kỳ dị"
"Nhưng sau trận chiến đó mọi người mới bắt đầu khiếp sợ trước sự tính toán của tướng Sergei"
Rồi Người kể chuyện đột nhiên nhớ ra điều gì: "À ta nói thiếu rồi, chỉ duy nhất một người nhìn ra con người thật của Sergei, đó là tướng Durian."
"Còn làm sao hắn nhìn ra và vì sao hai người bọn họ gặp nhau thì ta không biết."
"Trở lại câu chuyện, bây giờ ta cho các ngươi một câu hỏi thử thách"
"Nếu các ngươi là tướng Sergei, các ngươi sẽ làm gì?"
Nói xong, hắn lấy vài hạt lạc bắt đầu ăn, bộ dạng như nếu không có ai trả lời hắn sẽ không tiếp tục kể.
Một người phụ nữ ngoài tứ tuần bắt đầu lên tiếng: "Ta nghĩ hắn sẽ tấn công nước Lind"
Người kể chuyện lấy lại hứng thú, nhìn về phía bà: "Lần đầu tiên có phụ nữ trả lời câu hỏi của ta, rồi ngươi giải thích đi"
Người phụ nữ rất tự tin, bà đi thẳng lên trên đài rồi bắt đầu giải thích: "Đặt ta vào vị trí của tướng Sergei"
"Điều ta lo lắng nhất không phải là vua Frank"
"Ông ta đã không khác gì "Cá chậu chim lồng" muốn giết lúc nào cũng được"
"Vậy sao phải lãng phí thời gian đi tấn công một con sói đã cùng đường. Lại có nguy cơ bị con sói đó cắn một cái?"
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với phân tích của bà. Tô Vũ ở trong đám đông cũng khá bất ngờ khi thành của mình lại chiêu mộ được thêm một nhân tài.
Hắn quay qua nhìn Duke hỏi: "Ngươi biết bà ta là ai không?"
Duke nhìn về phía Người phụ nữ ở trên đài một lúc vẫn chưa nhớ ra được là ai, hắn nhìn về phía Tô Vũ lắc đầu: "Có lẽ Adney biết, dạo này công việc của thành quá nhiều. Chúng ta chia công việc ra, hắn phụ trách tiếp nhận người mới. Ta xử lý nội vụ trong thành"
Tô Vũ nghe vậy không tiếp tục hỏi thăm nữa mà tiếp tục lắng nghe Người phụ nữ này giải thích.
"Nhưng nước Lind lại không như vậy, binh lính hiện có trên nước Frank không phải là toàn bộ quân đội của họ"
"Họ mới chính là mối nguy lớn nhất mà Sergei quan tâm. Mà lúc này chính là một cơ hội quá tốt để bọn hắn tiêu hao binh lực của nước Lance"
"Ta nghĩ tướng Sergei sẽ không bỏ qua cơ hội "Ngàn năm có một" này"
Người kể chuyện nghe xong, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía bà, vô tay nói: "Quả là không thể khinh thường phụ nữ."
Rồi hắn xoay người nhìn về phía bên dưới: "Cô ta nói rất đúng, giải thích cũng cực kỳ chính xác."
"Tướng Sergei cũng nghĩ vậy, mà một vị tướng lĩnh của quân đội Lance cũng nghĩ vậy"
"Rồi vào đêm hôm đó, trận chiến đã xảy ra. Đội quân kỳ dị đấu với Đội quân nhân mã"
...
Quá chán với thế giới tu tiên.
Bạn muốn tìm đến một thế giới khác?
Hãy thử ghé xem thế giới phép thuật đầy ma mị từ
Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới.
Một thế giới có vô số chủng tộc huyền bí khác nhau cùng chung sống.