Từ sau hôm ôm mèo trắng hay ốm vặt kia dỗ ngủ, Mặc Nhiên mỗi ngày đều phải tới Hồng Liên Thủy Tạ một chuyến. Tuy vẫn như cũ hung thần ác sát uy hiếp Sở Vãn Ninh phải mau tốt lên, bắt y uống thuốc, còn lại cũng không thấy hắn thật sự lấy mất mạng người nào hoặc đối đãi thô bạo với y. Cũng không biết có phải do người đang bị bệnh sẽ sinh ra một chút tính khí yếu ớt hay không, thời điểm dựa vào lòng ngực Mặc Nhiên uống thuốc, Sở Vãn Ninh liền liên tưởng tới Mặc Vi Vũ của trần thế kia, đáy lòng không khỏi cảm thấy thật may mắn.
Tuy cùng là Mặc Nhiên, nhưng Mặc Vi Vũ hồng trần kia lại si mê lưu luyến Sở Vãn Ninh tới vậy. Còn Mặc Nhiên trước mắt thuộc về y này, chỉ sợ chưa từng có si, cũng chẳng có luyến. Có lẽ, cũng chưa từng tình nguyện biểu lộ một lát ôn nhu với y, hay ngẫu nhiên cũng sẽ vì y mà có một phân mềm lòng.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, ba tháng bệnh liên miên của Sở Vãn Ninh cũng theo đó mà tốt lên. Bị Đạp Tiên Quân dẫn đi tản bộ quanh Tử Sinh Đỉnh, bên trong con đường mòn nhỏ phía nam phong, Sở Vãn Ninh ngước mắt lên nhìn chằm chằm Mặc Nhiên đang nắm tay mình. Y nhớ tới cảnh tượng từng diễn ra ở một trần thế khác, cũng là quang cảnh biển rừng trúc xanh như vậy, cùng là Sở Vãn Ninh và Mặc Vi Vũ, hai người kia đã có bao nhiêu nhu tình mật ý.
"Mặc Nhiên"
Rốt cuộc, khát vọng cháy bỏng dưới đáy lòng cũng đè nén không nổi, thốt ra thành lời. Chẳng sợ chỉ có một phân, không, chỉ cần nửa phân cũng được, nếu Mặc Nhiên đối với y có được nửa phần tình nghĩa, chẳng sợ thịt nát xương tan, Sở Vãn Ninh cũng cảm thấy mình sống không uổng cuộc đời này.
Đạp Tiên Quân quay đầu lại.
"Ngươi trước kia," Sở Vãn Ninh cảm nhận trái tim đã đập lên tận cổ họng rồi, đầu ngón tay đều khẽ phát run, "Vì sao muốn làm đồ đệ của vi sư?"
Mặc Nhiên nhăn lông mày, sau đó quay đầu đi, khẩu khí không được tốt lắm: "Chuyện lâu như vậy rồi, bổn tọa đã sớm quên mất."
"Vậy ngươi ---" Sở Vãn Ninh chưa từ bỏ ý định, lại do dự không biết làm sao mở miệng.
"Bệ hạ!" Đúng lúc này, hai gã cung nhân từ xa chạy tới, dâng lên Đạp Tiên Quân một cái hộp gấm: "Bệ hạ, tàn dư cuốn sách cổ ngài sai chúng thần tìm kiếm hôm nay đã thấy rồi ạ!"
Nghe vậy, Mặc Nhiên lập tức buông tay Sở Vãn Ninh, gấp không chờ nổi mà mở hộp gấm kia ra, lật xem những thẻ tre cũ kĩ.
Nhìn ĐạpTiên Quân trên mặt vội vàng cùng vui sướng, Sở Vãn Ninh trong lòng còn thấp thỏm tiểu tâm tư chưa nói ra nháy mắt trở thành hư không, chỉ còn lại độc phần thê lương. Biểu cảm này của hắn, tám chín phần mười là chuyện liên quan tới Sư Muội.
Sách cổ được đưa tới là bí thư lưu truyền về Thời Không Sinh Tử Môn, Mặc Nhiên mất quá nửa năm mới tìm được tới tay. Hắn đơn giản mà nhìn thoáng qua, hiển nhiên vô cùng vừa lòng, mang theo thẻ tre không hề ngoảnh đầu lại, một mạch đi thẳng tới Vu Sơn Điện.
Sở Vãn Ninh đờ người đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng người nọ tới khi hoàn toàn mất hút ngoài tầm mắt.
Y ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu. Sở Vãn Ninh cảm thấy có lẽ mất một phần hồn phách cả người đều choáng váng mất rồi, y thế mà dám hi vọng hai người ở hai trần thế khác nhau sẽ có điểm giống nhau, cảm thấy Mặc Nhiên đã hận y nhiều năm như vậy cũng sẽ dành cho y một tia tình nghĩa.
Làm sao có thể chứ? Nực cười.
Y hiện tại có thể bất chấp kéo dài hơi tàn mà ở bên cạnh Mặc Nhiên, bất quá là bởi vì Mặc Nhiên hận y, muốn làm nhục y. Bằng không chỉ với thâm thù trận Thiên Liệt năm xưa y thấy Sư Muội chết mà không cứu, sợ rằng nhất đại tông sư Sở Vãn Ninh từ lâu đã giống như những cố nhân xưa của Tử Sinh Đỉnh, chỉ còn là khối vong hồn vất vưởng giữa núi thây, mấy ngàn mạng người đều bị huyết tẩy hồn phi phách tán.
Nhiều năm qua đi như vậy, người trước giờ Mặc Nhiên ái mộ, chỉ có Sư Minh Tịnh. Mà y cùng Mặc Nhiên, chung quy vẫn không phải là Sở Tông sư cùng Mặc Vi Vũ của trần thế kia. Giữa bọn họ chỉ có cừu hận dây dưa, không hơn không kém.
Mấy ngày sau đó, Đạp Tiên Quân ngày ngày đều đem chính mình nhốt trong Vu Sơn Điện, khổ tâm nghiên cứu sách cổ.
Đôi khi vài thời điểm tỉnh lại, Sở Vãn Ninh thường ngây ngốc mà nhìn nóc nhà. Y lại bắt đầu không tự chủ được nghĩ tới hai người ở một trần thế khác. Đích xác thế gian này, trên dưới Tu Chân giới đều biết Mặc Nhiên một lòng thủy chung với Sư Muội, vì hắn mà đọa thành ĐạpTiên Đế quân, vì hắn tình nguyện điên cuồng một đời. Sở Vãn Ninh tự giễu mà bật cười ra tiếng. Vài ngày trước y đến tột cùng là nghĩ gì mà lại dám sinh ra vài phần vọng tưởng, cảm thấy Mặc Nhiên thế nhưng cũng sẽ đối đãi với y có nửa phần ôn nhu. Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Sở Vãn Ninh từng gặp qua Sư Muội của hồng trần kia, mỹ mạo không cần phải bàn. Mà đế quân bên người mình trở thành điên cuồng như vậy, Mặc Vi Vũ bên kia không hiểu vì lý do gì lại có thể chọn ở bên Sở Tông sư. Người kia tính tình vừa kém vừa khắc nghiệt, khẩu thị tâm phi, nhạt nhẽo vô vị, hơn nữa còn chẳng đẹp chút nào, hoàn toàn không bì kịp Sư Muội vừa dịu dàng lại thiện lương.
Sở Vãn Ninh nghĩ đến rất nhiều khả năng, cảm thấy nếu giả như thực sự không có âm mưu bí hiểm nào, vậy chỉ có thể là Sư Muội chướng mắt Mặc Vi Vũ, cho nên hắn mới biết khó mà lui, về bên cạnh Sở Tông sư tìm chút an ủi.
Trong lồng ngực như có thứ gì đó trầm xuống, trĩu nặng không thôi, lại tràn ngập chua xót. Y rời khỏi giường, không ngừng thả bước quanh phòng, cả người đều đứng ngồi không yên. Sở Vãn Ninh cuối cùng là không chịu nổi nôn nóng nghi hoặc trong lòng, phất tay triệu ra Cửu Ca.
Lại lần nữa vượt qua Thời Không Sinh Tử Môn, đi tới một hồng trần khác.
Thu hồi lại Cửu Ca, Sở Vãn Ninh tựa vào gốc hải đường che kín miệng, tận lực ngăn chặn từng trận ho khan. Y biết rõ hiện trạng của bản thân, hồn phách phân liệt, linh hạch đã vỡ còn triệu động ra Cửu Ca, hành động này đã làm tiêu hao mất thọ mệnh vốn chẳng còn bao lâu của y. Nhưng Sở Vãn Ninh cũng chẳng buồn để tâm.
Trần thế bên này cũng đang là sáng sớm, vẫn như cũ dừng lại bên Hồng Liên Thủy Tạ. Y lặng yên không một tiếng động mà tới gần phòng ngủ, bước một chân vào kết giới cường hãn bao quanh căn phòng. Kết giới vậy mà lại chẳng phát lên cảnh báo gì, chưa hề làm kinh động tới hai người ở bên trong. Rốt cuộc, đây dù sao cũng là tác phẩm do một "Sở Vãn Ninh" khác dựng nên, kết giới nhận chủ.
Hai người trong phòng đã tỉnh, chỉ là vẫn lười biếng mà nằm trên giường, thủ thỉ tâm sự.
"Sư tôn, bữa sáng nay người muốn ăn gì? Bánh hoa quế? Hà hoa tô? Hay là rượu nếp ngọt? Con đi làm cho người!"
"Đừng nháo nữa. Để ta nghỉ ngơi."
"Được được, đợi lát nữa nói sau vậy," Mặc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, "Sư tôn, đêm qua là đồ nhi không tốt, thực sự không thu liễm được. Vãn Ninh người rộng lòng---"
Sở Tông sư lạnh lùng cắt ngang: "Nói thêm một chữ nữa, phạt ngươi cả ngày hôm nay ở Tàng Thư Các chép sách, cũng không cần ăn cơm."
"Hắc hắc, sư tôn người sao nỡ chứ!" Mặc Vi Vũ lưu manh cười, đem người trong lòng ngực xê dịch một chút, "Sư tôn, con xoa bóp eo cho người nha!"
"Xoa bóp không thì được. Nếu dám có tâm tư nào khác, ta liền đem ngươi ném ra giữa hồ sen tắm mát."
"Con biết rồi." Mặc Vi Vũ hôn một cái thật kêu trên trán người kia, "Đêm qua đã tận hứng như vậy, đồ nhi sẽ không làm càn nữa."
"Hay cho ngươi buổi tối phát cuồng sáng hôm sau lại khoe mẽ. Ưm..." Sở Tông sư dường như thoải mái mà ngâm lên một tiếng, mơ màng sắp ngủ nói, "Phía trên, nhẹ chút..."
"Ở đây sao? Sư tôn, thoải mái không?"
"Ừm..." Sở Tông sư mơ mơ màng màng mà đáp lời. Một lúc sau, cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai người liền dây dưa hôn môi. Không có tình dục mãnh liệt, chỉ là nhiệt ái ngọt ngào, triền miên đứt quãng, quyến luyến không thôi.
Qua một hồi lâu, Sở Tông sư tựa hồ mới hơi thanh tỉnh, dụi dụi trong lòng ngực Mặc Vi Vũ: "Ngươi hôm qua mặt trời lặn rồi vẫn không về phòng, Tiết Mông cùng Sư Muội sẽ không nghi ngờ chứ?"
"Dĩ nhiên là không có việc gì. Việc ta giúp sư tôn làm Dạ Du Thần hay ngủ lại Hồng Liên Thủy Tạ, cả Tử Sinh Đỉnh này còn ai chưa biết. Manh Manh rất trong sáng, dĩ nhiên sẽ không nhìn ra điểm nào khả nghi. Còn Sư Muội, nói sao nhỉ, ta cảm thấy hắn hình như đã biết từ sớm rồi."
Nghe được tên Sư Muội, Sở Vãn Ninh giật mình, tâm tình lập tức trở nên khẩn trương. Sở Tông sư cũng bỗng nhiên tránh khỏi cái ôm của Mặc Vi Vũ, ngồi dậy giận dữ trừng hắn: "Đã sớm biết rồi?"
"Đừng nóng đừng nóng, con chỉ là có cảm giác như vậy thôi." Mặc Vi Vũ một lần nữa kéo người thương lại, bọc y kín kẽ trong cái ôm ấm áp, "Trời lạnh, người đừng vội vã đạp chăn ra như vậy. Lại nói, Sư Muội nhận ra cũng không có gì là lạ. Ta từ năm mười lăm tuổi nhập môn Tử Sinh Đỉnh đã tràn đầy trong mắt, trong lòng, lúc nào cũng treo trên miệng hai tiếng sư tôn rồi, còn hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều dính sát vào người. Sư Muội lại không trì độn như Manh Manh, nhìn ra được cũng là bình thường thôi."
Thấy Sở Tông sư vẫn một bộ tức muốn nổ đom đóm mắt nhìn hắn, Mặc Vi Vũ bỗng cảm thấy ủy khuất: "Vãn Ninh, là do ta còn chưa đủ tốt sao? Người ghét bỏ ta rồi sao? Hay là người cảm thấy tình cảm của chúng ta nếu cho người ngoài biết được sẽ mất mặt?"
"Ngươi còn dám làm bộ! Nếu như việc này bị lộ ra ngoài, sẽ là mất nhiều hơn được. Ngươi sẽ bị người ta chửi bới thành cái dạng gì ngươi biết không?"
"Chửi bới? Còn có thể nói ta ra sao chứ? Nghịch đồ bất hiếu, lòng lang dạ thú dám tơ tưởng sư tôn, đại nghịch bất đạo ư? Đây vốn dĩ là sự thật a.
=)))) Hoặc là khen ta Mặc Tông sư thực là có bản lĩnh, có thể khiến cho thiên hạ đệ nhất tông sư, Vãn Dạ Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn Sở Vãn Ninh động tâm, có được người đẹp nhất thế gian, trân bảo quý giá nhất trong tay. Đúng là phúc phận đã tu luyện mười mấy đời, người đắc đạo thành tiên cũng chưa chắc hạnh phúc bằng hắn..."
(Đúng là mặt không dày không cưa đổ nổi mỹ nhân. Nhưng mà nó lại hợp lý đến lạ lùng =))))Mặc Vi Vũ càng nói càng vui vẻ, nhẹ giọng bật cười, má lùm đồng tiền càng thêm sâu: "Nếu thực sự tuyên cáo cho toàn thiên hạ biết người là người của ta, sợ rằng có bao nhiêu người đố kỵ muốn chết rồi."
Sở Tông sư hơi cúi đầu, lẩm bẩm: "Thực sự sẽ không có trở ngại gì sao..."
Mặc Vi Vũ đưa tay vỗ ngực cực tự tin: "Nói bậy! Bảo đảm sẽ có rất nhiều người muốn tới đoạt người của ta đi. Đến lúc đó ta muốn đem hết lũ người hâm mộ ghen ghét chúng ta đều quật ngã, khiến cho bọn họ không thể đánh chủ ý lên người Vãn Ninh nữa."
Sở Tông sư bị hắn chọc tới bật cười thành tiếng, đem một ngón tay đặt lên trán hắn đẩy nhẹ: "Mặc Tông sư chấn danh thiên hạ, nói năng như ngươi thật không có tiền đồ!"
Mặc Vi Vũ khanh khách cười: "Tiền đồ, ta đã có Sở Vãn Ninh rồi. Thế gian này ai có thể có tiền đồ hơn ta được nữa!"
Sở Tông sư lại cười, lần nữa ngẩng đầu lên đã là một nụ hôn ngọt ngào.
"Mặc đồ vào đi, tới Mạnh Bà đường cùng ta ăn tào phớ mặn. Dạo gần đây ta không có việc gì, bồi ngươi đi làm nhiệm vụ."
"Được. Nghe sư tôn hết."
"Lần này ngươi nhận nhiệm vụ ở đâu?"
"Ngọc Lương thôn, giúp bọn họ gặt hái vụ mùa."
"..... Ta bỗng nhiên nhớ ra còn chút hồ sơ chưa xem xong."
"Sư tôn, người bồi ta đi mà! Người chỉ cần đứng xem thôi, có người bên cạnh ta lại có thêm động lực."
"...."
"Không gặp tận vài ngày, sư tôn thật sự không nhớ con?"
"....".
truyện tiên hiệp hay"Trời lạnh như vậy, không có con làm ấm giường, người ngủ được sao?"
"...."
"Trấn phía trên Ngọc Lương thôn có món bánh sữa bò rất nổi tiếng. Tới lúc đó ta mua cho người ăn."
"Hừ, vậy thì được." Sở Tông sư không thắng nổi hắn, đành thuận theo tên chó con đang phe phẩy cái đuôi liếm tay y lấy lòng không chịu buông, cuối cùng trong lòng mềm mại một mảnh, lên tiếng: "Vậy được rồi, ngươi chuẩn bị nhanh lên."
"Sư tôn là tốt nhất! Để ta giúp người thay quần áo..."
Nhìn theo bóng lưng hai người rời giường, Sở Vãn Ninh đứng ngoài cửa sổ lui ra chỗ tối, về lại trần thế của chính mình.
Xem ra không có âm mưu bí hiểm nào, Sở Vãn Ninh nghĩ ngợi. Từ cuộc nói chuyện của Mặc Vi Vũ cùng Sở Tông sư mà nói, hai người đối với Sư Muội không có bất luận khúc mắc gì, cũng không phải là khao khát cầu mà không được. Nghĩ đến Mặc Vi Vũ vẻ mặt tự hào nói hắn có được người đẹp nhất trên đời, trân bảo tốt đẹp nhất thế gian, ngực Sở Vãn Ninh hơi hơi chấn động. Từ khi mười lăm tuổi, trong lòng chỉ có y, là thật sự khuynh tâm với y, chỉ yêu thích mình y, tốt đẹp biết bao.
Sở Vãn Ninh hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời bên này có chút vẩn đục.
Thật tốt.