Sở Vãn Ninh cứ như vậy ở lại một trần thế khác. Y ngơ ngẩn ngồi phía sau núi không bóng người. Ngày lại qua ngày, mặt trời lặn lại mọc, mây cuộn mây tan, y lúc này mới dần dần hồi phục lại tinh thần, nhận thức được bản thân đang làm cái gì.

Mắt phượng dần trợn to. Một trận khí huyết dâng lên trong lồng ngực. Sở Vãn Ninh che môi lại, cong lưng cúi gập người, dồn dập ho khan. Lồng ngực nghẹn tới cơ hồ hít thở không thông, y thống khổ mà sặc ra một búng máu. Cổ tay áo tuyết trắng che trên miệng như điểm xuyết hoa văn đỏ tươi.

Một quyền ác độc nện lên thân cây thô ráp. Sở Vãn Ninh phát run, cảm xúc khinh thường cùng ghét bỏ chính mình ép y tới gần như suy sụp.

Tuy là do y không độ nổi Mặc Nhiên, nhưng điều này không có nghĩa y có quyền cưỡng bách Sư Muội tại một trần thế khác tới nơi hắn không muốn tới.

Đã nhiều ngày trôi qua. Ký ức tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn nhớ được mình đã đánh hôn mê Sư Muội. Đó là do từ sâu trong tiềm thức, y sợ Sư Muội phản kháng. Kỳ thật cũng chỉ là do y không muốn tôn trọng ý nguyện của Sư Muội. Là do y trốn tránh, tại y ích kỷ, tại y vô sỉ.

Ở hồng trần cũ, y đã không bảo vệ tốt Sư Muội, hại hắn bỏ mạng giữa Thiên Liệt. Ở trần thế này, y lại dám đem Sư Muội đang vô ưu vô lo cưỡng chế rời khỏi hồng trần bình an thịnh thế, ném hắn tới một thế gian đau khổ xót xa, tràn đầy huyết tinh cùng giết chóc, lệ khí loạn lạc.

Đạp Tiên Quân nói đúng. Y không xứng được Sư Muội tam bái nhận sư, y không xứng làm người.

Sở Vãn Ninh bưng mặt, vô lực ngồi quỳ trên mặt đất: "Xin lỗi ngươi... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi ngươi..."

Mỏi mệt không thôi, lại một mình nơi đất khách không chốn dung thân, Sở Vãn Ninh không biết phải đi đâu. Mấy ngày gần đây Sở Tông sư ở trần thế này đang cùng Mặc Vi Vũ và chưởng môn Tiết Chính Ung đi tham dự tiệc cưới của Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích. Sở Vãn Ninh liền nhân cơ hội đó trốn về Hồng Liên Thủy Tạ, hôn mê trong phòng ngủ một ngày một đêm. Sau khi tỉnh lại rồi, y mới phát hiện, lâu lắm rồi mình chưa ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Hồng Liên Thủy Tạ của Sở Tông sư hoàn toàn bất đồng so với Hồng Liên Thủy Tạ của y. Nơi hậu viện dành chỗ cho một gian bếp nhỏ, ở đây nguyên liệu nấu ăn phong phú, điểm tâm đồ ngọt càng là đầy đủ, không thiếu thứ gì. Sở Vãn Ninh cầm lên một hộp bánh hoa quế. Rõ ràng là đồ ngọt bình thường yêu thích nhất, y ăn vào lại chỉ nếm ra tư vị chua xót. Ngắm nhìn gian bếp nhỏ ấm cúng, sắp xếp gọn gàng này, y có thể tưởng tượng ra ngày thường Mặc Vi Vũ dụng tâm làm cơm cho Sở Tông sư như thế nào.

Có lẽ là cùng nhau làm Dạ Du Thần đến tận khuya, ăn bữa đêm làm một bát mì trắng. Cũng có thể là buổi sáng thức giấc, ôm đối phương trong lòng, nấu cho nhau chén cháo trắng cùng một chút đồ ăn lót dạ. Lại cũng có lẽ, Mặc Vi Vũ vì luôn muốn hai người được ở cùng nhau nên mới đích thân xuống bếp săn sóc mỹ thực hàng ngày cho Sở Tông sư.

Sở Vãn Ninh hít một hơi, cúi đầu đậy nắp hộp bánh hoa quế lại, cất về chỗ cũ. Trong ngăn tủ tầng tầng đều là những hộp đồ ăn tinh xảo bắt mắt. Mặc Vi Vũ hắn đại khái là sợ Sở Tông sư lúc đói bụng không có gì ăn, chuẩn bị nhiều đồ đến thế.

Trở lại phòng ngủ, nằm trên giường đệm sạch sẽ ngăn nắp, chăn gối đều thơm thoang thoảng, không giống chiếc giường cũ đã từng phủ kín toàn linh kiện của y, chỉ có thể cuộn mình lại trong một khoảng trống hẹp để ngủ. Thư án trên bàn cùng linh kiện Dạ Du Thần chưa lắp xong cũng được sắp xếp và phân loại gọn gàng, không giống y năm đó quăng đồ đạc lung tung ra đầy đất. Toàn bộ căn phòng đều tản ra khí vị sạch sẽ thoáng mát, hiển nhiên không thể là do đôi bàn tay vụng về của Sở Tông sư làm ra. Sở Vãn Ninh ngồi trên mép giường, như phảng phất thấy được hình ảnh Sở Tông sư lười biếng ngủ nướng trên giường, cùng hình bóng Mặc Vi Vũ bất đắc dĩ thu dọn gian phòng hỗn độn.

Dựa nửa thân mình vào đầu giường, Sở Vãn Ninh còn phát hiện ra khắp phòng ngủ nơi nơi đều có dấu vết của Mặc Vi Vũ. Ngoại bào đen tùy ý vắt trên giá áo, phát quan đệ tử Tử Sinh Đỉnh hay dùng, hai cái ly trên bàn có dấu vết thường xuyên được sử dụng, bên bồn rửa mặt treo song song hai cái khăn. Trên giường cũng thế, hai chiếc gối nằm tựa bên nhau.

Thêm vào đó, trên kệ sách còn xếp một hàng lật đật nhỏ xinh có khắc chữ.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.

Y cẩn thận đếm, có bảy con tất cả. Tư thái không giống nhau, đều mặc giáo phục Tử Sinh Đỉnh, có con cầm Thiên Vấn nhưng lại mang má lúm đồng tiền thật sâu, gương mặt rạng rỡ. Sở Vãn Ninh vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc một cái, chỉ thấy búp bê gương mặt tươi cười kia ngây ngô nghiêng trái ngã phải, bộ dáng thật sự khiến người yêu thích, đáng yêu vô cùng.

Y hơi nâng khóe miệng, như cười như khóc.

Cảm thấy không khí trong phòng nặng nề đến áp lực, Sở Vãn Ninh đi ra bên bờ hồ sen, ngắm cảnh trong đình. Sen đỏ nở rộ, hải đường phồn hoa. Nhìn đài sen tới xuất thần, y bỗng chợt nhớ tới thiệp mời bị tùy ý ném trên bàn, do Mặc Vi Vũ không lấy tách trà chèn lại, nên vô ý theo gió rơi xuống đất. Chữ trên thiệp mời là do Nam Cung Tứ tự tay viết. Y vẫn mơ hồ nhận ra nét bút lông của hài tử kia. Năm đó đứa nhóc nhỏ tuổi cũng từng tam bái nhận y làm sư, giờ đã thành hôn rồi. Y cũng biết Diệp Vong Tích, là một đứa trẻ ngoan ngoãn chính trực. Ở trần thế nguyên bản của mình, Nam Cung Tứ tự bạo linh hạch mất sớm, y không được nhìn mặt đứa trẻ ấy lần cuối hắn đã ra đi. Ở trần thế bên này, hắn lại an khang hạnh phúc, nhân duyên mỹ mãn như thế, Sở Vãn Ninh thật cảm thấy vui mừng không thôi.

Nói tới đồ đệ, y sẽ lại không tự chủ được mà nhớ tới Mặc Nhiên. Lúc ấy tâm trạng gần như hỏng mất, y chỉ còn một lòng nghĩ tới ái nhân mà Mặc Nhiên yêu thương cùng làm sao để độ trần thế, xúc động chưa kịp nghĩ ngợi gì đã không màng tất cả mà trao đổi hồng trần cùng Sư Muội.

Y cũng đã từng nghĩ qua, muốn chạy trốn thế gian giết chóc loạn lạc, cũng từng mềm yếu mong ước được lưu lại một trần thế thái bình, quốc thái dân an. Nhưng khi thực sự ở lại nơi này rồi, y mới phát hiện, kỳ thật mất đi Đạp Tiên Quân, y mới thực sự chỉ còn hai bàn tay trắng. Thân thể lụi bại, kéo dài hơi tàn, đánh đổi hết những gì mình có, chỉ mong độ lấy một người. Hiện tại người nọ cũng không cần mình nữa.

A, không cần nữa.

Sở Vãn Ninh mi mắt run rẩy, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ Đạp Tiên Quân trân trọng ôm Sư Muội.

Y lại dời tầm mắt về phòng ngủ ấm áp kia. Đạp Tiên Quân sau khi tìm về được người mình yêu nhất không biết sẽ có bộ dáng thế nào? Cũng giống như Mặc Vi Vũ, tỉ mỉ săn sóc ái nhân sao? Trái tim lại một trận quặn đau. Sở Vãn Ninh ngửa đầu thoi thóp thở. Y không được phép nghĩ tới, không thể nghĩ nữa, không thể lại tưởng tượng ra khung cảnh Đạp Tiên Quân ôn tồn mềm giọng dỗ dành Sư Muội, không thể lại mường tượng ra cảnh hắn tri kỷ mà quan tâm chăm sóc Sư Muội, Đạp Tiên Quân trên giường sẽ ôn nhu thế nào, sẽ trân trọng đối phương ra làm sao.

Y không được nghĩ nữa.

Đạp Tiên Quân đã nói, Sư Muội trở lại rồi, hắn sẽ không hận y nữa, chắc hẳn sẽ cùng ái nhân mất đi mà tìm lại được ở bên nhau, rất nhanh sẽ quên đi y là thứ gì. Tám năm Vu Sơn Điện, bất quá cũng chỉ là nơi phát tiết cảm xúc của một đế quân chí cao vô thượng cầu không được chân ái thôi. Nếu hiện tại không còn phẫn hận, cái gì cũng không còn nữa, vậy giữa y và Mặc Nhiên thực sự không còn gì nữa rồi.

Từ đây duyên phận cắt đứt, cùng trời cuối đất, hai mảnh đời vĩnh viễn không còn liên quan.

Y không màng tất cả muốn độ ái nhân, cuối cùng rơi vào kết cục đời đời kiếp kiếp làm người lạ, vĩnh sinh bất tương kiến.

("Vĩnh sinh bất tương kiến": suốt đời không gặp lại, mà mình thấy để nguyên văn hay hơn nên đã giữ lại)

Sở Vãn Ninh lại bắt đầu ho khan, ho tới lồng ngực quặn đau, trong đầu ù đi, choáng váng. Cho nên thời điểm có tiếng tiêu vang lên, y tưởng chỉ là ảo giác.

"Vãn Ninh..." Đột nhiên có người bọc y vào trong một cái ôm, rộng lớn ấm áp.

Sở Vãn Ninh thình lình mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn người trước mặt, cùng với khe hở thời không phía sau lưng hắn.

"Vãn Ninh...." Người nọ thấp giọng lẩm bẩm, hai cánh tay ôm lấy y phảng phất như dùng hết toàn lực, giống như muốn đem y dung nhập trong cốt nhục mình, thanh âm khàn khàn run rẩy, "Bổn tọa cuối cùng cũng tìm được ngươi."

Người tới không phải ai khác, đúng là Mặc Nhiên thuộc về trần thế của Sở Vãn Ninh, Đạp Tiên Quân.

Mặc Nhiên của riêng y.

Sở Vãn Ninh đẩy Đạp Tiên Quân ra. Đôi mắt vốn dĩ tối tăm hung ác giờ phút này lại là một mảnh kinh hoàng, dưới khóe mắt hắn quầng thâm hiện rõ, dường như đã thức trắng nhiều đêm không nghỉ, vừa mệt mỏi vừa chật vật.

Hốc mắt Đạp Tiên Quân dần dần bò đầy tơ máu, ánh mắt rung động mà nhìn Sở Vãn Ninh, bàn tay phát run nâng mặt y lên, ở giữa trán y cẩn thận đặt một nụ hôn. Miệng lưỡi vốn dĩ muốn mắng vài câu, nhưng câu chữ ra khỏi miệng lại dịu đi, mang theo thanh âm mấy phần ôn nhu: "Ngươi làm bổn tọa tìm ngươi mệt muốn chết."

"Ngươi.... Vì sao...." Sở Vãn Ninh bất an mà nhìn Thời Không Sinh Tử Môn. Sư Muội đã trở lại bên hắn rồi, vì sao Mặc Nhiên vẫn còn muốn luyện thành đệ nhất cấm thuật nữa? Chẳng lẽ là do tác dụng của Bát Khổ Trường Hận Hoa? Chẳng lẽ thù hận trong lòng hắn vẫn chưa giải được?

"Trở về cùng bổn tọa." Đạp Tiên Quân nói, vuốt ve khuyên tai đỏ thắm của Sở Vãn Ninh, trong ánh mắt là si cuồng cùng cố chấp không khó phát hiện, "Ngươi thật to gan, lại dám không quay về. Ngươi là người của bổn tọa, không ở cạnh bổn tọa thì còn có thể đi đâu!!"

Xác thật, trần thế này vốn không thuộc về Sở Vãn Ninh, không có nơi nào cho y dung thân. Bất luận sinh tử ra sao, y vốn nên lưu lại bên cạnh Mặc Nhiên.

Thấy Sở Vãn Ninh ngốc lăng, Đạp Tiên Quân lại nhíu mi, mở miệng ra không tự chủ được hạ thấp thanh âm: "Thôi cũng được. Dù sao bổn tọa cũng tìm thấy ngươi rồi. Đi, trở về thôi."

Đạp Tiên Quân không nói hai lời mà kéo tay y đi, hướng tới khe hở thời không. Sở Vãn Ninh cũng không phản kháng. Từng bước từng bước tới gần Thời Không Sinh Tử Môn, y cảm thấy trong lòng vô cùng trấn tĩnh. Là loại bình tĩnh khi hết thảy trần ai lạc định, là loại bình tĩnh khi biết bản thân sắp được giải thoát.

Đạp Tiên Quân bước vào Thời Không Sinh Tử Môn. Sở Vãn Ninh nhìn ranh giới phân định giữa hai trần thế, rốt cuộc vẫn là ngừng bước chân. Y xoay người ngắm nhìn Hồng Liên Thủy Tạ y vẫn luôn quen thuộc một lần cuối cùng, nhìn về phía mộng đẹp Nam Kha mất rồi mà có lại được, nhìn về phía trần gian thái bình thịnh thế.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo mái tóc đen dài cùng bạch y phiêu nhiên. Y đem tình cảm chôn tận đáy lòng, từ đây nguyện làm bụi bặm, tiêu tán giữa vạn vật hỗn độn, chỉ nguyện thế gian được bình an tốt đẹp.

Sở Vãn Ninh thu hồi ánh mắt, nhấc một chân chuẩn bị bước vào Thời Không Sinh Tử Môn, lại không nghĩ tới Đạp Tiên Quân bỗng nhiên thả tay ra, đẩy y trở lại trần thế kia.

Sở Vãn Ninh khó hiểu mà nhìn Mặc Nhiên, chỉ thấy hắn cả người run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh.

Lại một trận gió nhẹ thổi qua. Sở Vãn Ninh nhìn tóc dài cùng góc áo của mình theo gió lướt qua Thời Không Sinh Tử Môn, tóc đen cùng bạch y nháy mắt hóa thành bột mịn, tiêu tán giữa khe hở thời không hỗn độn.

Thấy Sở Vãn Ninh nhìn như không thấy gì, biểu tình đạm mạc, Đạp Tiên Quân liền bạo khởi, giận không thể át mà hỏi: "Sở Vãn Ninh! Ngươi con mẹ nó sao lại thế này?"

"Nữ nhi của vị tông sư bị mang ra khỏi trần thế nguyên bản, cuối cùng giữa Thời Không Sinh Tử Môn bị xé nát thành bột mịn," Sở Vãn Ninh bình đạm nói, "Ta quả thật không lừa ngươi, cũng không hạ chú Sư Minh Tịnh."

"Thì làm sao? Hắn vẫn bình an không việc gì bị đưa tới một trần thế khác cơ mà! Vì cái gì ngươi lại...." Mặc Nhiên đang táo bạo bỗng nhiên đánh mất thanh âm. Hắn nhớ tới ngày đó Sở Vãn Ninh hạ một huyết chú trên mu bàn tay Sư Muội, "Ngươi.... Chẳng lẽ...."

"Giữa các thời không vốn phải duy trì cân bằng. Nếu ngươi muốn mang một người đi, phải có một người khác ở lại thay thế. Ngoại trừ việc người thi thuật họa phù chú giả trao đổi, làm sinh tử môn lầm tưởng người trở về là người thi thuật, ta lúc ấy thực sự không nghĩ ra phương pháp nào khác để mang Sư Minh Tịnh trở về."

"Không nghĩ ra được thì bỏ đi!! Ai cần ngươi tự quyết định như vậy!!" Mặc Nhiên túm tay Sở Vãn Ninh lại, hốc mắt đầy tơ máu, phảng phất như ngay giây sau đó sẽ tràn ra huyết lệ, "Vì cái gì.... Vì cái gì cùng đường thành như vậy rồi ngươi vẫn cố chấp muốn thực hiện... Ngươi muốn chạy trốn khỏi bổn tọa như vậy sao?"

Chạy trốn? Giả như y thật sự từng có tâm tư như vậy, nhưng việc quan trọng nhất ở đây không phải là cứu Sư Muội trở về sao? Y không về lại được trần thế cũ nữa, cũng đâu liên quan gì tới việc hoàn thành đại sự?

"Ngươi vì sao...." Mặc Nhiên lại hỏi tiếp, từng chữ từng chữ thốt lên gian nan, "Vì sao đã biết rõ sẽ bị nghiền thành bột mịn.... Còn.... Còn theo ta....."

"Ta vốn cũng không thuộc về trần thế bên này. Không còn việc gì vướng bận, đi đâu cũng được cả."

"Chẳng sợ biến thành bột mịn sao? Hả?!" Đạp Tiên Quân bạo nộ gào rống, khớp hàm siết chặt cơ hồ muốn vỡ, "Cái gì gọi là "không còn vướng bận"?! Ai chuẩn cho ngươi không còn vướng bận?! Bổn tọa chuẩn cho ngươi chết sao!!"

"Vậy ngươi muốn ta tồn tại để làm gì nữa?" Sở Vãn Ninh hỏi lại: "Ngươi đã cứu được Sư Minh Tịnh rồi, ái nhân đã mất mà tìm lại được, chẳng lẽ vẫn còn muốn bắt ta tiết dục? Tám năm Vu Sơn điện làm nhục còn chưa đủ sao, ngươi hận ta tới mức phải đến tận đây...."

ĐạpTiên Quân vội vàng đánh gãy: "Không phải!!"

"Vậy còn chuyện gì nữa?" Sở Vãn Ninh nhìn hắn, bỗng nhiên giải được khúc mắc: "Ngươi trước kia từng nói, muốn đem đầu ta tế Sư Minh Tịnh..."

"Câm miệng ---!" Một tiếng thét vang tới lồng ngực Đạp Tiên Quân kịch liệt rung động. Hắn hô hấp dồn dập mà thở phì phò, lẩm bẩm mở miệng: "Ta.... Trước nay.... Chưa từng, chưa từng thật sự nghĩ như vậy...."

Hai người trầm mặc mà giằng co hồi lâu. Sở Vãn Ninh không hiểu tại sao Đạp Tiên Quân đột nhiên lại phủ nhận lời nói chính hắn đã hung ác lặp lại nhiều lần, y chỉ biết tay mình bị nắm tới phát đau. Y muốn tránh ra, lại bị Đạp Tiên Quân kéo vào trong lòng ngực.

"Sư tôn... Sư tôn.... Người nghĩ lại, nghĩ lại đi. Làm sao có thể cùng ta trở về."

"Không còn biện pháp."

"Sao có thể không còn biện pháp nào!! Ngươi là đệ nhất tông sư Sở Vãn Ninh! Ngươi có thể mở ra Thời Không Sinh Tử Môn, ngươi có thể hoán đổi thân phận đưa người khác rời khỏi trần thế cũ, tại sao lại không tự đưa nổi mình về!"

"Mặc Nhiên, ta đánh đổi tất cả, có thể nghĩ đến, làm được, cũng chỉ có như vậy thôi."

"Không đâu!" Đạp Tiên Quân không muốn thuận theo, không buông tha y, nói năng có chút lộn xộn: "Vãn Ninh, ngươi nghĩ lại đi. Ta... Ta thật sự không hận ngươi nữa, cũng sẽ không lặp lại mọi chuyện giống như trước kia. Sau này... Sau này chúng ta sẽ... sẽ... Cho nên ngươi.... Ngươi đừng trốn tránh, đừng sợ hãi... Sư tôn, sư tôn, người nghĩ lại đi...."

"Ta cũng đâu muốn chạy trốn. Trần thế này không thuộc về ta, nơi này không có chỗ cho ta dung thân, nhưng ta thật sự không trở về được."

Có lẽ do hơi thở của Đạp Tiên Quân quá nóng, Sở Vãn Ninh thế nhưng cảm thấy cổ áo mình có hơi nước ươn ướt.

"...... Sao có thể..... Sao lại có thể......"

Tiếng tiêu réo rắt bỗng nhiên vang lên. Đạp Tiên Quân chấn động.

Sở Vãn Ninh vỗ vỗ lưng hắn: "Tới lúc về rồi."

Mặc Nhiên vậy nhưng chỉ là chôn mặt bên cổ Sở Vãn Ninh, nhắm mắt làm ngơ: "Sẽ không... Vãn Ninh, ngươi nghĩ lại.... Bổn tọa cầu xin ngươi, ngươi nghĩ lại..."

Tiếng tiêu càng thêm chói tai cùng dồn dập, Sở Vãn Ninh hao hết sức lực mới đẩy nổi Mặc Nhiên dính chặt trước người mình ra. Mặc Nhiên lảo đảo lùi lại một bước, một chân bước qua Thời Không Sinh Tử Môn. Hai người lại lần nữa bị cánh cửa thời không ngăn cách.

"Sở Vãn Ninh!!!" Khuôn mặt Mặc Nhiên đại biến, biểu tình dứt khoát kiên quyết, hai tròng mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh, từng câu từng chữ ngoan cố nói: "Ngươi cứ chờ ở đó! Cứ ở chỗ này chờ bổn tọa! Bổn tọa chắc chắn sẽ đưa được ngươi về!!"

Sở Vãn Ninh chỉ là đạm mạc mà nhìn hắn, ánh mắt cẩn thận miêu tả lại hình dáng ngũ quan, phảng phất như muốn đem một lần liếc mắt này khảm đến nơi sâu nhất của tâm hồn.

Thời không mở ra rồi khép lại, Mặc Nhiên không cam lòng. Hắn xuyên qua giữa khe hở gào lên: "Sở Vãn Ninh! Ngươi nghe được không! Chờ ta! Phải chờ ta, chờ ta đưa ngươi về ---"

Khe hở trong phút chốc khép chặt lại, dư âm của Đạp Tiên Quân cũng đột nhiên im bặt.

Sở Vãn Ninh che môi, một trận ho khan khó nhịn dâng lên trong cổ họng. Y nhìn trên cổ tay áo loang lổ vết máu, ngẩng đầu lên thở dài một hơi.

Chờ không được nữa.

Qua một buổi trưa, Sở Vãn Ninh chờ được Mặc Vi Vũ cùng Sở Tông sư đi dự lễ thành thân trở về. Y thấy hai người bọn họ một đường nói năng ầm ĩ, tên Mặc Vi Vũ nhắm mắt cúp đuôi đi theo Sở Tông sư vào Hồng Liên Thủy Tạ, luôn miệng lải nhải.

"Sư tôn, sư tôn, người nhìn ta đi. Ta không hề nói giỡn."

Sở Tông sư lạnh giọng trách mắng: "Câm miệng!"

"Vãn Ninh ngươi nghe ta nói này. Ngươi xem tiệc cưới ấy của Nam Cung Tứ, cát phục đỏ thẫm, thành giao tam bái, uống rượu giao bôi, qua lễ hợp cẩn, kết tóc phu thê, động phòng hoa chúc! Thật sự rất tốt mà, chúng ta cũng thành thân đi!"

"Hồ nháo!!" Đâu chỉ riêng Sở Tông sư, Sở Vãn Ninh đang giấu mình trên cây cao cũng thiếu chút nữa trượt chân ngã.

"Vãn Ninh, ngươi nghĩ mà xem, nếu chúng ta thành thân rồi, từ đây khắp thiên địa nhân gian, bích lạc hoàng tuyền, chúng ta vĩnh viễn gắn bó ở bên nhau. Đứng trước Tam Sinh Thạch, trên cầu Nại Hà, kinh qua trần thế đều sẽ khắc ghi tên của đối phương. Thế gian này đều sẽ biết người chúng ta thân cận nhất, yêu thương nhất cả đời này là ai!"

(Tam Sinh Thạch tức "Đá Ba Đời", là hòn đá do Nữ Oa để lại theo truyền thuyết khi nàng vá trời, hòn đá này tiết lộ kiếp trước, kiếp này, kiếp sau của mỗi người. Là một trong ba chi tiết nổi tiếng hay đi cùng với cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên. Lên wikipedia nếu bạn nào muốn biết thêm chi tiết.)

"......" Sở Tông sư trầm mặc, Sở Vãn Ninh trên cây cũng nhắm mắt lặng thinh.

"Bái đường rồi, chúng ta đôi bên tử sinh gắn bó, là đạo lữ danh chính ngôn thuận, có thiên địa minh giám."

"...." Vành tai Sở Tông sư phiếm hồng, khí thế ban nãy nháy mắt dịu xuống, "Lúc ở trấn Thải Điệp gặp quỷ Ti Nghi.... Không phải cũng từng bái đường rồi sao...."

"Làm sao có thể giống minh hôn được! Người lúc ấy căn bản không hề cam tâm tình nguyện bái đường cùng ta! Hơn nữa lúc ấy người vì muốn bảo hộ Sư Muội mà kéo hắn xuống hàng sau, còn ra lệnh cho ta bái đường cùng hắn để tương trợ thất hồn, người ra lệnh cho ta a! Sư tôn người biết lúc đó người quá phận như thế nào không? Ta trong lòng tràn đầy si mê lưu luyến đều là sư tôn, người lại bắt ta bái đường cùng người khác. Ta còn cho rằng sư tôn không cần ta nữa, khổ sở đến độ đáy lòng tan nát!!!"

Sở Tông sư lại vô tình tiếp lời: "... Ngươi muốn kể khổ cũng đừng diễn trò như vậy. Lúc đó là ai sống chết nháo loạn, thiếu điều kinh động đến thần hồn con quỷ, cũng chỉ là muốn trao đổi vị trí với người phía trước để làm lễ minh hôn cùng ta?"

"Khụ," Mặc Vi Vũ bị vạch trần, thu hồi bộ dáng chó nhỏ ủy khuất đáng thương, lập tức đổi thành dáng vẻ hùng hồn chính khí: "Ta đây làm sao có thể chứng kiến nổi người trong lòng bái đường cùng với một tử thi khác chứ, quá hoang đường!"

"Ngươi mới hoang đường!!" Sở Tông sư đánh nhẹ một cái lên đầu hắn: "Ta là sư tôn của ngươi, hơn ngươi nhiều tuổi như vậy, há chẳng lại cùng đồ đệ bái đường. Quả thực quá bỉ ổi!"

"Ngươi tình ta nguyện thì bỉ ổi chỗ nào!" Mặc Tông sư chấn danh thiên hạ đôi mắt rũ xuống, cái đuôi phía sau lại bắt đầu phe phẩy, ủy ủy khuất khuất vô cùng đáng thương: "Sư tôn vẫn còn cảm thấy ta chưa đủ tốt, thường ngày ân ái cũng chỉ là đùa bỡn đệ tử thôi sao, kỳ thật trong lòng người ---"

Sở Tông sư vẻ mặt lạnh nhặt: "Đủ rồi, chiêu này ngươi chơi đã quá một trăm tám mươi lần rồi, lần nào cũng phải dỗ dành hơn nửa ngày. Ngươi chưa chán nhưng ta ngấy rồi."

"Khụ," Mặc Vi Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ lại đổi chiêu trò, mặt mày kiên định nói: "Vãn Ninh nếu không chịu đáp ứng, ngày mai ta liền mang theo sính lễ tìm bá phụ cầu hôn!!"

"Làm càn!" Sở Tông sư giận dữ nói: "Quỳ xuống cho ta!"

Mặc Vi Vũ ngoan ngoãn nghe lời mà quỳ gối xuống trước mặt Sở Tông sư. Sở Tông sư thẹn quá hóa giận, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, đang chuẩn bị cao giọng răn dạy tên nghịch đồ bất hiếu này thì bị Mặc Vi Vũ kéo tay lại, hôn nhẹ lên đầu ngón tay cùng mu bàn tay.

"Vãn Ninh, nhưng ta thực sự muốn ngươi..." Mặc Vi Vũ ngửa đầu nhin Sở Tông sư, ánh mắt vừa ôn nhu vừa thành kính, "Ta ngỏ lời cầu thân với ngươi, ta muốn ngươi là của ta. Ta muốn thiên địa chứng giám, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ nhớ rõ người thương kiếp trước đã cùng ta bái đường kết tóc. Chẳng sợ đạp vỡ núi sông, ta đều nhất định sẽ tìm lại được ngươi, vĩnh sinh vĩnh thế bên nhau bầu bạn."

Sở Tông sư rốt cuộc chống cự không nổi nhu tình mật ý vô tận như biển sâu của Mặc Vi Vũ, vô thố mà nghiêng đầu ho một tiếng, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Nhưng.... Không thể để người khác biết..."

"Được được, sư tôn nói cái gì thì chính là cái đó! Ta hôm qua vừa xem lại ngày rồi, hôm nay cũng tính là ngày lành tháng tốt, chúng ta vừa vặn tổ chức luôn ở Hồng Liên Thủy Tạ đi! Bây giờ ta xuống núi mua ít đồ dùng cho lễ thành thân. Bảo bối, chờ ta một lúc, ta lập tức quay lại." Mặc Vi Vũ nói, phi thân lăn long lóc từ dưới đất bò lên, triệu ra đạo kiếm bay đi ngay tức khắc.

Sở Tông sư nhìn theo thân ảnh nháy mắt đã biến mất, không khỏi bật cười một tiếng, ngay sau đó lại nhận ra tư thái của mình không đứng đắn, lập tức thu liễm lại thần sắc, nhưng cũng chỉ được một lát, khóe môi lại lần nữa không nhịn được mà cong lên. Độ cong nhu hòa ấm áp.

Sở Vãn Ninh trên cây nhìn từ đầu đến cuối, chỉ cảm thấy hô hấp toàn là đau đớn.

Năm đó y cùng Đạp Tiên Quân cũng bái đường rồi thành thân, nhưng suy nghĩ của Đạp Tiên Quân và Mặc Vi Vũ lại hoàn toàn bất đồng. Bọn họ khi dập đầu chỉ có nhục nhã, cừu hận, phô diễn, theo sau đó là Vu Sơn điện tám năm tra tấn không ngừng nghỉ. Thậm chí đến Tống Thu Đồng còn được làm thê, y làm thiếp, bị thế nhân gọi hai tiếng "Sở phi".

Tống Thu Đồng có sườn mặt tương tự như Sư Muội làm thê, còn thân nam tử y, làm thiếp.

Trái tim vật lộn tới đau đớn. Sở Vãn Ninh chống tay lên thân cây, gian nan hít từng ngụm khí, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Y nhìn Mặc Vi Vũ ngự kiếm trở về, mang theo nến long phượng song hỷ dùng khi bái đường, hồng y cát phục, khăn voan đỏ tươi, câu chúc như ý, tơ lụa hồng, hỉ tự đỏ thẫm phô trương đem về treo khắp cả căn phòng.

"Ngươi mua thế này cũng hơi nhiều quá rồi." Sở Tông sư vừa nhíu mày vừa đoan trang uống trà, lên giọng oán giận, lại nhìn thấy bộ dáng Mặc Vi Vũ mặt mày hớn hở vui tới quên trời quên đất, cũng không nhịn được mà cười theo.

Trang trí phòng ngủ xong xuôi, nhìn tới trước mắt toàn bộ đều là sắc đỏ, cuối cùng hai người cũng đi thay hỉ phục. Cát phục mua cho hai sư đồ đều giống nhau, chỉ khác một chỗ, đó là Sở Tông sư có thêm một tấm khăn voan đỏ, bị Mặc Vi Vũ mang tâm tư nắm tay, dắt tới dưới tàng cây hải đường. Hai người cùng quỳ xuống, dập đầu tam bái, từ đây thiên địa chứng giám, sinh tử gắn bó, vĩnh viễn không chia lìa.

Sở Vãn Ninh từ trên cây xa xa chứng kiến cũng không tiếng động mà âm thầm vỗ tay, trong lòng yên lặng vì hai người họ thốt lên câu chúc mừng.

Chẳng sợ cách một tấm khăn voan đỏ tua vàng kiều diễm, ánh mắt Mặc Vi Vũ nhìn về phía Sở Tông sư vẫn như cũ chậm rãi thâm tình. Sở Vãn Ninh lại nhớ tới Tống Thu Đồng. Sư Muội trở về rồi, Đạp Tiên Quân khẳng định sẽ đem tất thảy những điều tốt nhất cho hắn. Hậu vị của Tống Thu Đồng đại khái là giữ không nổi. Cũng không biết nàng có nhận ra không, dành hết tâm tư phòng bị y nhiều năm như vậy, kết quả đối thủ thực sự của nàng căn bản từ đầu đã chẳng phải mình.

Nếu như Tống Thu Đồng bị phế vị, Đạp Tiên Quân có lẽ sẽ thành thân cùng Sư Muội chăng? Giống như Mặc Vi Vũ này, khoe mẽ lấy lòng dụ dỗ, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ vì một cái gật đầu của người thương.

Sở Vãn Ninh lại cảm thấy mình thật làm ra vẻ khổ sở. Những việc đó có liên quan gì đến y đâu?

Tuy biết là vậy, nhưng y vẫn nhớ tới Mặc Nhiên kia ngày hôm qua vượt thời không mà đến, nói muốn đưa y trở về, nhớ cặp mắt thâm thúy quyết tuyệt kia của hắn. Sở Vãn Ninh hơi chút tỉnh táo, nhưng tâm sớm đã đóng băng, chết lặng. Y nghĩ, có lẽ là do Sư Muội tâm địa thiện lương bảo Mặc Nhiên đến tìm y đi.

Trong phòng ngủ, hai người vén lên khăn voan đỏ, uống rượu giao bôi, liền sau đó đã nghe giọng Sở Tông sư tức giận: "Cái gì đây?"

"Sao vậy? Sư tôn, đây là canh đậu đỏ người thích nhất."

".... Ngươi cho rằng ta bị khờ sao? Táo đỏ hạt sen ngụ ý sớm sinh quý tử!"

"Thật sao? Ai da, là do ta nghe đại nương bán hôn phục nói quy trình chuẩn xác phải là như vậy, nên mới làm theo. Hì hì, giờ cũng không còn sớm nữa, người cũng đã đói bụng rồi, vừa đúng lúc nên ăn chút gì nha ---"

Cơ bản là do thường ngày đã bị Mặc Vi Vũ chăm tới thành thói quen, Sở Tông sư theo bản năng mà há miệng, bị đút cho một thìa đầy ắp táo đỏ hạt sen, sau khi nuốt xuống rồi mới hậu tri hậu giác nhận ra: "Ngươi đừng nói xạo!! Ngươi tưởng ta không hiểu thứ tâm tư này của ngươi à?!"

"Vâng vâng," Mặc Vi Vũ hôn chụt một cái lên mặt Sở Tông sư, ánh mắt nóng cháy không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm tân nương mới cưới, thanh âm đè thấp mang theo từ tính say lòng người: "Làm gì còn ai có thể hiểu tâm tư của ta hơn Vãn Ninh chứ...."

Sở Tông sư lúng ta lúng túng dời ánh mắt, vành tai lại đỏ lên. Mặc Vi Vũ cũng tùy ý uống một hớp chè táo đỏ hạt sen, sau đó ấn vai Sở Vãn Ninh ngồi xuống đệm giường đỏ thẫm.

"Bảo bối, động phòng hoa chúc chỉ tiếc rằng đêm xuân quá ngắn ngủi, ngày lành tháng tốt không thể cô phụ."

"Từ từ đã," Sở Tông sư gạt tay Mặc Vi Vũ khỏi người mình, "Còn phải kết tóc."

Mặc Vi Vũ lại hôn Sở Tông sư, lấy từ trong ngực ra một cái túi gấm hợp hoan, màu sắc đã có chút cũ kỹ: "Sư tôn, người còn nhớ thứ này không?"

"Đây là... đồ từ lễ minh hôn của Quỷ Ti Nghi năm đó?"

"Phải, chính là cái này."

Sở Tông sư mở túi gấm ra ngắm nghía, thấy bên trong có hai lọn tóc đen tương giao, tuy hai mà một, quấn quýt bên nhau, đáy mắt tức khắc nhuộm đầy nhu tình ấm áp. Y vuốt nhẹ gương mặt Mặc Vi Vũ, hôn nhẹ lên môi hắn: "Lúc đó ra khỏi trận pháp của Quỷ Ti Nghi, ta đã cho rằng bị rơi mất rồi."

Môi kề môi, Mặc Vi Vũ lẩm bẩm: "Ta sợ vừa mới quay đầu lại đã bị sư tôn ném đi mất, nên lén lấy trộm trên người người rồi."

Hai người môi răng giao triền, ướt át nóng bỏng, mãi không chia lìa, đôi tay gấp không chờ nổi mà vuốt ve khắp thân thể ái nhân. Thật lâu sau, Sở Tông sư mới được dứt ra một lúc, thở dốc mắng khẽ: "Tuổi còn nhỏ đã học thói xấu rồi."

"Phải, sư tôn phạt ta đi. Nể tình ta theo người nhiều năm, mong sư tôn giơ cao đánh khẽ, phạt con nhẹ chút."

Nói thì nói như vậy, đôi tay lại vuốt ve năm ngón tay trắng nõn tinh tế của Sở Vãn Ninh, mười ngón đan chặt, đem theo cả túi gấm hợp hoan kia chặt chẽ gói gọn giữa hai lòng bàn tay.

Đêm dài như mộng, nến đỏ chưa hết, một đêm liều chết quấn quýt si mê.

Cách một ngày sau, khi Sở Vãn Ninh trở lại Hồng Liên Thủy Tạ, tơ hồng dùng lúc bái đường đã bị dọn đi hơn phân nửa. Sở Tông sư đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi ăn điểm tâm, khuôn mặt ửng hồng tràn đầy phong tình. Mặc Vi Vũ cần cù chăm chỉ mà thu dọn sạch sẽ từng thứ đồ một, mặt đầy thỏa mãn ngân nga một giai điệu dân gian.

Dọn dẹp xong xuôi, Mặc Vi Vũ lại dính tới bên người Sở Tông sư hôn vài cái, lúc này mới bất đắc dĩ mà nhận nhiệm vụ mới, lưu luyến không rời ngự kiếm khỏi Tử Sinh Đỉnh.

Sở Vãn Ninh nhắm mắt, cố gắng làm công tác tư tưởng một lần nữa, chịu đựng nỗi tự ti che trời lấp đất, cuối cùng là bước đến gần nơi vị Sở Tông sư mơ màng sắp ngủ kia.

Sở Tông sư nghe được tiếng bước chân liền tỉnh táo lại. Y phát hiện tiếng động này không phải của ba đồ đệ cùng chưởng môn Tiết Chính Ung, bước chân lập tức lùi lại, linh quang hiện ra, dây liễu kim sắc trong nháy mắt liền hung ác đánh úp về phía người đi tới.

Thần võ linh lực cường hãn thế như vũ bão quất xuống phía tay của Sở Vãn Ninh, lại ngay trong khoảnh khắc sắp đả thương thu lại linh lưu. Sở Tông sư nhận thấy thần võ khác thường, tầm mắt chạm đến dung mạo của Sở Vãn Ninh lập tức chết lặng, khó có thể tin nổi mà trừng lớn mắt phượng.

Kỳ thật, thứ Sở Vãn Ninh không muốn nhất, chính là chịu đựng ánh mắt soi xét như vậy từ Sở Tông sư. Cùng là một người, nhưng Sở Tông sư linh lực cường đại, tình yêu mĩ mãn, tại vị trên cao, được muôn vàn người kính ngưỡng, là tiên nhân hào quang sáng chói. Nhưng y lại chẳng làm nên trò trống gì, hai bàn tay trắng, danh xưng Sở phi nhận hết nhạo báng, chịu đựng sỉ nhục, bất kham chật vật.

Lồng ngực lại nhói đau. Sở Vãn Ninh dằn xuống trận ho khan. Mà Sở Tông sư bên kia cũng buông lỏng Thiên Vấn. Sở Tông sư có lẽ cũng không tin nổi vào mắt mình, nhưng thần võ nhận chủ, kết giới cũng nhận chủ. Người trước mặt này không thể nhầm lẫn được, xác thật là một "mình" khác.

Sở Tông sư cất tiếng hỏi: "Ngươi tới từ nơi nào?"

Sở Vãn Ninh đáp lại: "Ta tới từ loạn thế."

Y đánh tráo Sư Muội, đồ đệ mất tích chắc chắn sẽ khiến cho trần thế này xôn xao. Sở Vãn Ninh chắc chắn vẫn sẽ cho y ở trần thế này một lời công đạo rõ ràng. Nhưng bất luận y đã chuẩn bị nhiều ngày như vậy, khi thật sự đối mặt với một bản thân khác, hạnh phúc viên mãn, lại không ức chế nổi đau khổ sóng cuộn biển gầm.

"Ta vượt qua Thời Không Sinh Tử Môn, tới tìm cứu rỗi duy nhất cho trần thế tràn đầy giết chóc kia của ta, Sư Minh Tịnh."

Sở Tông sư rót trà cho y, bình tĩnh nghe y giải thích.

"Bên trần thế của ta, Sư Muội vong thân, vậy nên có một người yêu hắn vô cùng vì lẽ đó mà trở nên điên cuồng, đôi tay nhuốm đầy huyết tinh cùng giết chóc. Ta cùng người đó giữa trận chiến bị đánh nát linh hạch, rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể tới trần thế này đánh tráo Sư Minh Tịnh đi. Thực xin lỗi... Không màng tới ý nguyện của hắn, ích kỷ mà thay đổi vận mệnh của hắn, rất xin lỗi.. Xin lỗi các ngươi rất nhiều..."

Sở Tông sư chau mày, trong mắt có phẫn nộ, nóng nảy, lo lắng, cùng với ý muốn trách cứ. Nhưng nghe chính mình từ một trần thế khác lẩm bẩm lời sám hối như vậy; y tự nhận mình không phải người mềm yếu, nếu không thực sự tới nông nỗi cùng đường, y cũng tuyệt sẽ không chọn hy sinh đồ đệ. Sở Tông sư cuối cùng chỉ biết bất đắc dĩ mà thở dài, hỏi: "Vậy cái người vô cùng yêu Sư Minh Tịnh kia là ai?"

Sở Vãn Ninh run môi, thanh âm run rẩy nói: "Là... là người ngươi không biết. Ta... Ta ở trần thế các ngươi vẫn chưa gặp qua người kia."

Sở Tông sư gật đầu. Y tuyệt nhiên không nghĩ Sở Vãn Ninh sự tự nói dối bản thân mình. Sở Tông sư nói: "Xác thật cho đến tận bây giờ ta mới biết, hóa ra cũng có người thâm tình như vậy với Sư Minh Tịnh."

Sở Vãn Ninh rũ mi mắt. Sở Tông sư lại hỏi: "Người nọ có đối xử tốt với Sư Minh Tịnh không?"

"Người nọ..." Nhớ tới hận thù Đạp Tiên Quân dành cho mình, lại nhớ tới chấp niệm của hắn với Sư Muội, nhớ tới tình yêu nồng đượm của Mặc Vi Vũ với Sở Tông sư, Sở Vãn Ninh hơi mỉm cười, chỉ là cặp mắt phượng kia vô hồn tới đáng sợ: "Ta cam đoan với ngươi, người nọ coi hắn như trân bảo, nguyện ý dâng hiến cả thế gian này cho hắn."

"Vậy Sư Minh Tịnh thì sao? Cũng thích người nọ sao?"

Nhớ tới năm đó, khi Sư Minh Tịnh còn sống, hai thiếu niên gắn bó bên nhau, ánh mắt đong đầy tình nghĩ. Vì thế Sở Vãn Ninh gật đầu.

"...." Sở Tông sư thở dài. Trầm mặc một lúc lâu sau, Sở Tông sư mới lại hỏi: "Vậy còn Mặc Nhiên đâu? Hắn vẫn tốt chứ?"

"... Hắn vẫn rất tốt."

"Ngươi tự tráo đổi mình với Sư Minh Tịnh, cho nên hiện tại ngươi không trở về được?"

"Phải."

"Vậy Mặc Nhiên kia phải làm sao?"

Lồng ngực phảng phất như bị một thứ vũ khí sắc bén, không kịp phòng bị xẻ làm đôi, máu tươi đầm đìa, đem bí ẩn đau đớn nhất ẩn giấu dưới miệng vết thương không chút kiêng nể mà phơi ra dưới ánh mặt trời. Sở Vãn Ninh cả người phát run, hơi hơi hé miệng lại không nói nên lời.

Sở Tông sư tràn đầy đau lòng: "Hắn chắc chắn... sẽ vô cùng khó chịu."

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên lại nảy sinh chán ghét với một chính mình khác trước mắt. Y lại thản nhiên như vậy, y cho rằng tất cả những thứ y có được, đặt lên người kẻ khác như một lẽ đương nhiên. Tay Sở Vãn Ninh nắm chặt thành quyền, nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Hắn không cần ta. Chúng ta cũng không phải các ngươi, không phải loại quan hệ như vậy."

Sở Tông sư nhíu mày, buột miệng thốt ra theo bản năng: "Vì sao?"

"Chẳng vì gì cả, chỉ là không thân thiết thôi."

"..." Sở Vãn Ninh đại đa số thời điểm đều phô ra vẻ mặt lạnh lùng, cảm xúc không mấy khi để lộ ra ngoài. Nhưng giờ phút này, Sở Tông sư lại thấy được vô cùng rõ ràng chính xác, thấy được trên mặt một "mình" khác vẻ né tránh cùng kháng cự.

"Xin lỗi..." Ý thức được mình vừa rồi thất thố, Sở Vãn Ninh cúi đầu xuống. Trầm mặc một lát sau, y mới tội lỗi mà mở miệng: "Ngày đó... Là ta lấy đi lật đật Mặc Nhiên tặng cho ngươi, thật xin lỗi... Bị hỏng mất rồi, không trả lại cho ngươi được.."

"Ta biết rồi. Không cần xin lỗi. Mặc Nhiên cho ngươi rồi thì có nghĩa nó là của ngươi."

"..." Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua kệ sách bày một hàng bảy con lật đật đủ kích cỡ to nhỏ, nghĩ thầm có lẽ Sở Tông sư y là thật sự không để ý. Y rốt cuộc có được ôn nhu cùng tình yêu vô tận của Mặc Vi Vũ, bố thí cho mình một ít, cũng coi như là lòng tốt đương nhiên.

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên bị ý nghĩ than thở bi ai xấu xí của mình dọa sợ, khinh thường cắn chặt môi. Một lúc lâu sau, y lại không nhịn được hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một việc được không?"

"Ngươi nói đi."

"Vào năm thứ nhất Mặc Nhiên nhập môn hạ của ngươi, có phải hắn đã ngắt hoa hải đường của Vương phu nhân không?"

"Đúng."

"Ngươi đã dùng Thiên Vấn khiển trách hắn phải không?"

Sự kiện này, chính là rạn nứt đầu tiên dẫn đến quyết liệt sau này giữa y và Mặc Nhiên, là chuyện thứ nhất y tự hận chính mình.

"Phải."

"Vậy sau đó ngươi làm hoành thánh cho hắn, là tự ngươi đem tới sao?"

"Là Sư Muội đem hộ ta."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại. Cảm giác thất bại cùng tự trách lúc đầu, tự đổ hết lỗi lầm lên đầu mình, cuối cùng lại khám phá ra một sự thật, tuy việc làm giống nhau, kết cục lại khác hoàn toàn. Y đến tột cùng đã làm sai chỗ nào.

"Nhưng sau đó Mặc Nhiên lại tới canh giữ khi ta bế quan," Sở Tông sư tiếp lời, "Buổi sáng tỉnh lại ta nhìn thấy hắn, hắn nói hắn đã biết sai rồi, hắn sẽ sửa đổi, hy vọng ta đừng nóng giận. Ta không đành lòng, bèn hỏi thử chén hoành thánh kia ra sao, có hợp khẩu vị không. Hắn sau đó khi biết là do ta tự tay làm bỗng nhiên liền rất cao hứng, cũng thuận miệng nói ra, hắn hái hoa kỳ thực là muốn tặng cho ta."

Sở Vãn Ninh ngạc nhiên.

"Ta cũng biết là ta phạt rất nặng, cũng đã xin lỗi hắn. Nhưng hắn nói hắn biết tính tình của hắn có khiếm khuyết, chỉ sợ sau này sẽ còn làm nhiều chuyện khiến ta thất vọng. Nhưng hắn nói không sợ bị ta phạt, chỉ cầu ta đừng bỏ rơi hắn, đừng không cần hắn." Sở Tông sư bật cười, mắt phượng xưa nay thanh lãnh túc sát giờ phúc này tràn đầy nhu tình, "Thật ngốc. Rõ ràng là một người tốt như vậy."

Sở Vãn Ninh chỉ cúi đầu không nói, trong lòng một mảnh tĩnh mịch.

Chén trà đã thấy đáy, lời cũng đã nói hết. Sở Vãn Ninh đứng dậy: "Ta phải đi rồi."

"Ngươi muốn đi đâu? Không ở lại nơi này sao?"

Ở lại nơi này? Để nhìn Mặc Vi Vũ cùng Sở Tông sư tình nồng ý mật ngày đêm bầu bạn? Lúc đầu khi mới bước vào trần thế này y quả thực đã cảm thấy vui mừng cùng cứu rỗi. Nhưng cho tới khi thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, y mới hiểu y chỉ còn chốn về là Vu Sơn Điện ngày đêm lăng nhục, tàn nhẫn tra tấn kia thôi.

"Ta vốn không thuộc về nơi này. Trần thế này cũng không cần phải có hai Sở Vãn Ninh."

Cự tuyệt Sở Tông sư muốn giữ lại, Sở Vãn Ninh một mình rời khỏi Tử Sinh Đỉnh. Lần này y đi không né tránh người ngoài nữa, theo hơn ba nghìn bậc thang chậm rãi bước xuống núi, đệ tử đi ngang qua vừa sôi nổi vừa cung kính hỏi han. Sở Vãn Ninh yên lặng gật đầu đáp lại, hưởng thụ ôn nhu yên bình cuối cùng được trao cho tại trần thế này.

Ra khỏi sơn môn Tử Sinh Đỉnh, y ngắm nhìn nhân gian phồn hoa nơi đây. Một ánh nhìn, muốn đem tất cả ánh dương xán lạn, hương hoa trong gió, tiếng đệ tử nói cười, đều chặt chẽ ghi tạc trong lòng. Thật lâu thật lâu sau, y mới xoay người, theo hướng nam mà đi.

Sở Vãn Ninh thân mình ngày càng lụi bài, những trận ho khan cũng ngày càng nặng hơn. Nếu là y của năm xưa linh lực thượng thừa, lộ trình thế này đại khái chỉ cần thời gian một nén nhàng liền có thể theo gió mà đến. Hiện tại lại phải vừa đi vừa nghỉ non nửa tháng, lúc này mới tới được một ngôi nhà nhỏ yên lặng không người, tọa trên một ngọn núi.

Y mất hết linh lực, cũng không có lộ phí, trên đường tới đây đã đem ngọc bội đi cầm cố. Đó là đồ Đạp Tiên Quân đã từng ban thưởng cho Sở phi, là khối ngọc trân quý thế gian khó có được. Đạp Tiên Quân lần nào cũng cưỡng bách Sở Vãn Ninh đem theo. Khối ngọc kia đương nhiên có giá không tồi, Sở Vãn Ninh cũng biết hiệu cầm đồ cắt xén giá. Khối ngọc này kỳ thật phải có giá trị liên thành. Nhưng cũng không sao, giờ phút này trong tay có ngần ấy ngân lượng là đủ rồi.

Ngôi nhà gỗ chỉ có một gian phòng cũ nát, Sở Vãn Ninh liền cũng cứ như vậy thu xếp ở lại đây. Mỗi ngày bầu bạn với y, chỉ có núi cao cùng mây trắng, nhìn ngút tầm mắt chỉ có cỏ cây, chim chóc, cùng với một vài con thỏ hoang ngẫu nhiên đi qua.

Cả ngày lẫn đêm cô tịch vắng vẻ khiến cho Sở Vãn Ninh nhớ lại những cố nhân cùng cố sự. Y luôn rất dễ xuất thần, nghĩ ngợi. Giả như theo lời của Sở Tông sư kia, vào năm Mặc Nhiên mười lăm tuổi, y bế quan tỉnh lại, nhìn thấy người đang canh giữ cho mình là Mặc Nhiên; hắn sẽ vì mình châm trà, giúp mình rửa mặt ăn cơm, sau đó bọn họ hóa giải hiềm khích lúc trước. Nếu như vậy, Mặc Nhiên sẽ dùng ánh mắt gì, biểu tình như thế nào để nói với mình câu "Đừng không cần ta"?

Vì cái gì, y tự hỏi.

Vì cái gì, rõ ràng y cũng như Sở Tông sư, đều đánh đều phạt, Mặc Nhiên của y lại không muốn tới canh giữ cho y bế quan? Nếu sáng sớm hôm ấy hắn tới, vậy có phải kết cục của bọn họ bây giờ sẽ hoàn toàn bất đồng, có phải hay không y cũng sẽ giống như Sở Tông sư, có được tình yêu vô tận của ái nhân?

Vì cái gì, rõ ràng y cũng là Sở Vãn Ninh, lại phải phải hứng chịu nỗi đau kịch liệt cùng gánh nặng? Vì cái gì, rõ ràng y cũng là Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên lại đem tâm ý nóng cháy của hắn dâng cho người khác?

Vì cái gì đâu?

Sở Vãn Ninh dựa lưng vào thân cây trước sân, vô thố che mặt lại. Nỗi không cam lòng che trời lấp đất kia cơ hồ đánh y gục ngã. Nước mắt tuôn xuống như chuỗi trân châu bị đứt, mất khống chết mà cuồn cuộn từng giọt, từng giọt rơi xuống đất, vỡ tan.

Vậy nên Sở Vãn Ninh không muốn nghĩ lại nữa. Bất luận là Sở Tông sư cùng Mặc Vi Vũ viên mãn của trần thế này, hay là một Sư Muội từ trần thế khác rốt cục hoàn thành tâm nguyện muốn bên nhau suốt đời của Đạp Tiên Quân. Sở Vãn Ninh ghét bỏ bản thân mình ra vẻ mềm yếu như vậy, vừa bất kham lại vừa xấu xí. Vì thế thời gian y hôn mê càng ngày càng dài. Một thân một mình, giữa nơi đồng không mông quạnh, chẳng có ai ở bên nhắc nhở, khiến cho y mỗi lần tỉnh lại đều không phân biệt nổi hôm nay là hôm nào, nhớ không rõ mặt trời ngoài kia đã mọc lặn được bao nhiêu lần rồi.

Vào một ngày khi y tỉnh lại, bên ngoài tuyết mịn phủ trắng xóa, trước phòng cây mai đơm hoa. Những cơn ho khan càng ngày càng không ngăn được, thường xuyên ho tới không thở nổi, ho đến ruột gan đứt từng khúc. Y phát hiện xúc cảm trên tay chân đã trở nên chết lặng. Y nghĩ, cũng khá tốt, vừa lúc lương khô dự trữ đã ăn hết rồi.

Y đón hết gió lạnh, ngồi ở dưới gốc mai, ngửa đầu nhìn ánh tuyết tịch liêu, cảm thấy trông rất đẹp mắt. Nhưng rất nhanh sau đó, y liền cảm thấy tầm mắt đều trở nên nhạt nhòa mơ hồ, suy nghĩ chậm chạp hẳn. Y rốt cục ý thức được, vậy là kết thúc rồi. Nhưng cuối cùng lại vẫn cảm thấy luyến tiếc người kia. Y lấy từ trong lòng ngực ra con rối gỗ nhỏ bị nứt một mảng giữa khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay.

Y nhớ tới dáng vẻ thiếu niên của Mặc Nhiên khi xưa quấn lấy y đòi bái sư. Nhớ tới Mặc Nhiên vì y bung dù, hồn nhiên muốn cứu con giun đất. Nhớ tới giữa biển hoa kia một bầu rượu ước hẹn. Nhớ tới Mặc Nhiên sau này vặn vẹo ánh mắt. Nhớ tới khuôn mặt giờ đây hung ác cuồng bạo. Nhớ tới Vu Sơn Điện ngày đêm bầu bạn. Nhớ tới Mặc Nhiên từng nói, hắn sẽ không hận mình nữa.

Nhớ tới Mặc Nhiên nói, phải chờ hắn, hắn nhất định đưa y quay về.

Nhưng y không đợi. Y cũng biết y đợi không nổi.

Linh hạch đã vỡ, cắt xẻ hồn phách, lại thêm nhiều lần điều động Cửu Ca mở ra Thời Không Sinh Tử Môn. Y đã sớm là đèn cạn dầu, thời gian không còn nhiều.

Chuyện đời đã hết. Từ nay, buông bỏ vướng bận, về với đất mẹ. Vĩnh viễn an bình.

Sinh.

Lão.

Bệnh.

Tử.

Thứ cuối cùng mơ hồ hiện lên, là khi cánh cửa thời không chuẩn bị khép lại, ánh mắt kiên định dứt khoát của Mặc Nhiên.

Hô hấp ngày càng nhẹ. Tay đặt bên người buông thõng xuống. Búp bê gương mặt tươi cười rách nát lăn khỏi lòng bàn tay y.

Một lần nhắm mắt này, chính là vĩnh viễn.

Gặp lại.

Chính là không bao giờ gặp lại.

- -- HOÀN TOÀN VĂN ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play