[ Xuyên nhanh] Làm vai ác có người kế tục đi!
Tác giả: Cô Độc Đích Bình Tử
E. D. I. T+B. E. T. A: NPQ
Ở phòng khám sủng vật mèo con được băng bó vết thương nghiêm trọng ở chân.
"Chân trước mèo con bị gãy xương và một số vết thương ngoài da, cũng may chưa nghiêm trọng lắm, trên đây là thuốc cho nó, cuối tuần đến đây đổi thuốc rồi băng bó lại, hết tháng là khỏi." Bác sĩ thú y nhận ra đây là mèo con đi lạc, sợ hai người ghét bỏ nó dơ, vì thế nói: "Trong khi điều trị không thể tắm rửa, nhưng có thể dùng khăn lau một chút, nếu hai người không có ý nhận nuôi nó thì phía trước có một cửa hàng thú cưng, hai người mang nó đến đó cũng được."
Có lẽ biết vận mệnh sắp tới của mình, mèo con đáng thương kêu meo meo với Toraki.
Toraki sờ sờ nó đầu nhỏ, cười nói: "Chúng tôi sẽ nuôi."
Haizaki: "Chúng ta?"
Toraki: "Đúng vậy."
Bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, hắn rất thích động vật, nếu không phải bạn gái sợ mèo thì hắn sẽ đem mèo con nuôi ở nơi này. Nói tiếp: "Nếu quyết định muốn nuôi, phải tiêm vaccine phòng bệnh cho nó đã, phòng ngừa bệnh truyền nhiễm.."
Bác sĩ nói rất nhiều, Toraki sợ không nhớ được, lấy ra giấy nhớ dán tiện lợi, bác sĩ nhìn hắn như thế, cười nói: "Không cần nhớ, lên mạng tìm sẽ ra. Đúng rồi, các cậu còn phải mua những thứ cần thiết cho mèo, nếu không ngại, hôm nay trước tiên để mèo nhỏ ở đây, ngày mai lại đến đón, vừa lúc tôi có thể giúp các cậu lau người cho nó."
Toraki vui vẻ nói: "Cảm ơn bác sĩ!"
Haizaki không hé răng, bác sĩ cũng không thèm để ý.
Sau khi mãi cảm tạ bác sĩ, Toraki cùng Haizaki mới rời khỏi bệnh viện thú cưng.
"Đi thôi, tớ mang cậu đi ăn BBQ nướng!"
Haizaki nghe ra ngữ khí cậu cao hứng, giội nước lã nói: "Nuôi sủng vật rất phiền toái, nhỏ yếu lại phiền phức, còn sẽ tìm cho cậu một đống chuyện."
Toraki cười nói: "Dù sao tớ có một người và một sủng vật, sẽ không còn cô đơn."
Một người? Haizaki há miệng thở dốc, không nói chuyện.
Đột nhiên, Toraki nhìn nhìn hắn, cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu cười.
Không biết vì sao, Haizaki đột nhiên hiểu ý cậu: "..."
Tôi bị hỏng đầu mới đồng ý ăn cơm với cậu.
".. Ai, Haizaki cậu đừng đi nhanh thế!"
* * *
Tiệm đồ nướng mở ở chỗ dưới lầu nhà Toraki không xa, thời điểm cậu chạy bộ buổi sáng đã phát hiện ra.
Đời trước thân thể cậu suy yếu, đời này tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tiêu chuẩn người thường. Cho nên Toraki sáng sớm mỗi ngày kiên trì chạy bộ nửa giờ, chỉ muốn thân thể mình khỏe mạnh hơn chút.
Toraki chỉ vào một cửa hàng làm ăn tốt nói: "Chính là nơi này."
Haizaki sắc mặt có chút quái dị nhìn nhìn chung quanh.
Tiệm đồ nướng do một bác gái mở, nhìn bộ dáng nghiêm túc ít nói, nhưng đối phương vừa thấy Toraki đến, biểu tình nghiêm túc chợt vui tươi lên, cười ha hả cùng chào hỏi với Toraki, người khác vừa thấy liền biết bác rất thích Toraki.
"Kiki tan học rồi à có muốn ăn BBQ nướng hay không nào?"
"Vâng, vâng, muốn."
Toraki cười nói: "Dì, thỉnh cho bọn con một ít que nướng còn có.. Haizaki cậu uống cái gì?"
Lực chú ý của Haizaki hoàn toàn không ở trên việc ăn uống: "Tùy tiện, giống cậu đi"
"Vậy lấy hai bình sữa đậu đi."
"Được rồi." Bác gái để sữa đậu trên bàn, sau đó đi đến sau bếp chọn lựa một miếng thịt khá lớn đi nướng.
Toraki đem sữa đậu để trước mặt, cắm ống hút lên uống một ngụm, nói: "Dì Murakami tuy nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng là người tốt, hơn nữa tay nghề cũng phi thường không tồi."
Sắc mặt Haizaki càng thêm quái dị, thật ra hắn biết chủ tiệm, hắn ở gần nơi này, đã từng một lần nhìn thấy bác gái đó thực lực bưu hãn. Trước kia hắn lưu manh đến đây thu phí bảo hộ, sau đó bị bác gái cầm đao đuổi theo đuổi ra ngoài, từ khi đó đến giờ vẫn chưa đến đây lần nào nữa.
Toraki là một người nho nhỏ, lại một tay thu phục tâm người khác.
Toraki bị ánh mắt hắn nhìn có chút không tự nhiên, nghiêng nghiêng đầu, duỗi tay đem sữa đậu của hắn cắm ống hút lên để tới trước mặt hắn.
Haizaki lúc này mới nhìn thấy sữa đậu trước mặt: "..."
"Làm sao vậy?"
"Cậu là con nít? Bao lớn rồi còn uống sữa." Haizaki cười nhạo.
Toraki: "Cậu lớn hơn tớ một tuổi."
Haizaki: ".. Tôi không cần cái này."
Toraki: "Được, trong lúc chờ, cậu muốn uống gì?"
Haizaki: "Coca."
"..."
Toraki muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì thì nói."
Toraki khuyên hắn: "Coca uống nhiều quá không tốt với cơ thể."
Uống nhiều quá, có thể ảnh hưởng đến việc sinh con của hắn không?
Sắc mặt Haizaki tức khắc đanh lại: "Liên quan cái rắm gì đến cậu!"
Toraki dù một chút cũng không để ý việc hắn nói thô lỗ, ngược lại nói: "Uống Sprite đi, hương vị không khác Coca lắm."
Haizaki kéo kéo khóe miệng: "A, không phải cậu nói thích tôi sao? Như thế nào, yêu cầu đơn giản như vậy cũng không được?"
Toraki: "Dì Murakami, phiền toái giúp con lấy một lon Sprite."
"À, được!"
Haizaki: "..."
Toraki cắn ống hút, ngượng ngùng cười với hắn: "A thật xin lỗi, cậu vừa mới nói cái gì? Tớ không nghe được."
Haizaki: "..."
Cái tên này, là đang cố ý?
"Tôi muốn uống rượu."
Toraki lắc đầu: "Không được, chúng ta vẫn là vị thành niên, không thể uống rượu."
Haizaki giống như nghe được chuyện buồn cười, một bộ bất cần đời: "Ai thương lượng với cậu? Chẳng qua là tôi quá thiện tâm mới cùng cậu ăn cơm, cậu cho rằng có thể sai sử tôi sao? Cậu chỉ là một trong số những người theo đuổi tôi thôi."
"Còn có, không phải tôi đang trả lời cậu sao, tôi muốn uống rượu, bởi vì tôi muốn, cho nên bảo cậu gọi."
"..."
Toraki trầm mặc nhìn hắn.
Haizaki: A, bị tôi đả kích rồi, thật đáng thương, liệu chút nữa có khóc nhè không?
Toraki mở miệng..
Haizaki vẻ mặt chờ mong.
Toraki cắn cắn ống hút, lại buông ra, cười nói: "Hôm nay tớ rất vui vì cậu đồng ý bồi tớ, đây là lần đầu tiên tớ cùng bạn bè ăn cơm đấy."
Haizaki: "..."
Từ từ!
"Này! Tôi mới vừa nói với cậu!"
Toraki nhìn phía sau hắn hai mắt tỏa ánh sáng: "Que nướng tới!"
"Nhanh, đây là Sprite của cậu, tớ giúp cậu cắm ống hút!"
Haizaki: "..."
Tốt, lúc này hắn xác nhận trăm phần trăm, chắc chắn tên này cố ý giả bộ không nghe thấy!
"Toraki tôi nói.."
"Hả? Cái gì?" Toraki ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó đưa que nướng tới trước mặt hắn: "A, há mồm."
"Cậu để xuống! Tôi tự mình ăn!"
* * *
* * *
Ăn nhiều bụng có chút căng, chủ yếu là vì Toraki uống hai bình sữa đậu.
"A -- quá no, rất muốn ngủ."
Haizaki: ".. Ăn no rồi ngủ cậu là heo sao."
Toraki: "Đúng rồi, chúng ta còn phải đi mua đồ cho mèo nhỏ, phía trước có siêu thị.."
Haizaki dừng lại: "Không phải chúng ta đi mua, là cậu."
Toraki đáng thương: "Làm ba nó, cậu sẽ không nhẫn tâm để một mình tớ đi cầm đồ đúng không?"
Gân xanh trên trán Haizaki nhảy dựng: "Khi nào tôi trở thành ba của con mèo kia rồi! Cậu nhặt nó, cậu phụ trách!"
"QAQ!"
Toraki rũ đầu đi trước, mỗi bước đi đều lưu luyến, nước mắt lưng tròng, phảng phất ngay sau đó sẽ khóc.
Haizaki: "..."
Thật đủ rồi, cậu ta cho rằng giả thành bộ dáng đáng thương như bị khi dễ là mình sẽ mềm lòng sao?
Toraki đi cực chậm, năm phút rồi mới bước được 2 mét. Thấy Haizaki thật sự quyết tâm không đi, lập tức quay lại, lôi kéo vạt áo đối phương không buông.
Haizaki: "..."
CMN!
"Tôi chỉ giúp cậu một lần." Muốn cùng hắn nuôi mèo, có mơ cũng đừng mơ!
Toraki: "Được được được~"
Đồ ăn cho mèo, bồn mèo, cát mèo, đồ chơi cho mèo, sữa dê từ từ mua xong mấy thứ này, hai người mỗi người xách mấy cái túi. Sức lực Toraki không lớn, nên phần lớn đều là Haizaki xách.
Haizaki: "Nhà cậu ở nơi nào?"
Toraki cho rằng hắn mệt, nhanh nói, "Sắp đến rồi, ở phía trước."
Vẻ mặt Haizaki quái dị.
Nếu hắn không biết Toraki không biết nhà hắn ở đâu, hắn phải cho rằng Toraki đang cố ý tới nhà hắn. Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy, bọn họ vừa vặn ở cùng một tòa nhà.
Đến gần tiểu khu nhà hắn, Haizaki nhìn Toraki đi lên lầu, rốt cuộc không thể không thừa nhận, Toraki thật sự ở cùng tòa nhà với mình.
Vào thang máy, Haizaki nhìn Toraki ấn con số 7, có loại cảm giác rất không tốt. Thang máy đi lên loại dự cảm này càng mãnh liệt hơn.
||||| Truyện đề cử:
Muốn Em Là Của Riêng |||||
Ra thang máy, sau đó Haizaki đã nhìn Toraki lấy ra chìa khóa, mở cửa nhà đối diện nhà hắn ra..
Haizaki: "..."
Toraki thả đồ vật xuống, thấy hắn vẫn đứng ở cửa, cười nói: "Sao cậu không tiến vào? Chẳng lẽ sợ tớ ăn cậu sao? Đừng sợ đừng sợ, người mà tớ còn chưa theo đuổi được, sẽ không ăn cậu đâu~"
Haizaki Shogo: "..."
Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể để Toraki biết bọn họ là hàng xóm!
Haizaki thẳng lưng lên, bước nhẹ vào, để đồ xuống, "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây."
Toraki giữ chặt ống tay áo của hắn, nói: "Gấp như thế làm gì, đi vào uống chén nước rồi ăn trái cây hẵng đi."
Haizaki:. Tôi cảm thấy mục đích của cậu không đơn giản.
"Không cần, nhà tôi có hơi xa, muốn nhanh chóng kịp xe bus, bằng không sẽ không có xe."
Toraki có chút thất vọng, rất nhanh đã tự cổ vũ tinh thần: "Vậy được rồi, tớ tiễn cậu~"
"Không cần." Bây giờ Haizaki chỉ muốn đi nhanh, sau đó chờ Toraki đóng cửa rồi về nhà.
Hai người đi đến cửa, Haizaki đang muốn trốn đi, một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên, âm thanh tràn đầy vẻ khó hiểu "Haizaki? Về đến nhà rồi sao không đi vào?"
Người phụ nữ khoảng 40 tuổi, khí chất dịu dàng ôn hòa, mặt không có nhiều dấu vết của năm tháng.
Haizaki Shogo: "..."
Toraki cười: ".. Nhà cậu rất xa?"
Haizaki Shogo: "..."
Toraki: "Chậm thì sẽ không có xe bus?"
Haizaki Shogo: "..."
"Liên quan cái rắm gì đến cậu!"
Tác giả có lời muốn nói: Điều thứ ba trong sổ tay chăn nuôi: Giả vờ như không nghe thấy lời hắn nói.