Kể từ đêm đó, Tiết Vọng chạy đến phòng thu của Hồ Đào, khi cô đang ngủ thì anh đạp vào đầu Hồ Đào một cước, thường thường hơn nửa đêm nếu không ngủ được anh lại chạy tới phòng thu âm của cô ngủ.

Hồ Đào thấy anh còn đặc biệt ôm một cái chăn tới, bất đắc dĩ nói: "Tiết tiểu thiếu gia, cậu là chê giường lớn của biệt thự nhà cậu quá lớn hay là quá thoải mái, nhất định phải ở trên sô pha nhỏ rách nát của tôi chịu tội chứ?”

Tiết Vọng nằm bất động xuống sô pha, đắp chăn lên liền lộ đầu ra: "Cậu không hiểu, cái này gọi là cảm giác an toàn.”

Hồ Đào thấy không khuyên được anh nên bỏ qua, cô nằm ở một cái sô pha khác chuẩn bị ngủ.

Tiết Vọng thấy cô co ro ở đó cũng không khỏi cảm thấy xót xa, bèn xốc chăn lên vỗ vào bên cạnh anh: "Tiểu Hồ Đào, nếu không bổn thiếu gia ủy khuất một chút cùng chen chúc một chỗ với cậu, nhìn cậu một mình quá đáng thương.”

“Đi.”
Tiết Vọng hừ một tiếng, lòng tốt bị cho là lòng lang dạ thú. Tự mình xoay người bình yên đi vào giấc ngủ.

Một lát sau, Tiết Vọng ở phía sau lật tới lật lui, rốt cục ngồi dậy.

Anh nhìn về phía Hồ Đào bên cạnh, cô đang ngủ, anh cầm lấy chăn trên người mình, đắp lên người cô, lại dịch góc chăn, mới mỹ mãn trở lại sofa tiếp tục ngủ.
Hồ Đào ngủ rất ngon, buổi sáng ngồi dậy duỗi lưng, chăn trượt khỏi người.

Cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tiết Vọng bên cạnh đang co lại thành một quả bóng, trong giấc ngủ còn thỉnh thoảng hít nước mũi.

Cô gọi Tiết Vọng tỉnh lại, anh mờ mịt mở mắt ra, khàn giọng hỏi: "Làm sao vậy?”

“...... Sao giọng mũi của cậu lại nặng như vậy?”

"Có không?"

"Không phải cậu bị cảm đấy chứ?"

"Làm sao có thể, sức khỏe của tôi rất tốt." Nói xong anh hắt hơi một cái.

“......”

Hai người gần như không nói gì, Hồ Đào thở dài, đắp chăn lên người anh.

"Bây giờ còn sớm, cậu ngủ thêm một chút đi." Hồ Đào nhìn thời gian.

Tiết Vọng gật đầu, đắp chăn ngủ tiếp. Hồ Đào thấy anh tám phần là bị cảm, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.

Khi cô trở về Tiết Vọng còn chưa tỉnh, cô lấy thuốc cảm trong túi ra, đun một bình nước nóng, chờ nước sôi đổ vào trong cốc.

Cô bưng cái cốc nóng hổi, lắc lắc Tiết Vọng, anh nhíu mày không tỉnh, lại lắc vài cái vẫn chưa tỉnh.

"Tiết Vọng, tỉnh lại."

Tiết Vọng nghe được âm thanh mới gian nan mở mắt ra, muốn há mồm nói chuyện lại phát hiện cổ họng khô khốc đến phát đau. Phỏng chừng là cảm lạnh lại nặng thêm.

"Uống thuốc." Hồ Đào đưa cho anh cái cốc nước.

Anh nếm thử một ngụm, toàn bộ khuôn mặt nhăn lại với nhau, đặt cốc xuống, xua tay với giọng khàn khàn nói: "Quá đắng, không uống."  - app TYT tytnovel.com

"Chậc, đường đường là Tiết thiếu gia còn sợ đắng, có mất mặt hay không chứ." Hồ Đào không khỏi trào phúng nói.

"Tôi mặc kệ, chính là không uống."

Hồ Đào sờ vào trong túi, sờ được một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, không biết là để từ khi nào.

Cô lấy ra: "Cậu uống xong cho cậu ăn một viên kẹo sẽ không đắng." Cô luôn cảm thấy mình như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Được rồi."

Vẻ mặt Tiết Vọng thống khổ nhéo mũi đổ thuốc vào miệng, Hồ Đào đưa kẹo cho anh, thấy anh một lúc lâu không có nhận, nghi hoặc nhìn qua.

"Tôi bị bệnh, tay không có lực."

...... Ai vừa nâng ly lên uống thuốc.

Nhưng Hồ Đào thấy anh là bệnh nhân, cũng không so đo với anh, cô bóc vỏ kẹo ra, nhét cả một miếng kẹo sữa vào miệng anh.

Lúc nhét ngón tay không cẩn thận cọ đến bên môi anh, xúc cảm ướt át ập tới, hai người đều sửng sốt.

Ngón tay thiếu nữ có lẽ là bởi vì vừa mới ra ngoài gió lạnh mà đặc biệt lạnh lẽo, đụng phải đôi môi ấm áp của anh, nhiệt độ đầu ngón tay truyền đến rất rõ ràng.

Tiết Vọng nhai kẹo sữa, vẻ mặt kinh ngạc.

Hồ Đào lắc lắc tay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cầm lấy một túi bánh bao chiên trên bàn: “Ăn sáng đi, ăn khi còn nóng.”

Tiết Vọng cũng không dám nói gì là tay không có khí lực nữa, nhu thuận cầm lấy bánh bao chiên chậm rãi cắn.

"Có muốn tôi giúp cậu xin nghỉ không?" Hồ Đào ngồi ở một bên cũng ăn bánh bao chiên hỏi.

"Xin đi."

Hồ Đào giúp Tiết Vọng xin nghỉ phép, rồi cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học.

Tiết Vọng dùng chăn quấn mình giống như bánh chưng, nhìn bóng dáng Hồ Đào đi tới đi lui: "Tiểu Hồ Đào, tôi ở đây chờ cậu, cậu phải nhanh chóng trở về nha.”

"Cậu không về nhà sao?" Hồ Đào quay đầu lại nhìn anh.

"Không." Tiết Vọng lắc đầu.

Hồ Đào nể mặt anh vì đem chăn cho mình mà bị cảm, cũng không có ý định đuổi anh đi, trước khi ra ngoài cô chỉ dặn dò một câu: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

"Tiểu Hồ Đào, cậu đây là đang quan tâm tôi sao?"

Đáp lại anh chỉ có tiếng đóng cửa nặng nề.

Anh cười nhẹ và nằm xuống. Nhìn phòng thu nhỏ hẹp, Hồ Đào luôn thích vứt đồ đạc lung tung, khắp nơi đều là đồ linh tinh của cô, trên bàn còn có thùng mì tôm còn sót lại.

Dường như bốn phía đều tràn ngập hơi thở của cô.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại bình yên đi vào giấc ngủ.

——

Hồ Đào nằm sấp trong phòng học chuẩn bị ngủ bù, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh ngón tay vừa chạm vào bên môi Tiết Vọng.

Cô bực bội ngẩng đầu lên vò đầu túm tóc, quay đầu nhìn chỗ trống bên cạnh.

Không có tên này làm phiền, cô còn có chút không thích ứng được.

Tần Y ghé vào bên tai Quan Tư Tư: "Cậu xem Hồ Đào phiền não như vậy, chắc chắn là do hôm nay Tiết Vọng không tới.”

Quan Tư Tư gật đầu phụ họa: "Không sai, cậu xem cậu ấy vẫn thâm tình nhìn chằm chằm vào chỗ của Tiết Vọng, nhìn vật nhớ người.”

"Thật sự là chuyện tình làm xúc động lòng người." Tần Y lau khóe mắt.

Sau giờ học buổi trưa, Hồ Đào không về nhà, cô mang theo cặp sách đi vào phòng thu. Không biết vì sao nhớ tới câu "Tôi ở đây chờ cậu" của Tiết Vọng buổi sáng, lại bước nhanh hơn. nghe tốt hơn trên app TYT

Nhưng một lát sau cô đột nhiên dừng lại, không đúng, tại sao cô lại vì người này đang chờ cô mà sốt ruột như vậy.

Vì vậy, cô cố tình làm chậm bước chân của mình đến phòng thu.

Tiết Vọng thấy cuối cùng cô cũng trở về, ánh mắt sáng ngời: "Cuối cùng cậu cũng trở về rồi, cậu không biết tôi ở đây chờ cậu nhàm chán đến mức nào đâu.”

Hồ Đào đặt túi xuống, quay đầu hỏi anh: "Muốn ăn gì?”

"Bít tết Wellington!"

“...... Không có thứ này. ”

"Vậy tùy cậu đi."

Hồ Đào gật đầu, cầm lấy ví tiền ra cửa.

Tiết Vọng ngồi nhàm chán trên sô pha, trong phòng thu có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Nhưng một lát sau, một hồi chuông điện thoại di động đột ngột phá vỡ sự im lặng này.

Anh cúi đầu nhìn, là điện thoại của Hồ Đào. Cô ra ngoài chỉ lấy một cái ví, ngay cả điện thoại di động cũng quên mang theo.

Anh cầm lấy nhìn một chút, ghi chú phía trên là Hồ Chi Minh.

Anh thấy Hồ Đào không có ở đây, cũng kệ điện thoại không nghe máy, điện thoại di động vang lên trong chốc lát liền dừng lại, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Hồ Đào mang theo một túi thức ăn lớn đi vào, cô đặt túi lên bàn, lấy từng hộp thức ăn ra.

Tiết Vọng ngửi thấy mùi thơm bèn nuốt nước miếng, không chút để ý mở miệng: "À đúng rồi, vừa rồi cậu có một cuộc điện thoại, là một người tên Hồ Chi Minh gọi tới, tôi thấy cậu không có ở đây nên cũng không nhận giúp cậu.”

Hồ Đào đang cầm hộp cơm đột nhiên dừng lại, một lát sau lại giống như không có chuyện gì xảy ra đưa cơm cho anh, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm đi.”

"Cậu không gọi lại sao?" Tiết Vọng nhận lấy cơm.

Hồ Đào chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.

Tiết Vọng cũng không thèm để ý, lực chú ý đều đặt vào hộp thức ăn xem Hồ Đào mua cái gì.

Hồ Đào cũng không biết thiếu gia an nhàn sung sướng này có ăn quen hay không, liền đến gần đó chọn một nhà hàng có hương vị tương đối tốt, giá cả cũng hơi đắt hơn một chút, mua rau muống xào, tôm chiên và sườn chua ngọt.

"Oa, phong phú như vậy, Tiểu Hồ Đào cậu đối với tôi thật tốt."

"Ăn cơm của cậu đi." Hồ Đào đập một cái lên đầu anh.

Tiết Vọng gào gào hai tiếng liền không nói lời nào vùi đầu bới cơm, anh nếm thử sườn chua ngọt, cảm thấy hương vị không tệ, quay đầu vừa định gắp một con tôm ăn, lại bỗng nhiên đặt đũa xuống.

"Ôi chao, tôi thật khó chịu, tôi cảm giác tay chân như nhũn ra."

Nói xong, Tiết Vọng nhìn tôm trong hộp cơm lại nhìn Hồ Đào, nháy mắt với cô, ý bảo cô giúp mình lột tôm.

Hồ Đào tức giận cầm lên một con tôm to lột vỏ ra, lại phẫn nộ giải thích: "Nếu không phải nể mặt cậu đắp chăn cho tôi mới bị cảm, thì tôi đã sớm đánh Tiết Vọng cậu rồi.”

Hai tay Tiết Vọng nâng má chăm chú nhìn cô lột vỏ tôm, bất thình lình mở miệng nói: "Hồ Đào, cậu không phát hiện cậu nói nhiều sao?”

Động tác bóc tôm của Hồ Đào dừng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

"Nhìn tôi làm gì, tôi đang nói sự thật."

"Tôi còn chưa ghét bỏ cậu nói nhảm nhiều, cậu lại còn chê tôi."

Tiết Vọng vươn ngón trỏ lắc lắc: "No! Ý tôi là, cậu ở bên tôi sau đó trở nên hoạt bát hơn, có phải nên cảm ơn bổn thiếu gia một chút hay không.”

"Nói rõ ràng, ai ở cùng một chỗ với cậu."

"Tôi nói ở cùng một chỗ chính là theo nghĩa đen, rõ ràng là cậu xuyên tạc ý tứ của tôi!”

Hồ Đào buông con tôm trong tay xuống, rút ra một tờ khăn giấy trên bàn chậm rãi lau sạch tay, tiếp theo đứng lên đi tới trước mặt Tiết Vọng, nắm lấy tóc anh.

"Hí Hồ Đào cậu đừng túm tóc tôi, có chuyện gì từ từ nói!”

Tiết Vọng cầu xin tha thứ hơn nửa ngày Hồ Đào mới buông tha cho anh, trở lại chỗ cũ ngồi xuống.

Tiết Vọng xoa tóc, căm phức bất bình nói: "Bổn thiếu gia cải tạo tính cách ác liệt của cậu, cậu lại còn hạ độc thủ với tôi, tiểu Hồ Đào cậu lấy oán báo ơn!”

"Còn muốn bị đánh?" Hồ Đào làm bộ lại muốn đứng dậy, Tiết Vọng vội vàng ôm đầu né tránh.

Hồ Đào hừ nhẹ một tiếng, tiếp theo cầm lấy tôm trong chén bắt đầu bóc, bóc xong một con bỏ vào trong chén Tiết Vọng.

Tiết Vọng thấy cô không có động tác lột con thứ hai: "Cậu bóc có một con sao?”

"Tiết Vọng, cậu đừng có được voi đòi tiên."

Tiết Vọng bĩu môi, nhưng nhìn thịt tôm trắng nõn mềm mại trong chén, lại cảm thấy mỹ mãn nói: "Tiểu Hồ Đào, xem ra trong lòng cậu vẫn có tôi.”

"Có cái rắm."

Tuy rằng cô rất không muốn thừa nhận, mỗi ngày Tiết Vọng ở bên cạnh mình lải nhải không dứt, ngay từ đầu cô còn cảm thấy anh phiền, nhưng thời gian dài cũng thành thói quen. Hơn nữa anh dường như đã làm ảnh hưởng đến Hồ Đào vốn lạnh lùng trước mặt anh giờ đây lời nói cũng hơi nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng anh đùa giỡn một chút, tuy rằng so sánh với Tiết Vọng vẫn là một chữ quý như vàng.

Cảm giác bị người ngoài ảnh hưởng do đó làm thay đổi cảm giác của mình khiến Hồ Đào cảm thấy khó chịu, cô đũa gập lên: "Không ăn nữa." 

Vốn dĩ Tiết Vọng đang ăn rất ngon, nghe thấy động tĩnh vừa ngẩng đầu lên, bên miệng còn dính hạt cơm. Anh buồn bực vừa rồi rõ ràng còn tốt, sao đột nhiên lại không ăn nữa.

"Vì sao?" Vẻ mặt Tiết Vọng mờ mịt.

"No rồi."

"Lừa ai đây, cậu mới ăn có mấy miếng, gà còn ăn nhiều hơn cậu."

Hồ Đào cảm thấy rất khó chịu khi mình bị so sánh với gà: “Cậu quá xấu, nhìn thấy cậu tôi không thấy ngon miệng.”

“......” 

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play